Đan lực tan ra, linh lực chảy xuôi, khiếu thứ bốn mươi bảy dần dần tràn đầy.
Đêm ngày thứ hai từ khi rời khỏi Anh Sơn, Lục Diệp đã đạt thành yêu cầu tấn thăng tứ trọng.
Chẳng qua muốn tấn thăng bốn tầng cảnh thì còn phải chuyển đổi công pháp trước.
Bởi vì thường xuyên chuyển đổi giữa Thao Thiết Xan và Kim Thiền Tiêu Dao Quyết, thế nên loại chuyện này không khó khăn với hắn, dưới sự khống chế của Lục Diệp, linh lực chảy xuôi trong cơ thể tấn tốc trở nên bình hoãn, mối liên hệ giữa các đại linh khiếu cũng theo đó tách ra.
Sau đó hắn liền dựa theo lộ tuyến hành công của Hồng Liên Xung Tiêu Quyết, thúc giục linh lực bản thân, bắt đầu từ Nguyên Linh Khiếu, linh lực xuyên qua linh khiếu thứ nhất, linh khiếu thứ hai, thẳng cho đến linh khiếu thứ chín.
Có lẽ là vì lần thứ nhất thúc giục Hồng Liên Xung Tiêu Quyết, cho nên tiểu chu thiên tuần hoàn này vận chuyển rất chậm, Lục Diệp tĩnh tâm duy trì, tốc độ linh lực chảy xuôi trong chín đại linh khiếu càng lúc càng nhanh, cuối cùng tự chủ vận chuyển lên.
Tiểu chu thiên tuần hoàn đầu tiên được hoàn thành.
Hắn lại thúc linh khiếu thứ mười, rót vào khiếu thứ mười một đến khiếu thứ mười tám, cứ thế y cách làm theo.
Lát sau, tiểu chu thiên tuần hoàn thứ hai hoàn thành.
Lại thêm một lát, tiểu chu thiên tuần hoàn thứ ba vận chuyển lên.
Tiếp sau là cái thứ tư, chẳng qua chênh lệch giữa Linh Khê tam trọng và tứ trọng quả thực tương đối lớn, bởi vì tiểu chu thiên tuần hoàn thứ tư bao gồm tổng cộng tận mười tám linh khiếu.
Bởi vì là lần đầu tiên thúc giục tiểu chu thiên bao gồm mười tám linh khiếu, cho nên Lục Diệp phải chú ý cẩn thận chút.
Sau ước chừng nửa chén trà, quanh người hắn chợt khẽ chấn, lấy vị trí đang đứng làm trung tâm, sóng khí cuốn thốc tứ phương, đống lửa nơi không xa đều bị ép cho rạp xuống.
Linh Khê tứ trọng thành công!
Lục Diệp vui vẻ, lặng lẽ trải nghiệm tự thân biến hóa.
So với tam trọng, tứ trọng đúng thật đề thăng rất lớn, lợi ích mà mười tám linh khiếu mang đến phải chừng gấp đôi cảnh giới trước, trước mắt linh lực hắn thúc giục đi ra đã nhiều gấp rưỡi khi ở tam trọng, như thế, thực lực có thể phát huy tự nhiên càng mạnh.
Hơn nữa so với Kim Thiền Tiêu Dao Quyết khi trước, Hồng Liên Xung Tiêu Quyết cũng càng có ưu thế.
Một cái là công pháp cấp Địa, một cái là công pháp cấp Hoàng cấp, lợi ích mang tới cho tu sĩ đương nhiên không thể cầm bằng.
Biến hóa rõ ràng nhất chính là tốc độ chảy xuôi của linh lực trong cơ thể, chênh lệch giữa tu hành công pháp cấp Hoàng và công pháp cấp Địa là rất lớn, kẻ sau so với kẻ trước chí ít phải nhanh hơn hai thành!
Loại biến hóa này phản chiếu đến trên thân tu sĩ, tương tự cũng có thể đề thăng thực lực.
Hắn đứng thẳng người lên, rút ra trường đao, rót linh lực bản thân vào trường đao, thoáng chốc, bề mặt thân đao chớp động một tầng đỏ ửng, phảng phất có một tầng hỏa diễm thiêu đốt lan tràn trên trường đao, lợi khí này nếu được gia trì thêm Phong Duệ linh văn, lực sát thương thật sự khó mà diễn tả.
Lục Diệp nhướng mày lên, tiện tay vãn ra một đạo đao hoa, dưới bóng đêm, đao như hỏa long bay múa.
Một đao bổ ra, tiếng xé gió vang lên.
Tấn thăng tứ trọng, thực lực tăng lên đúng thật không nhỏ, so với lần tấn thăng trước thì hoàn toàn vượt trội, khó trách người ta nói tứ trọng thất trọng là phân thủy lĩnh.
Nếu lúc đối chiến tên U Vân Sơn Chu sư huynh kia mà có tu vi như thế này, hắn mười phần tự tin có thể chém giết đối phương với cái giá nhỏ nhất.
Thu lại linh lực, trường đao về vỏ, Lục Diệp lần nữa ngồi xuống, lấy ra Hồng Liên Xung Tiêu Quyết nghiên cứu, trong công pháp cấp Địa này có kèm theo mấy đạo thuật pháp, trước đây Lục Diệp chỉ đọc qua, chẳng qua yêu cầu để tu hành những thuật pháp này tương đối cao, đạo thuật pháp thấp nhất cũng cần tu vi tứ trọng làm cơ sở, trước kia Lục Diệp không tu hành được, giờ hắn rốt cục cũng đủ tư cách.
Thành thật mà nói, trước đây khi đại chiến với La Kích, hắn rất hâm mộ đối phương có thể thi triển thuật pháp, lúc tu sĩ cấp thấp chiến đấu, bên biết thuật pháp thường thường rất dễ chiếm được tiện nghi.
Chuyển mắt nhìn xem Lục Diệp, hắn chỉ có thể đội lấy thuật pháp người khác đánh tới, cường hành lao lên, nếu không phải có Ngự Thủ linh văn, hắn sớm đã bị La Kích trêu đùa đến chết.
Trước kia còn có một ít linh phù để bù đắp thủ đoạn chiến đấu không đủ, nhưng hiện tại linh phù trong tay Lục Diệp chỉ còn lác đác mấy tấm, linh phù dùng cho công kích sớm đã tiêu hao sạch sẽ, nếu có thể nắm giữ một đạo thuật pháp, không dám nói thực lực hắn có thể đề thăng bao nhiêu, chí ít cũng nhiều thêm một loại thủ đoạn đối địch.
Chẳng qua hắn không vội vàng đi tra xem thuật pháp kia, trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua với những thứ này, nhất thời sợ là cũng không nhìn ra được gì, đợi có thời gian từ từ nghiên cứu cũng không muộn.
Lúc này hắn chỉ đang thăm dò linh khiếu mà ngũ trọng cần phải khai mở.
Muốn tu hành đến ngũ trọng, tối thiểu phải khai mở sáu mươi ba linh khiếu, so với tứ trọng lại nhiều thêm ra mười tám linh khiếu.
Chẳng qua bởi vì trước đó Lục Diệp đã mở qua thêm hai linh khiếu nằm trong lộ tuyến hành công của ngũ trọng, cho nên giờ hắn muốn tấn thăng ngũ trọng thì chỉ cần mở tiếp mười sáu khiếu là đủ.
Lấy tốc độ tu hành trước mắt của hắn, chỉ cần có đầy đủ tinh lực, không bị quấy nhiễu, đoán chừng chỉ hơn một tháng là xong.
Hồi tưởng lại đương sơ bị chưởng giáo ném đến Linh Khê chiến trường, khi đó hắn mới chỉ là tiểu tu sĩ khai mở ba khiếu mà thôi, tiến vào nơi đây mù mờ chẳng biết gì, như giẫm trên băng mỏng, một đám ác lang liền có thể vây khốn hắn ở trên cây.
Thời gian hơi lắc, đã bốn tháng qua đi.
Mặc dù tu vi còn không tính cao, nhưng gian khổ sớm nhất đã vượt qua, hơn nữa trải nghiệm mấy tháng qua của hắn có thể nói là muôn màu muôn vẻ, tham dự qua đại chiến giữa hai tông môn, bị cường giả tu vi vượt xa chính mình truy sát, so đọ với đệ tử tu hành công pháp cấp Thiên xuất thân từ thế lực đỉnh nhọn, cũng như chém giết với rất nhiều người tu vi thực lực siêu quá mình!
Nghĩ đến đây, Lục Diệp cảm thấy bốn tháng qua thật là nhấp nhô, nhịn không được chua xót cho chính mình.
Chẳng qua rốt cục cũng đã qua đi, trước kia tu vi hắn thấp, không có cách, nhưng giờ hắn đã là tu sĩ tứ trọng, ở vòng ngoài chiến trường này dù không dám nói đi ngang, chí ít cũng có sức để tự vệ, ở vòng ngoài, đa phần tu sĩ đều có tu vi thấp hơn cả hắn, hắn đã không còn thuộc đám người tầng đáy nhất, hiện tại hắn cũng có tư cách đứng trên chỗ cao cúi nhìn người khác.
Thúc giục linh lực, cúi đầu tra xem chiến trường lạc ấn của mình.
Tin tức ghi chép vẫn giản đơn trước sau như một.
Họ tên: Lục Diệp
Thân phận: Đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu vi: Mở bốn mươi bảy khiếu.
Vị trí: Linh Khê chiến trường.
Công huân: Một trăm bảy tư.
Lúc rời khỏi Liệt Thiên Hạp, hắn nhớ công huân của mình chỉ là một trăm bốn mươi hai điểm, chẳng qua trước đó giết năm người U Vân Sơn, cộng thêm ba mươi hai điểm công huân, dùng phương pháp tự mình mò mẫm ra tính toán một lần, phát hiện con số quả nhiên không sai.
Như vậy xem ra, muốn có càng nhiều công huân thì cần phải vượt cấp giết địch mới được.
Lục Diệp ẩn ẩn có cảm giác, công huân này, về sau tất có đại dụng!
Đã đến giờ luyện đao, Lục Diệp cởi áo, lộ ra thân trên cường tráng, từng đạo vết sẹo dữ tợn giăng mắc khắp cơ thể, nhìn mà giật mình.
Những thương thế này tuy đã lành hẳn, nhưng vết thương thì vẫn còn đó, Hoa Từ còn chưa đó năng lực hoàn toàn tiêu trừ những vết sẹo này.
Một đao, một đao … thần sắc chăm chú phách chặt.
Hai canh giờ sau, Lục Diệp mới mồ hôi đầm đìa thu đao, đi tới một bên, lấy ra túi nước rửa sạch thân mình, lần nữa về lại bên cạnh đống lửa, ngồi xuống tu hành, hiện tại đã tứ trọng, hắn cần phải hiểu rõ hiện nay hiệu suất tu hành của mình đến cùng như thế nào, khai mở một khiếu cần tiêu tốn bao nhiêu linh đan.
….