Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 994: Thiên Vân Thập Bát Hoàng




Chung Nhạc yên tâm, dù sao Canh Vương Gia cũng là cánh tay phải của Giới Đế tiền nhiệm, căn cơ thâm hậu, từng phụ trách quản lý Thiên Giới, tích lũy hùng hậu, dù có chết rồi trùng sinh thì thế lực chắc vẫn còn.

Nghe ý của Canh Vương Gia thi định giới thiệu cho hắn một vài thuộc hạ cũ cho bọn Chung Nhạc, một là để khoe khoang căn cơ, hai là để lôi kéo bọn Chung Nhạc, tích lũy thêm vây cánh mới.

Ngoài Chung Nhạc ra, tám vị cường giả khác của Ngục Giới cũng được hắn mời tới dự tiệc.

Vi Hư Thiên Thánh Cảnh là nơi huyết mạch của Giới Đế ở. Sinh linh sinh sống ở đây không phú thì quý, đương nhiên thương mại rất phát đạt. Tửu lầu cũng đều là nơi vương công quý tộc ra vào thường xuyên. Canh Vương Gia tổ chức yến tiệc tại nơi hào hoa nhất Thiên Trân Lâu, mời bọn Chung Nhạc ngồi xuống. Nơi này ở trên cao, rất tao nhã, trên có thể nhìn nhật nguyệt tinh tú, dưới có thể nhìn toàn bộ khung cảnh bốn bề.

Canh Vương Gia nói:

- Ta đã truyền tin đi, người cũ của ta sẽ tới sớm thôi. Thật không giấu, những thuộc hạ cũ này của ta đều là Thần Hoàng, Ma Hoàng nổi danh. Nếu là trước kia, người có tư cách tới tiệc của ta chỉ có Thần Hoàng, Ma Hoàng!

Hắn khá kiêu ngạp, dù sao cũng là thân tín của Giới Đế năm xưa, địa vị cao quý.

Mọi người vừa uống rượu vừa đợi. Con bàn long quấn trên cột trụ Thiên Trân Lâu lại là con rồng thật. Diều hâu trên mái hiên cũng là thật, chứ không phải điêu khắc, thật xa sỉ tới mức khiến người ta phải chép miệng.

Càng ngày càng đông khách tới, rất nhiều khách có khí tức cường đại mà khủng bố, toàn thuộc cấp Thiên Thần, Chân Thần, thần tộc, thậm chí còn có khí tức của Thần Hoàng, Ma Hoàng.

Dù sao Vi Hư Thiên Thánh Cảnh cũng là nơi tập trung của huyết mạch Giới Dế, đương nhiên khách tới cũng là nhân vật có máu mặt, muốn lôi kéo quan hệ với Giới Đế. Tuy thức ăn rượu nước ở Thiên Trân Lâu giá cả không hề mềm mại nhưng cũng có khách giàu có mở tiếc thết khách.

- Lần này ta mới tới có mười tám Thần Hoàng, Ma Hoàng, được gọi là Thiên Vân Thập Bát Hoàng. Thiên Sơn Thần Hoàng, Bích Nga Ma Hoàng, La Dật Tôn Hoàng, Đà Du Ma Hoàng, Đa Dực Yêu Hoàng, Thần Quang Tôn Hoàng, vân vân.. Đều là người có máu mặt, trong đó có Lục Thiên Vương, một trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng thuộc Thiên Vân Thập Bát Hoàng.

Canh Vương Gia cảm khái vạn phân:

- Họ rất trung thành với ta, không như Thượng Thiên Vương. Thượng Thiên Vương tuy có giao tình với ta nhưng là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, đi theo Giới Đế lâu rồi, với ta chỉ có thể coi là quen biết. Giậu đổ thì bìm leo. Đại huynh ta qua đời, ta lại thua đương kim Giới Đế, có lẽ chỉ còn họ là có thể ủng hộ ta. Họ vừa là bộ hạ của ta, cũng là cựu thần của đại huynh ta, ai có thể phản bội chứ họ thì không!

Mấy người Chung Nhạc, Lịch Thiên Hành đều chấn kinh, Canh Vương Gia lại có mười tám vị Thần Hoàng Ma Hoàng là bộ hạ. Thế lực này thật không vừa, chẳng trách mà cường giả gặp hắn đều phải gọi một tiếng vương gia!

Còn Thúc Dạ thì sắc mặt hơi biến đổi, cứ vùi đầu uống rượu trầm mặc không nói.

Thượng Thiên Vương là sư tôn của hắn, Canh Vương Gia nói Thượng Thiên Vương là gió chiều nào che chiều ấy, hắn cũng không tiện phản bác.

- Nhị Thập Tứ thái tử, khách quý, mời vào trong!

Đột nhiên phía dưới có tiếng huyên náo, Canh Vương Gia đồng tử co lại, nhìn xuống thì thấy đông đảo Thần Ma đang vây quanh Hà Vân đế tử và một số luyện khí sĩ, cũng đi vào Thiên Trân Lâu.

Lâu chủ dẫn mấy người Vân Hòa đế tử lên Thiên Trân Lâu, ngồi cách mấy người Canh Vương Gia một khoảng.

Canh Vương Gia và Vân Hòa đế tử ánh mắt gặp nhau rồi tránh đi, sắc mặt đều tối lại.

- Nhị Thập Tứ thái tử, chúng ta tới đây làm gì?

Một vị luyện khí sĩ Thiên Giới ánh mắt bắn tinh quang, nhìn bọn Chung Nhạc phía đối diện, sát khí bùng phát:

- Lẽ nào là giết tên nhân tộc kia báo thù cho Vũ Dương Sinh?

Vân Hòa đế tử mỉm cười, bình thản nói:

- Đừng vội, chúng ta chỉ cần xem kịch hay thôi.

Bên cạnh hắn có chín luyện khí sĩ, mỗi người đều ngồi xuống, còn các Thần Ma kia thi đứng bên cạnh, có thể thấy những luyện khí sĩ này đều có lai lịch rất không nhỏ, thân gia kinh người, chắc là đệ tử của thế gia đại phiệt ở Thiên Giới.

Thiên Giới chọn ra mười luyện khí sĩ tham gia tỷ thí lần này, nhưng Vũ Dương Sinh bị Chung Nhạc một đao chém chết, chỉ còn lại chín vị, giờ rõ ràng là Thiên Giới Giới Chủ đã bổ sung một vị, vẫn là mười người.

Dù gì Thiên Giới cũng là nơi thiên tài vô số, có huyết mạch cao quý nhất, mạnh nhất Lục Đạo Giới, muốn chọn ra một luyện khí sĩ tương đương Vũ Dương Sinh cũng không có gì khó.

Vân Hòa đế tử lấy ra các cuộn quyển tông, cười:

- Đây là tài liệu về mười luyện khí sĩ Ngục Giới tham gia tỷ thí lần này. Bao gồm công pháp, hồn binh, thần thông của họ. Các ngươi lần lượt đọc, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Chín vị luyện khí sĩ kia vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, một nữ tử cười nói:

- Nhị Thập Tứ thái tử lại lấy được những cái này, thật không hổ là đế tử, thủ đoạn thông thiên!

Vân Hòa đế tử mỉm cười:

- Mua chuộc sư tôn, sư huynh, sư đệ của chúng chỉ cần một câu. Đừng nói Ngục Giới, ngay cả Địa Giới, Thần Giới ta cũng lấy được.

- Luyện khí sĩ Ngục Giới chết là chắc rồi.

Tất cả đều cười.

Họ không cố hạ thấp giọng, cuộc đối thoại vọng tới chỗ bọn Chung Nhạc. Lịch Thiên Hành, Dư Bá Xuyên bọn họ đều nhíu mày, Vân Hòa đế tử đúng là thần thông quảng đại, ngay cả sư huynh đệ và sư tôn của họ cũng mua chuộc được để lấy bí mật về công pháp, thần thông của họ!

Canh Vương Gia hừ lạnh, thản nhiên nói:

- Không phải lo lắng, chỉ cần bộ hạ của ta tới thì không tới lượt hắn huênh hoang. Có Thiên Vân Thập Bát Hoàng bồi dưỡng, tẩy tủy, tôi luyện nhục thân nguyên thần, rèn luyện pháp lực tinh thần, các ngươi có thể trong một thời gian ngắn tiến bộ cực nhanh!

Mấy người Chung Nhạc động dung, có mười tám vị Thần Hoàng Ma Hoàng tôi luyện cho, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích. Đúng là có thể giúp họ tăng tiến cực nhanh!

Canh Vương Gia mỉm cười:

- Hơn nữa, căn cơ của ta ở Thiên Giới thâm hậu, Vân Hòa đế tử bọn chúng có được gì thì ta cũng có được cái đó. Lát nữa các ngươi có thể thấy tài liệu về bọn Vân Hòa đế tử, bí mật về thần thông, công pháp, nguyên thần, hồn binh của chúng, thắng thua còn chưa rõ đâu!

Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, Canh Vương Gia nhíu mày, trong lòng có phần bực bội.

Hắn đợi lâu như vậy mà Thiên Vân Thập Bát Hoàng chẳng một ai đến, đúng là cổ quái!

Hắn tự tin mười tám vị Thần Hoàng Ma Hoàng này trung thành tuyệt đối với hắn và Giới Đế tiền nhiệm, tuyệt đối không phản bội, nhưng đến giờ họ vẫn chưa tới, không thể không khiến lòng tin của hắn bị dao động.

Quân Vô Đạo, Dư Bá Xuyên bọn họ nhìn nhau rồi trầm mặc, chỉ r Thiên Vân Thập Bát Hoàng có lẽ đã sợ thế lực của Giới Đế, hoặc đã phản bội lâu rồi, sợ là sẽ không tới.

Đợi thêm một lúc lâu nữa, Canh Vương Gia sắc mặt tối sầm, tự cười mình:

- Ta tưởng rằng đối xử với họ chân thành thì chắc chắn họ cũng đối lại với ta như vậy, không ngờ là ta nghĩ đơn giản quá rồi. Họ không đến cũng được, dù sao Giới Đế thế lực lớn, lại là Giới Đế, họ đi theo đương kim Giới Đế cũng là điều dễ hiểu. Ta không trách họ.

Đột nhiên một giọng nói hùng hồn giận dữ vang lên:

- Đi theo đương kim Giới Đế? Hắn cũng xứng để Thiên Vân Thập Bát Hoàng quỳ gối sao? Vương gia coi thường bọn ta quá!

- Bọn ta là cựu thần của tiên đế, đôi cánh của vương gia, trung thần không thờ hai chủ. Lẽ nào lại dễ dàng thay đổi mà đi theo loại nhỏ nhen kia?

Canh Vương Gia vừa kinh vừa mừng, đứng bật dậy cười ha hả:

- Thiên Vân Thập Bát Hoàng, quả nhiên hào khí không thua kém năm xưa! Mười tám vị lão huynh đệ, ta tới đây!

Mấy người bọn Chung Nhạc, Quân Vô Đạo, Dư Bá Xuyên cũng đứng dậy nhìn theo hướng đó.

Thấy bên dưới Thiên Trân Lâu có mười bảy vị Thần Ma hình dung cổ quái đi tới. Dẫn đầu là Độc Nhãn Long, một con mắt đã bị mù, thay bằng mắt đá, một con mắt còn lại dường như có bệnh, nước mắt cứ chảy mãi, không nhìn được xa, cũng không nhìn được rõ.

Phía sau hắn là một vị Thần Hoàng hai tay đặt lên vai hắn. Vị Thần Hoàng phía sau lại đặt tay lên vai Thần Hoàng đằng trước, cứ thế nối thành một hàng tiến vào Thiên Trân Lâu.

Canh Vương Gia người run run, hai mắt đỏ hoe.

Mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng này được vị Độc Nhãn Long kia dẫn lên lầu. Tới trước chỗ bọn Chung Nhạc, Độc Nhãn Long nước mắt rơi không ngừng, chỉ thấy được thân hình mơ hồ, nói:

- Vị nào là Canh Vương Gia? Lão hủ mắt hoa, vương gia đã chuyển thế, thực sự không nhận ra nữa rồi.

Canh Vương Gia không kìm được bi ai, tiến lên nói:

- Trường Canh ở đây, các vị lão huynh đệ, mắt của mọi người?

Độc Nhãn Long cười, các vị Thần Hoàng, Ma Hoàng phía sau đều ngẩng lên cười vui vẻ, đồng thanh nói:

- Vương gia bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi!

Chung Nhạc, Quân Vô Đạo, mấy người họ dựng tóc gáy, thấy trong hốc mắt của những vị này đều không có mắt mà toàn viên đá trắng.

Viên thạch nhãn khảm vào hốc mắt họ, ẩn chứa thần thông lớn lao, trợ giúp Bất Tử Chi Thân chữa trị nhục thân cho họ.

Không những nhục thân bị mù mà ngay cả nguyên thần của họ cũng mù, không thể nhìn thấy ngoại giới được nữa.

Chỉ còn một mắt của Độc Nhãn Long là nhìn được nhưng cứ chảy nước mắt mãi, cũng sắp cạn cả nước mắt rồi!

- Các lão huynh đệ, mắt mọi người sao vậy?

Canh Vương Gia nộ khí xung quan, quát lớn:

- Không phải ta bảo các ngươi an phận thủ thường, đợi ta tới rồi tính sao? Tại sao các ngươi tự ý hành động, Hách Liên Vân Sơn đến ta cũng không phải đối thủ của hắn, lẽ nào các ngươi lại đấu được?

Phía đối diện một tiếng cười khảy vọng lại, Vân Hòa đế tử nói nhỏ:

- Có mắt không tròng.

Mắt của mười bảy vị Thần Hoàng, Ma Hoàng không phải là có mắt không tròng sao?

Mắt thịt của họ bị móc mất, đổi thành thạch nhãn, mắt của nguyên thần cũng bị mất, thạch nhãn không thê rnhìn được xung quanh, không có nhãn cầu.

Mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng trầm mặc, một lúc sau Độc Nhãn Long nói:

- Vương gia chiến bại, dặn bọn ta phải đợi ngài chuyển thế rồi sẽ dẫn bọn ta đoạt lại mọi thứ. Sau đó vương gia bị đày tới Ngục Giới chuyển thế. Bọn ta làm như vương gia nói, thu gọn thế lực, không chống lại thế lực Giới Đế. Rồi một nữ tử là Thạch Cơ nương nương tới tìm bảo cho bọn ta hai lựa chọn, một là đi theo Vân Sơn Giới Đế, hai là có mắt không tròng.

Mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng trợn đôi thạch nhãn, cùng cười:

- Huynh đệ ta chọn cái thứ hai.

Canh Vương Gia nước mắt rưng rưng nhưng không có một giọt nào chảy xuống. Một lúc lâu sau, vui vẻ nói:

- Ha ha, Thạch Cơ nương nương, Thạch Cơ nương nương các ngươi sống là tốt, còn sống là tốt. Lục Thiên Vương ở đâu? Tại sao hắn không tới gặp ta? Lẽ nào hắn tham vinh hoa phú quý quyền thế đi theo Giới Đế rồi?

Mười bảy vị Thần Hoàng Ma Hoàng trầm mặc, Độc Nhãn Long nói:

- Lục đại ca cũng tới.

- Hắn ở đâu?

Canh Vương Gia giận dữ quát lớn.

Đột nhiên từ quầng sáng phía sau một vị Thần Hoàng vọng ra giọng nói già nua:

- Lão thần ở đây, lòng trung thành của lão thần có trời xanh chứng giám. Lão thần là do một tay vương gia đào tạo. Vương gia và tiên đế đối với ta thân như huynh đệ, ân trọng như núi. Lẽ nào ta lại bội tín khi nghĩa mà đi theo nghịch tặc?

Một lão già tóc bạc bay ra, cũng giống mười bảy vị Thần Hoàng, Ma Hoàng kia, có một đôi thạch nhãn, đáng sợ hơn là hai chân lão bị chặt đứt, hai tay cũng vậy, chỗ vết thương có đá ngăn không cho vết thương phục hồi!

Lão còn thê thảm hơn mười bảy vị kia, hai mắt nguyên thần bị móc mất, tay chân nguyên thần cũng bị chặt đứt.

Lục Thiên Vương nói:

- Thạch Cơ nương nương nói tu vi lão thần quá mạnh, gần với Tạo Vật Chủ, bà ta móc hai mắt vẫn sợ không áp chế được ta nên chặt chân tay ta. Nếu lão thần thay đổi ý thì bà ta sẽ giải phong ấn. Nhưng lẽ nào lão thần lại đi theo nghịch tặc? Vì lão thần không thể đi, chỉ có thể ở trong nguyên thần bí cảnh của Thiên Sơn huynh đệ, không ra bái kiến vương gia được. Lão thàn bái kiến vương gia!

Lão cúi đầu, mái tóc bạc khẽ run.

Canh Vương Gia không kìm được, bịch một tiếng quỳ xuống lạy Thiên Vân Thập Bát Hoàng thật sâu, khóc lớn:

- Mười tám vị lão ca ca, là Trường Canh đã phụ lòng mọi người, liên lụy mọi người rồi! Trường Canh không nên bảo mọi người đợi ta! Không nên!!!

Thiên Vân Thập Bát Hoàng cũng vội quỳ xuống, nghẹn ngào nói:

- Vương gia đừng như vậy! Vương gia và tiên đế đối với bọn ta thân như huynh đệ, nếu bọn ta đi theo phản tặc thì mới là có mắt không tròng! Giờ từ bỏ hai mắt nhưng mười tám huynh đệ ta lòng sáng như gương! Vương gia mau đứng dậy!