Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 992: Tới nộp mạng mà thôi




Canh Vương Gia hơi khựng lại, nhìn hắn nói nhỏ:

- Chúng là cố tình đàn áp ta, ngươi thật sự muốn ra tay sao? Tên Vũ Dương Sinh này không thua kém ta là bao. Hơn nữa biết ta biết đánh giá sức mạnh đối phương, sau đó điều động sức mạnh chư thần từ Tinh Hà khắc chế nên hai chưởng của hắn dùng hai loại năng lượng khác nhau khiến ta không thể phá giải. Loại như hắn căn bản không thể biết được bản lĩnh của ta, hiểu ta rõ như vậy chỉ có Giới Đế.

Hắn nói rõ ràng, nếu Chung Nhạc tiếp nhận trận này, thua thì còn đỡ, nếu thắng sẽ đắc tội với thế lực Giới Đế.

Tuy hắn kiêu ngạo nhưng ân oán rõ ràng. Tuy Chung Nhạc khiến hắn chịu thiệt thòi nhưng hắn không thể vì thế mà để Chung Nhạc gánh họa thay hắn.

Vũ Dương Sinh vừa tới đã khiêu chiến hắn có nghĩa là hắn đã có chuẩn bị trước, chính là để làm suy yếu nhuệ khí, đả kích thể diện của hắn!

Hơn nữa, từ lời nói ỡm ờ của Thiên Giới Giới Chủ có thể thấy rõ ràng là được Thiên Giới Giới Chủ cho phép.

Thiên Giới Giới Chủ là thân tín của đương kiêm Giới Đế, mà hắn lại là kẻ tranh giành đế vị với Giới Đế, không đàn áp hắn thì còn đàn áp ai?

Chung Nhạc cười ha hả:

- Ta là thế lực gì mà còn phải sợ thế lực của Giới Đế sa? Hơn nữa lần này cũng không phải vì ngươi mà vì thể diện của Ngục Giới chúng ta. Nhị đệ cứ yên tâm, hãy nhìn thủ đoạn của vi huynh.

Bộ dạng của hắn khiến Canh Vương Gia thấy ngứa mắt, nếu đặt Chung Nhạc và Vũ Dương Sinh cạnh nhau, hắn chắc chắn sẽ đánh Chung Nhạc trước, đánh cho hắn tự nhận nhị đệ mới thôi!

Nhưng Chung Nhạc nói không sai, đúng là hắn không sợ thế lực Giới Đế, chỉ cần Chung Nhạc đưa Thần Hậu nương nương phía sau là còn ai dám động tới hắn nữa chứ?

- Thực lực Vũ Dương Sinh rất mạnh, luyện được hai Lục Đại Luân Hồi đại đao. Ngươi chắc chắn có thể thắng chứ?

Canh Vương Gia nói nhỏ:

- Thực lực của hắn rất đáng sợ, hơn nữa gần như linh thể, tương đương với ngươi và Dư Bá Xuyên hợp thể. Kẻ như vậy phải dốc hết mười hai phần tinh thần, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ bị hắn áp chế!

Chung Nhạc tiến về phía trước, cười nói:

- Mọi việc đã có ta, ngươi cứ yên tâm!

Canh Vương Gia nghẹn lời, giận dữ nói:

- Bị hắn đánh chết thì đừng có trách ta!

Những luyện khí sĩ dưới trướng Hoa Giới Chủ nghe thế đều cười lớn, đến khi thấy Chung Nhạc đi ra thì càng cười lớn hơn.

- Một nhân tộc! Trời ạ, ta thấy một nhân tộc!

Một luyện khí sĩ cười tời mức ngã ngửa:

- Đường đường là Canh Vương Gia tiền triều lại nhận một nhân tộc làm huynh trưởng! Lại còn là nhân tộc của Ngục Giới, đúng là truyện cười trong thiên hạ!

Các luyện khí sĩ khác cũng không kìm được cười:

- Nhân tộc là chủng tộc gì? Huyết mạch thấp kém nhất trong vạn tộc, sinh linh cấp thấp nhất, Canh Vương Gia cũng là chuyển thế hồ đồ rồi, lại đi bái một nhân tộc làm đại ca!

- Cho dù là huyết mạch Côn tộc cũng cao hơn nhân tộc!

- Ngục Giới đúng là vô nặng, lại để một nhân tộc lọt vào mười hạng đầu, xem ra các luyện khí sĩ cũng là loại vô năng, không cần phải lo lắng nữa.

- Ta nghe nói Địa Giới thiên tài đầy rẫy, chưa biết chừng lần này chỉ có Địa Giới mới có khả năng tranh giành với Thiên Giới ta.

Chung Nhạc coi như không nghe thấy những lời chế giễu đó, mỉm cười nói:

- Nếu Hoa Giới Chủ đã nói chơi thì chơi một chút. Vũ Dương Sinh, ngươi đánh lén nhị đệ của ta, ảnh hưởng uy phong của đệ ấy, nko biết ngươi có dám ứng chiến không?

Vũ Dương Sinh hừ lạnh một tiếng:

- Muốn tìm chỗ chết sao!

Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, thần quang tụ lại trong bàn tay, cỏ đao và thần đao xuất hiện, thản nhiên nói:

- Ngươi không dám sao?

Vũ Dương Sinh cười ha hả, chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Ta đánh lén Canh Vương Gia? Cho dù ta không đánh lén thì hắn cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi. Ngục Giới nơi khỉ ho cò gáy, phỉ tặc hoành hành, sinh ra được thiên tài gì chứ? Ngươi đã khiêu chiến thì ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ta chỉ ra một chiêu, nếu ngươi đỡ được mà không chết thfi coi như ta thua. Ngươi có dám không?

Canh Vương Gia chau mày, nói nhỏ:

- Không được đồng ý!

Quân Vô Đạo phía sau hắn không kìm được nói:

- Tuyệt đối không được đồng ý, đồng ý ba chiêu định thắng thua!

Bệ và Ngạn truyền âm:

- Một chiêu là có bẫy. Nếu ngươi đồng ý sẽ trúng bẫy của hắn.

- Hắn nói chỉ ra một chiêu, nếu ngươi tin thì sẽ nghĩ cách phòng thủ, chỉ cần phòng thủ một chiêu là ngươi sẽ thắng, như vậy sẽ trúng kế của hắn. Tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Nếu ngươi toàn lực phòng thủ mà quên mất tấn công thì chắc chắn sẽ thua. Vì hắn có thể toàn lực tấn công mà không phải phòng thủ gì cả!

Chung Nhạc truyền âm:

- Chư vị yên tâm, ta là tổ tông của việc này, hắn muốn giở trò trước mặt ta thì chưa đủ trình đâu.

- Một chiêu thì một chiêu.

Chung Nhạc quả quyết nói.

Vũ Dương Sinh cười, cao giọng nói:

- Pháp Giới Chủ, vãn bối có thể chơi một chút với vị sư huynh nhân tộc này không?

Ngục Giới Giới Chủ chần chừ một chút, tuy Chung Nhạc giết ái tử của hắn nhưng có Thần Hậu nương nương chống lưng, tên này bối cảnh quá lớn, nếu Chung Nhạc bị làm sao thì hắn sẽ gánh tội không nổi. Hơn nữa dù hắn muốn Chung Nhạc chết nhưng trong nội tâm cũng mong Chung Nhạc thắng trận này để lấy thể diện cho Ngục Giới.

Dù sao hắn cũng là Ngục Giới chi chủ, nếu luyện khí sĩ Ngục Giới mất mặt thì cũng là hắn mất mặt.

Canh Vương Gia đã thua một trận, tuy bị đánh bất ngờ nhưng thua cũng là thua rồi, mất mặt cũng đã mất rồi. Nếu Chung Nhạc lại thua nữa, bị đối phương đánh chết là thôi, nhưng vẫn là Ngục Giới chi chủ là hắn bị mất mặt.

Đột nhiên Thiên Giới Giới Chủ cười:

- Pháp Giới Chủ, các vãn bối đấu chí xung thiên, chúng ta đều già rồi, nào có được sức sống như họ, chi bằng cứ xem thế nào? Luyện khí sĩ dưới trướng ngươi không đến nỗi không dám đỡ một chiêu đấy chứ?

Ngục Giới Giới Chủ hừ lạnh:

- Đây là buộc ta phải đồng ý. Nếu ta không dám đồng ý thì càng mất mặt hơn.

Nghĩ đến đây, hắn gật đầu, truyền âm cho Chung Nhạc:

- Cẩn thận một chút!

Chung Nhạc khựng lại, sắc mặt cổ quái, Ngục Giới Giới Chủ lại nbảo hắn cẩn thận!

Nhưng hắn không biết Ngục Giới Giới Chủ nói hắn cẩn thận không phải vì quan tâm mà là hắn sợ bị Thần Hậu nương nương tính sổ.

- Hai vị Giới Chủ đều đã đồng ý, vậy thì ta ra tay đây!

Vũ Dương Sinh hét lớn, tinh quang bắn ra từ mắt, sáu quầng sáng sau đầu hiện ra, Bàn Cổ Thần Nhân tọa trấn bên trong, mặt trời bay ra đáp xuống sau đầu. Hắn là Nhật Diệu Linh Thể!

Khí thế của hắn hung mãnh hơn lúc nãy, thần hỏa cháy phừng phừng thiêu đốt bầu trời, thậm chí có xu hướng khiến bầu trời tan chảy.

Vừa rồi hắn không thi triển dị tượng của Nhật Diệu Linh Thể. Còn giờ hắn quyết tâm một chiêu giết địch, một chiêu giết chết Chung Nhạc lập uy, nên tế cả Đại Nhật Chân Linh ra, buộc Chung Nhạc phải toàn lực phòng ngự!

Khí thế của hắn càng ngày càng lớn, càng ngày càng bá đạo, giống như một vị thiên thần cao cao tại thượng. Hai dải Lục Đại Luân Hồi đại đạo giống như một long một phượng bay quanh người hắn, khí thế của hắn càng lên cao.

Bệ, Ngạn, Quân Vô Đạo, Dư Bá Xuyên sắc mặt đều nặng nề, thực lực Vũ Dương Sinh đúng là không tầm thường, tuy đánh Canh Vương Gia là phần là đánh lén nhưng thực lực này trong Ngục Giới cũng có thể xếp hạng ba.

- Tên này thật đáng sợ. Luyện khí sĩ Thiên Giới đều đáng sợ như vậy sao?

Lịch Thiên Hành nói nhỏ.

So với khí thế càng ngày càng đáng sợ của Vũ Dương Sinh, Chung Nhạc lại tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn một tay cầm vỏ đao, tay phải cầm chuôi đao, sẵn sàng tuốt đao bất cứ lúc nào.

Quanh người hắn cũng có vô số đồ đằng văn bay lượng, biến thành Âm Hào, Dương Hào, không ngừng tổ hợp biến hóa, hàng vạn phù văn biến đổi bay lượn, điên cuồng tính toán suy đoán.

Đột nhien Vũ Dương Sinh bước về phía trước, thần thông ngưng tụ.

Phù văn quanh người Chung Nhạc biến đổi càng thêm ác liệt, tay phải chầm chậm rút đao, rút được một tấc, thần quang vô biên bắn ra, thần quang vạn trượng khiến ai nấy đều chói mắt.

Vũ Dương Sinh hơi nhíu mày, bước thứ hai không đặt xuống, hai tay biến đổi, thần thông lập tức tan biến, đổi một loại thần thông khác, rồi đặt bước thứ hai xuống.

Ào ào!

Cùng lúc với bước thứ hai đặt xuống, đồ đằng văn quanh người Chung Nhạc cũng biến đổi, đao cũng kéo ra thêm một tấc nữa.

Vũ Dương Sinh trán toát mồ hôi lạnh, bước thứ ba giơ lên đặt xuống, thần thông lại biến đổi, càng thêm hung mãnh bá đạo, nhưng thần thông vẫn chưa tung ra. Âm Hào, Dương Hào của Chung Nhạc lập tức lại biến đổi, thần đao kéo ra thêm một tấc, thần quang càng mãnh liệt hơn.

Bước thứ tư của Vũ Dương Sinh đặt xuống, lại đổi thần thông thứ tư, thần đao của Chung Nhạc cũng kéo ra được bốn tấc.

Vũ Dương Sinh túa thêm nhiều mồ hôi lạnh hơn, trên đường xuất hiện cảnh tượng thế này, Vũ Dương Sinh từng bước tiến lại gần Chung Nhạc, còn Chung Nhạc vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, còn Vũ Dương Sinh mỗi bước đặt xuống lại đổi một môn thần thông. Mỗi loại thần thông đều vô cùng tinh diệu, khiến người ta phải kính sợ.

Nhưng thần thông đều là nửa chiêu, vừa thi triển ra, uy năng còn chưa phát ra thì hắn đã đổi mất.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc ở đầu kia tuy đứng yên nhưng thần đao cứ rút lên mỗi tấc một, thần quang ngày càng chói lòa, giống như trong vỏ đao ẩn chứa cả một vầng mặt trời vậy.

Cùng với bước đi của Vũ Dương Sinh, phù văn Âm Hào, Dương Hào quanh Chung Nhạc cũng liên tục thay đổi.

Lúc này, cuối cùng thì tất cả luyện khí sĩ, cường giả đều nhận ra, thầm nghĩ lợi hại. Chung Nhạc tuy không động đậy, chỉ rút đao nhưng sự đọ sức giữa hai người đã bắt đầu ngay từ bước đi đầu tiên của Vũ Dương Sinh.

Vào khoảnh khắc Vũ Dương Sinh tung thần thông đã bị Chung Nhạc suy đoán ra sơ hở, phá thần thông mà hắn còn chưa tung hết.

Bước đi thứ hai của Vũ Dương Sinh, tung ra thần thông thứ hai cũng bị Chung Nhạc phá, rồi tới bước thứ ba, thứ tư…

Hết chiêu thần thông này tới chiêu khác đều bị Chung Nhạc phá hết, mọi nhược điểm đều bị đoán ra, nếu Vũ Dương Sinh tấn công thì chắc chắn chỉ có chết!

Nhưng hắn cũng không thể rút lui, lui thì khí thế suy giảm, sẽ rơi vào kết cục như Canh Vương Gia. Hơn nữa Chung Nhạc đã tích tụ uy thế từ lâu, nếu đao này hoàn toàn rút ra chắc chắn vô cùng mãnh liệt, giống như ngọn núi lửa vạn năm, lúc bình thường yên tĩnh nhưng khi phun trào thì kinh thiên động địa!

Vũ Dương Sinh mồ hôi lạnh túa ngày một nhiều, nhưng buộc phải tiến về phía trước, giọt mồ hôi to bằng hạt đầu nhỏ xuống thấm ướt đẫm cả áo hắn.

Trước đao ý của Chung Nhạc, hắn buộc phải thay đổi thần thông, thi triển hết những thần thông mạnh nhất, tinh diệu nahát của hắn, nhưng chỉ trong thời gian một bước chân mà bị Chung Nhạc phá giải, buộc hắn phải triển khai sự thông minh tài chí, không ngừng sáng tạo ra chiêu thức thần thông mới.

Nhưng chiêu thức mới thì càng nhiều sơ hở hơn, càng dễ phá giải hơn.

Khoảng cách ngày một gần, chỉ còn hai trượng, Hoa Giới Chủ nhíu mày, ho hắng định lên tiếng thì đột nhiên Chung Nhạc tuốt đao, chém xuống tựa lôi đình, Vũ Dương Sinh đầu rơi xuống đất.

Chung Nhạc lật tay cho đao vào bao, quay người tiến lại bên cạnh Ngục Giới Giới Chủ, thản nhiên nói:

- Nhãi nhép, tới nộp mạng mà thôi.