Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 959: Thế giới bí ẩn (1)




Một vị Đại năng tu vi cảnh giới hẳn là cao hơn Tạo Vật Chủ rất nhiều, vậy mà đại đạo cũng bị vỡ nát, quả thật có chút không thể tin nổi. Chung Nhạc từng tra xét dấu vết do nàng lưu lại trong những địa phương Hạ giới khác mà nàng từng mở ra, đừng nói là mồ hôi, cho dù là một cái vết chân cũng không hề lưu lại nửa điểm.

Mà ở nơi này, không ngờ nàng lại hiển hóa ra nhục thân khôn cùng, đã lưu lại những vết chân ngang dọc mấy ngàn dặm, mồ hôi rơi xuống như mưa, thậm chí đại đạo cũng bị vỡ nát, mái tóc trên đầu cũng rụng xuống… Điều này nói rõ, nàng hẳn là đã thừa nhận những áp lực không thể tin nổi. Rốt cuộc là mở ra Lục Đạo Luân Hồi khiến cho nàng mệt mỏi đến như vậy, hay là đã tao ngộ sự kiện không lường trước, ví dụ như là ngoại địch tập kích?

- Hẳn không phải là ngoại địch tập kích! Nơi này không có vết tích chiến đấu!

Tân Hỏa có chút suy tư, nói:

- Tồn tại đẳng cấp như thế này, bản lĩnh đã là cấp bậc Thiên Đế! Nếu là ngoại địch đánh lén, còn chưa động thủ liền sẽ bị nàng cảm nhận được, không có khả năng không hề lưu lại dấu vết chiến đấu. Bất quá, hẳn không phải là do thí nghiệm lý niệm của Lục Đạo Luân Hồi khiến cho nàng mệt mỏi thành bộ dạng này. Ngay cả mái tóc cũng bị rụng xuống…

Ngay cả hắn cũng là trăm mối không thể hiểu nổi. Hắn không có trải qua đoạn tuế nguyệt Thượng Cổ kia, không biết tại thời điểm sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đó hẳn là một đoạn tuế nguyệt huy hoàng! Trong ba ngàn Lục Đạo Giới đều có một cái Cổ địa vực Thần Tàng, không phải chỉ có một vị tồn tại tiến hành thí nghiệm lý niệm của Lục Đạo Luân Hồi. Không thể nhìn thấy màn tràng diện mênh mông hạo hãn kia quả thật là vô cùng đáng tiếc.

Mà đó chắc cũng là một đoạn tuế nguyệt phong ba quỷ bí. Lục Đạo Luân Hồi xác lập, ba ngàn Lục Đạo Giới chế tạo thành hình, Phục Hy Thần Tộc thống trị vũ trụ cũng rơi vào xuống dốc… Không thể trải qua từng tràng từng tràng chiến đấu vui buồn lẫn lộn kia cũng khiến cho người ta than tiếc không thôi.

Vị Tiên Thiên Thần Nữ này ở đây thí nghiệm Lục Đạo Luân Hồi, cũng là một chuyện đại sự phát sinh trong đoạn tuế nguyệt Thượng Cổ kia, đã không thể tra cứu, không thể biết được. Lịch sử liên quan tới đoạn tuế nguyệt kia, đã bị vô tình hay cố ý lau đi. Nếu nói đương kim thế gian còn có người nào có thể biết được đoạn tuế nguyệt kia đã xảy ra chuyện gì, sợ rằng chỉ có các Linh trong Hư Không Giới và một chút Tiên Thiên Thần còn sống sót mới có thể nói ra những bí mật trong đó.

Chung Nhạc vứt bỏ tạp niệm trong đầu, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện giữa không trung kia. Tòa cung điện này rất cao, nhưng cũng không phải là phiêu phù ở giữa không trung, mà là xây dựng trên đỉnh một tòa kỳ sơn.

Sở dĩ nói là kỳ sơn, bởi vì toàn bộ ngọn núi này không ngờ lại là một khối mỹ ngọc trong suốt. Ánh sáng có thể không chút trở ngại nào xuyên thấu qua, bởi vậy từ xa nhìn lại sẽ không nhìn thấy ngọn núi này, chỉ có thể nhìn thấy tòa cung điện trong mây mà thôi.

- Thế gian làm sao có thể có một tòa ngọc sơn không tỳ vết như vậy? Đây hẳn là thủ đoạn Tạo Vật a!

Chung Nhạc nhìn thấy trên vách núi có một dãy bậc thang đá, lập tức đạp thang đi lên. Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ im lặng không nói lời nào đi theo sau lưng hắn, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, không ngừng tán thán.

Bọn họ leo lên một bậc, liền thoáng cái giống như leo lên một tầng trời. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới quần sơn phập phồng, biển xanh ba đào, các loại cung điện trên sườn núi đều có thể thu hết vào trong đáy mắt. Toàn thể Cổ địa vực Thần Tàng đã bị bọn họ nhìn một cái không bỏ sót cái gì.

Nói tới thật kỳ quái! Chỉ là leo lên một bậc thang ngọc thạch mà thôi, không ngờ phảng phất như từ trong Cổ địa vực Thần Tàng nhảy ra ngoài, phảng phất như không còn ở trong cái không gian này nữa, mà đã nhảy ra khỏi bên ngoài không gian. Loại cảm giác này thật sự kỳ diệu!

Chung Nhạc cũng phát hiện ra điểm cổ quái này. Hắn lại leo lên một bậc thang nữa, ánh mắt lại mở rộng ra rất nhiều. Hắn nhìn thấy bên ngoài Cổ địa vực Thần Tàng có một tòa phi kiều, từ sâu bên trong hắc động lan tỏa tới, đầu cầu có một tòa Tế đàn Truyền tống.

Mà ở đầu bên kia tòa phi kiều tinh tế này chính là Thần Đình Ngục Giới. Giới Chủ Ngục Giới và Thượng Thiên Vương đang ngồi ở trong đó, vô số Chư Thần to to nhỏ nhỏ vờn quanh, muôn hình vạn trạng.

Bạch Thương Hải phất phất tay về phía Giới Chủ Ngục Giới và Thượng Thiên Vương, lớn tiếng quát lên:

- Chúng ta ở đây! Các ngươi có nhìn thấy chúng ta không?

o0o

Trong Thiên Đình Ngục Giới, Giới Chủ Ngục Giới đột nhiên khẽ di một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thương Hải. Bạch Thương Hải nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng ôm đầu trốn ra sau lưng Chung Nhạc.

- Kỳ quái! Ta tựa hồ cảm ứng được có kẻ nào đang nhìn chằm chằm ta, nhưng lại không nhìn thấy cái gì! Lẽ nào trong cái hắc động này còn cất giấu tồn tại đáng sợ gì?

Giới Chủ Ngục Giới lẩm bẩm.

- Thiên Nhãn, ngươi tới nhìn xem!

Thượng Thiên Vương cũng cảm ứng được chỗ không thích hợp, phân phó một tiếng. Vị Thiên tướng Thiên Nhãn sau lưng hắn lập tức tiến lên, mở ra Thiên Nhãn nhìn về phía phương vị đám người Chung Nhạc, nghi hoặc nói:

- Khởi bẩm Thiên Vương! Thần hạ hoàn toàn không nhìn thấy cái gì!

o0o

Đám người Chung Nhạc đã leo lên bậc thang thứ ba, ánh mắt nhất thời mở rộng ra tới bên ngoài hắc động, nhìn thấy tình cảnh từng cái từng cái hắc động chuyển động xung quanh trung tâm Ngục Giới. Bọn họ lại đi lên một bậc thang nữa, trên cơ bản đã thu toàn thể Ngục Giới vào trong tầm mắt.

Đám người Chung Nhạc không ngừng leo lên bậc thang, tầm mắt càng lúc càng rộng ra. Đi thêm mấy bậc thang nữa, toàn thể Lục Đạo Giới thứ ba ngàn đều đập vào trong mắt. Tôn Thần Nhân Bàn Cổ to lớn vô song kia mở ra sáu cánh tay, khuôn mặt hướng về phía bọn họ, sáu bàn tay nâng lên sáu Tinh hệ Ngân Hà, duy trì Lục Đạo Luân Hồi vận chuyển. Mà ở trên trán Thần Nhân Bàn Cổ, chỗ thiên linh cái, chính là vị trí Thiên Đình, là nơi Giới Đế cư ngụ, thống lĩnh toàn bộ Thần Linh Lục Đạo, chưởng quản Lục Đạo và Luân Hồi.

Trong sáu bàn tay Thần Nhân Bàn Cổ lại nâng lên sáu tòa Thiên cung, phân bố bên trong sáu Tinh hệ Ngân Hà. Địa điểm đám Thiên cung này vừa vặn chính là trung ương các Tinh hệ.

Chung Nhạc cẩn thận quan sát, trong lòng vô cùng chấn động, hồi lâu không nói nên lời. Thần Đình Ngục Giới, chính là Thiên cung của Ngục Giới, không ngờ lại là do Thần Nhân Bàn Cổ nâng ở trong lòng bàn tay.

Đám người Giới Chủ Ngục Giới và Thượng Thiên Vương thôi động Thần Đình Ngục Giới phi hành một thời gian thật lâu, bay vào trong hắc động, nhìn như vượt qua khoảng cách cực kỳ xa xôi, nhưng trên thực tế vẫn là nằm bên trong lòng bàn tay của tôn Thần Nhân Bàn Cổ này. Ba cái nhãn mâu của tôn Thần Nhân Bàn Cổ này nhìn chăm chú về phía bọn họ, ánh mắt thâm thúy, yên tĩnh.

Đột nhiên, trong Thiên Đình nơi Giới Đế cư ngụ, trên Kim Loan Lăng Tiêu Điện, một vị Đế Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Thanh âm của hắn vậy mà xuyên qua ngàn vạn không gian, truyền vào trong tai bọn họ:

- Ba vị đạo hữu nào đang âm thầm nhìn trộm, sao lại không hiện thân?