Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 939: Tà Thần thoát khốn (1)




Chung Nhạc một lần ngồi này chính là sáu năm đằng đẳng. Tốn hao thời gian sáu năm đi tìm hiểu đầu đại đạo Lục Đạo Luân Hồi này, cơ hồ đã dốc cạn trí tuệ của hắn, hết thảy tinh thần của hắn đều dùng để tìm hiểu nghiên cứu.

Bất quá, đại đạo dung hợp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi thật sự quá cao thâm, vượt qua khỏi nhận thức của hắn quá nhiều. Cho dù sáu năm qua, hắn đã có thu hoạch cực lớn, nhưng cách hoàn toàn tìm hiểu thấu triệt ra vẫn còn một đoạn khoảng cách không thể vượt qua. Đầu đại đạo này thôi diễn tới cuối cùng, là Đồ đằng đại đại Hoàng cấp, dù sao cũng là đại đạo do vị Giới Chủ Ngục Giới kia dùng trí tuệ cả đời của chính mình thôi diễn ra. Đối với hắn, có thể tìm hiểu tới mức độ này, đã xem như là vô cùng bất phàm rồi.

Đột nhiên, Chung Nhạc từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại, Quỷ hỏa trong hốc mắt âm sâm:

- Đầu Đồ đằng đại đạo này là cấp bậc Thần Hoàng, đủ để cho vị Giới Chủ kia nhảy thoát khỏi Giới này. Mặc dù ta vẫn chưa tìm hiểu thấu triệt, bất quá, sáu năm qua tìm hiểu nghiên cứu, hẳn là đủ để cho ta thoát khỏi lực lượng Luân Hồi của Giới này, thoát thân đi ra rồi a?

Đột nhiên, hắn chợt nhìn thấy con thỏ bạch cốt kia chẳng biết từ lúc nào cũng đã xuất quan, đang đứng cách hắn không xa. Tu vi thực lực con thỏ bạch cốt này cũng có sự đề thăng kinh người, đã tu luyện tới Chân Linh Cảnh, so với những Khô Lâu Luyện Khí Sĩ Cốt Giới cùng cảnh giới cũng đều mạnh hơn rất nhiều lần. Hắn đã nhận được truyền thừa của vị Giới Chủ kia, tự nhiên có ưu thế mà những Luyện Khí Sĩ Cốt Giới khác không thể sánh được.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đứng dậy, gọi con thỏ bạch cốt tới trước mặt, tinh thần ba động, nói:

- Ta sắp rời khỏi Giới này, sau này hẳn sẽ không trở lại nữa. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?

Con thỏ bạch cốt nhảy tới trước mặt hắn, nói:

- Sinh linh của Cốt Giới chúng ta đều là không có họ, chỉ có tên. Kẻ địa vị thấp hơn ta gọi ta là Nhị gia, kẻ địa vị cao hơn ta gọi ta là Tam Xuân, nói là do ta có ba cái mép!

Chung Nhạc có chút yên lặng, mỉm cười nói:

- Cốt Hoàng tương lai làm sao có thể gọi Nhị gia, Tam Xuân? Sau khi ta đi, ngươi tất nhiên sẽ trở thành một đời Cốt Hoàng mới. Cũng không thể gọi ngươi là Nhị Hoàng, Xuân Hoàng a? Như vậy đi, ta đặt cho ngươi một cái tên, liền gọi là Tuấn Thố. Sau này, nếu ngươi trở thành Cốt Hoàng, vậy cứ xưng là Tuấn Hoàng đi!

Con thỏ bạch cốt nhất thời đại hỉ, liên tục nhảy múa, kêu lớn:

- Tuấn Thố! Tuấn Hoàng! Cái tên này thật hay! Ta liền dùng cái tên này a! Đúng rồi! Ngươi họ gì?

- Ta họ Chung!

- Vậy ta cũng lấy họ Chung!

Con thỏ bạch cốt vui tươi hớn hở, hưng phấn hồi lâu. Đột nhiên, nó có chút luyến tiếc Chung Nhạc, suy tư trong chốc lát, thử dò xét hỏi:

- Ta có thể cùng với ngươi rời khỏi không?

- Ngươi không muốn làm Cốt Hoàng sao?

Chung Nhạc kinh ngạc hỏi lại.

- Luôn luôn làm Cốt Hoàng cũng là không có hứng thú! Ta muốn ra ngoài nhìn xem một chút!

Tuấn Thố cười nói:

- Ngươi tồn tại bậc này cũng muốn rời đi, có thể thấy được bên ngoài nhất định là phi thường đặc sắc. Ta muốn ra ngoài nhìn xem một chút!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Ta không thể mang ngươi theo được! Thiên địa nơi này trói buộc linh hồn và thân thể của ngươi, ta cũng không có thủ đoạn có thể mang ngươi cùng rời khỏi. Bất quá, nếu tương lai ngươi có thể tìm hiểu thấu triệt đầu đại đạo này, vậy ngươi cũng có thể tự mình rời khỏi Giới này!

Quỷ hỏa trong mắt Tuấn Thố nhảy lên, có chút khó có thể tin nổi:

- Chỉ cần tìm hiểu đầu đại đạo này, bằng lực lượng của ta cũng có thể rời khỏi sao?

Chung Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, mỉm cười nói:

- Nói không chừng tương lai một ngày nào đó, ngươi nhảy ra khỏi Giới này, đi ra bên ngoài, chúng ta còn có thể gặp lại nhau!

- Nhất định sẽ!

Tuấn Thố ở sau lưng hắn kêu lên.

Chung Nhạc cười ha hả, đi ra khỏi cung điện bạch cốt, bước chân khẽ động, súc địa thành thốn. Hơn vạn dặm dưới bước chân của hắn cũng chỉ là một bước, nhanh như điện chớp phóng đi.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, tương lai một ngày nào đó, con thỏ bạch cốt này không ngờ thật sự đã từ trong Cốt Giới nhảy thoát ra ngoài, xuyên qua hắc động, đi tới ba ngàn Lục Đạo Giới, đã chấn kinh bốn phương, xông ra danh tiếng rất lớn, tự xưng là Chung Tuấn. Con thỏ bạch cốt này còn khai sáng ra một chủng tộc hoàn toàn mới, trở thành Hoàng của Cốt Tộc, được xưng là Tuấn Hoàng!

o0o

Cũng không lâu lắm, Chung Nhạc đã trở lại Thần Đình bạch cốt, triệu tập rất nhiều Bạch Cốt Thần và Bạch Cốt Tế Ty lớn lớn nhỏ nhỏ, cử hành một hồi đại điển thoái vị. Hắn ngồi trên Hoàng tọa, tiếp nhận sự triều bái của sinh linh Cốt Giới. Hồn hỏa trong mắt vô số Khô Lâu Luyện Khí Sĩ bay ra, giống như từng đốm từng đốm hỏa diễm bay về phía hắn.

Trong lòng Chung Nhạc không ngờ lại dâng lên một loại tâm tình không nỡ rời đi. Sinh sống trong Cốt Giới nhiều năm như vậy, trong mắt hắn, những khô lâu bạch cốt hình dung đáng sợ này vậy mà cũng sinh ra một chút đáng yêu, khiến cho hắn không nhịn được sinh ra cảm tình đối với nơi này.

- May mà ta không có nhục thân, bằng không sẽ rơi lệ trước mặt bọn họ rồi…

Chung Nhạc xua tan tâm tình u sầu, từ trên Hoàng tọa đứng dậy, cởi xuống chiếc áo choàng đỏ thắm sau lưng, thả xuống cây quyền trượng ngọc cốt trong tay. Hai kiện bảo vật này mặc dù là Thần binh Hoàng cấp, nhưng hắn lại không có một tia lưu luyến. Hai kiện Thần binh này là biểu tượng của Cốt Hoàng. Nếu hắn đã thoái vị, không còn là Cốt Hoàng, dù cho uy năng của hai kiện bảo vật này kinh người tới mức nào, trân quý bậc nào, hắn cũng sẽ không lấy đi.