Lúc Hoa Từ vội vã chạy về Anh Sơn, Nguyễn Linh Ngọc lập tức chạy ra nghênh đón.
- Tình hình thế nào?
Nàng mở miệng hỏi.
Nguyễn Linh Ngọc trầm trọng nói:
- Thương thế rất nghiêm trọng.
Lớn đến chừng này tuổi rồi, nhưng nàng còn chưa từng gặp qua người nào bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Nói thật, Lục Diệp còn có thể sống được đến bây giờ nàng đều cảm thấy kỳ quái, có thể nói trên dưới toàn thân Lục Diệp không còn nơi nào là nguyên lành, thương thế cỡ đó, sống còn thống khổ hơn là chết.
- Ngươi là Hoa Từ sư tỷ ư? Van cầu ngươi mau cứu Lục Diệp.
Y Y cũng bước đến, ngước mắt nhìn lên Hoa Từ, nét mặt đầy vẻ cầu khẩn.
Hoa Từ theo tiếng nhìn lại, lập tức hơi ngớ, lần trước lúc đi qua Lục Diệp chỉ có một thân một mình, lần này lại là một thiếu nữ tướng mạo khả mái đưa hắn tới.
Ở bên còn có một con hổ hình thể cực lớn đang nằm ngã trên cất, hổ này vốn hẳn nên toàn thân trắng như tuyết, nhưng máu tươi lại đã nhuộm đỏ cả người nó, nhìn qua dễ sợ dị thường.
Nó nằm ở kia, ngực bụng không ngừng phập phồng...
Hoa Từ không nói nhảm, tức tốc mở miệng hỏi:
- Người ở đâu?
Nguyễn Linh Ngọc nói:
- Chỗ hắn ở khi trước.
- Ta đi qua xem xem.
Thoáng chốc, trong trúc lâu Lục Diệp ở lại khi trước, Hoa Từ thấy được thiếu niên phảng phất như bị máu tươi đúc thành, dù nàng thường xuyên nhìn thấy tu sĩ bị thương, song cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.
Thương thế này...!Không khỏi quá mức nghiêm trọng.
Nàng tiến lại dò xét tình hình của Lục Diệp, chân mày không khỏi càng thêm nhíu chặt.
Đúng lúc này, Lục Diệp đang trong hôn mê bỗng từ từ tỉnh lại, hai mắt mở ra, ánh mắt mông lung nhìn xem nữ tử ngồi ở bên cạnh.
Bốn mắt chạm nhau, Hoa Từ ha ha cười một tiếng:
- Đây là ai thế này? Chúng ta đúng là có duyên, nhanh như vậy lại gặp mặt.
Lục Diệp có chút lúng túng...!Bất kể nói thế nào, hành vi không từ mà biệt của hắn lần trước đúng thật không được đúng cho lắm.
- Thương nặng như vậy, thần tiên khó cứu, thần tiên khó cứu a.
Hoa Từ chậm rãi lắc đầu, dùng thanh âm mềm nhẹ nhất, nói lên lời đau đớn nhất:
- Có di ngôn gì thì mau nói đi, chậm liền không kịp nữa đâu.
- Oa...
Y Y đứng ở một bên lập tức khóc nấc lên.
Sống mũi Nguyễn Linh Ngọc cũng có chút chua xót, hốc mắt đỏ bừng, nhịn không được đưa tay ôm lấy Y Y, để Y Y phát tiết tình tự trong ngực mình.
- Hù dọa...!Con nít làm gì.
Lục Diệp hư nhược mở miệng nói:
- Đừng nghe nàng...!Đánh rắm.
Hắn run rẩy vươn tay, sờ soạng trong túi trữ vật một lát, sau đó lấy ra một bình đan dược.
Hoa Từ:
- Nói ngươi hết cứu là hết cứu, tranh thủ thời gian kéo ra ngoài chôn.
Lục Diệp lại lấy ra một bình đan dược...
Hoa Từ hừ nhẹ một tiếng, không để lại dấu vết thu lấy hai bình đan dược, thản nhiên nói:
- Không phải là không thể thử cứu một phen.
Nói rồi quay đầu phân phó Nguyễn Linh Ngọc:
- Linh Ngọc đi đun một nồi nước nóng tới đây.
Sau đó lại quay sang Y Y:
- Ngươi lưu lại hỗ trợ.
Nguyễn Linh Ngọc lập tức ứng tiếng, lao vút ra bên ngoài, lưu lại Y Y chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
Nàng nhìn sang Lục Diệp, lại phát hiện Lục Diệp đã ngất đi từ lúc nào.
- Không chết được!
Hoa Từ không ngừng lấy ra một ít thứ từ trong túi trữ vật của mình, bắt tay vào công tác chuẩn bị:
- Giúp ta cởi qu ần áo hắn ra!
- Cởi...!Cởi qu ần áo?
Y Y hơi ngớ.
- Toàn thân hắn đều là thương, không cởi qu ần áo thì làm sao cứu? Ngươi muốn hắn chết thì có thể không cởi.
- Ta cởi!
Y Y lập tức đáp, bộ dáng cứ như bắt chính nàng phải cởi qu ần áo vậy, cắn răng, cất lên bộ pháp bi tráng đi đến bên giường.
Nước nóng rất nhanh liền được đun xong, Hoa Từ bắt đầu cứu trị cho Lục Diệp, khắp căn phòng tuôn trào hào quang màu bích lục, quang mang kia mang đến cho người cảm giác ấm áp, thai nghén sinh cơ.
Nguyễn Linh Ngọc đỏ mặt chạy đi ra, canh giữ ở lối vào, tùy thời chờ đợi phân phó, Y Y thì được sự chỉ đạo của Hoa Từ, dùng nước nóng lau sạch sẽ vết bẩn xung quanh vết thương trên người Lục Diệp.
Một phen bận rộn, thẳng đến tận giữa trưa mới ngừng.
So với thương thế lần trước, lần này Lục Diệp bị thương tuy nhìn có vẻ càng nghiêm trọng càng dọa người, nhưng trên thực tế lại đỡ hơn nhiều, dù sao cũng là thương tích cho lợi khí gây nên, còn lần trước là bị thuật pháp gây thương, hai loại tình huống hoàn toàn khác hẳn nhau.
Chỉ là vết thương quá nhiều, cho nên xử lý tương đối phiền toái.
Hoa Từ xoa xoa mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn qua Y Y:
- Có muốn cứu trị con hổ ngoài kia không?
Y Y gật đầu như gà con mổ thóc:
- Muốn.
Thời gian gần nửa ngày qua, nàng tận mắt chứng kiến y thuật của Hoa Từ, dưới nỗ lực cứu trị của đối phương, nhịp thở Lục Diệp rõ ràng đã bình ổn lên nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng so với trước thì đã đỡ không ít, há còn không biết sư tỷ xinh đẹp trước mặt là y tu.
Hổ Phách cũng bị thương, chẳng qua thương thế không nghiêm trọng như Lục Diệp, thân là Trành Linh cộng sinh trên người Hổ Phách, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái của nó.
- Vậy tiền xem bệnh liền tính trên đầu hắn.
Hoa Từ nói một tiếng, đẩy cửa đi ra, lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng kêu rống liên hồi của Hổ Phách.
Trọn vẹn một ngày, Lục Diệp mới lần nữa tỉnh lại.
Thân thể rất hư nhược, khắp nơi đều có cảm giác đau đớn, đặc biệt là vị trí phổi bên phải, nhưng hắn biết đây là chuyện tốt, nếu phổi phải một mực tê dại, thế mới là phiền toái nhất.
- Lục Diệp, ngươi tỉnh rồi!
Tiếng kêu của Y Y truyền đến, ngay sau đó khuôn mặt nàng liền đụng tới trước mặt hắn, kinh hỉ nhìn vào Lục Diệp.
Lục Diệp hướng về phía nàng lộ ra ý cười, tưởng muốn đứng dậy, lại không có khí lực gì cả, Y Y bèn chủ động dìu đỡ, để hắn tựa lên đầu giường.
Liếc mắt quét qua, thấy Hoa Từ an vị ở bên, trên tay bưng theo một bát nước thuốc màu xanh biếc.
Cơ mặt Lục Diệp lập tức co quắp.
- Đã tỉnh, vậy thì mau uống thuốc.
Hoa Từ nghiêng người về phía trước, đưa qua bát nước thuốc trong tay.
Lục Diệp tưởng muốn vươn tay tiếp, lại nhấc lên không nổi, đành chỉ biết nhìn nàng cầu trợ.
Hoa Từ hết cách, đứng dậy tiến lại, đút nước thuốc cho Lục Diệp, vừa đút vừa nói:
- Đút thuốc một viên linh đan.
- Hụ khụ khụ khụ...
Lục Diệp thiếu chút thì bị sặc chết, nữ nhân lòng dạ hiểm độc này đúng là chỉ biết có tiền.
- Dám phun ra … ta cầm chén nhét vào trong miệng ngươi!
Hoa Từ mỉm cười, ngữ khí ôn nhu như nước.
Y Y bất khả tư nghị quay đầu nhìn vào Hoa Từ, như thể lần nữa nhận thức nàng.
Uống thuốc xong, Hoa Từ lại kiểm tra trạng thái Lục Diệp một phen, gật gật đầu nói:
- Khí huyết dồi dào đúng là tốt thật, khôi phục cũng nhanh hơn người khác.
Lời này lần trước Hoa Từ từng nói qua, khí huyết Lục Diệp mạnh hơn tu sĩ cùng cấp độ rất nhiều, dẫn đến đương sơ nàng hoài nghi liệu có phải Lục Diệp đi con đường thể tu.
- Vậy bắt đầu trị liệu ngay từ hôm nay đi.
Hoa Từ vỗ vỗ tay.
Y Y lập tức đi ra bên ngoài.
Lục Diệp không hiểu, đợi khi Hoa Từ xốc lên đệm chăn, hắn mới phát hiện mình không mặc quần áo, chẳng qua cũng may, trên dưới toàn thân đều được băng bó kín mít, đúng thật như một chiếc bánh ú.
Quang mang màu bích lục bắt đầu chớp động, Lục Diệp bò ở trên giường, cảm nhận đau đớn và tê dại từ nơi miệng vết thương truyền đến.
- Chẳng phải ngươi nói ngươi tên Nhất Diệp?
Hoa Từ đột nhiên mở miệng hỏi:
- Sao tiểu cô nương tên Y Y kia lại gọi ngươi là Lục Diệp?
Lần trước Lục Diệp đợi ở chỗ này nửa tháng, tự nhiên từng báo qua họ tên với Hoa Từ.
- Ta họ Lục, tên chỉ có một chữ, Diệp.
Lục Diệp chăm chú giải thích.
- Thế à.
Hoa Từ thuận miệng ứng nói.
- Tê...
Lục Diệp đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến đau đớn thấu tận tim can.
- A nha, tay trượt, xin lỗi.
Hoa Từ cười nhẹ.
- Ngươi giở trò ít thôi!
Lục Diệp tức đến nổ phổi.
- Đây không phải thái độ với thầy thuốc mà một bệnh nhân nên có.
Ngữ khí Hoa Từ bỗng trở nên mềm nhẹ.
Mặt Lục Diệp lập tức chuyển đen, ẩn ẩn cảm thấy đại sự không ổn.
….