Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 934: Liên thủ đối địch (2)




Thân hình Chung Nhạc vừa vặn xuất hiện ở nơi đó. Cũng trong nháy mắt Kiếm Chủ đâm ra một kiếm này, bàn tay ngọc cốt của hắn đã chọc vào lồng ngực Kiếm Chủ, bắt lấy trái tim của hắn.

Chung Chủ thấy tình thế không ổn, lập tức phóng tới ứng cứu. Chỉ nghe một tiếng đương thật lớn, hồng chung đại lữ chấn động, đại chung đánh thẳng về phía Chung Nhạc. Bàn tay ngọc cốt còn lại của Chung Nhạc giơ lên, va chạm với hồng chung. Lại thêm một tiếng đương thật lớn nữa vang lên. Khí huyết Chung Chủ chấn động, ôm lấy đại chung lảo đảo lui về phía sau.

Kiếm Chủ cũng nhân cơ hội này lui về phía sau. Từng thanh từng thanh Thần kiếm xung quanh thân thể vèo vèo vang dội, liên tục thoáng hiện tới lui trong hư không, điên cuồng giao kích, liên tục va chạm một bàn tay ngọc cốt của với Chung Nhạc.

Năm ngón tay ngọc cốt của Chung Nhạc không ngừng nhảy lên, đầu ngón tay khi thì biến mất trong hư không, khi thì xuất hiện. Năm ngón tay vậy mà giống như là ngàn vạn ngón vậy, xuất quỷ nhập thần, khiến cho Kiếm Chủ không thể không thôi động toàn bộ Thần kiếm, lúc này mới có thể ngăn cản được.

Họa Chủ đột nhiên cầm lên cây họa bút dài một trượng, chấm lên mực vẽ, tà tà rạch một cái. Không gian đột nhiên bị cắt đứt. Nàng rạch một cái liền vẽ ra thiên sơn vạn thủy, năm đầu ngón tay của Chung Nhạc nhất thời bị thiên sơn vạn thủy ngăn cản. Đột nhiên, thiên sơn vạn thủy do nàng vẽ ra chợt ầm ầm đùng đùng vỡ nát. Họa Chủ kêu lên một tiếng đau đớn, họa bút múa ra một cái hoa chiêu, tan đi lực lượng trùng kích.

Bên kia, Chung Chủ thu hồi đại chung của chính mình, tinh tế kiểm tra, sắc mặt không khỏi đại biến. Chỉ thấy trên vách hồng chung của hắn xuất hiện một dấu chưởng ấn xương tay, lạc ấn thật sâu. Chung Chủ thôi động tu vi pháp lực, nghĩ muốn ma diệt chưởng ấn này. Tiếc rằng trong chưởng ấn này có lạc ấn văn lộ Đồ đằng, nội uẩn thần thông của Chung Nhạc. Hắn muốn ma diệt chưởng ấn, chính là đối kháng với thần thông của Chung Nhạc, trong lúc nhất thời một khắc cũng khó có thể ma diệt được.

- Thật lợi hại!

Khóe mắt Chung Chủ nhảy loạn, trong lòng thầm nghĩ:

- Sinh linh hạ đẳng trong cái thế giới cấp thấp này sao lại xuất hiện một đại cao thủ như vậy? Vẫn chưa thành Thần đã lợi hại như vậy rồi, nếu hắn tu thành Thần Ma…

Hắn không khỏi rùng mình một cái. Kiếm Chủ gặp nạn, Chung Chủ, Họa Chủ giải cứu, ba gã cường giả đỉnh cao nhất cơ hồ đồng thời xuất thủ với Chung Nhạc, cũng suýt chút nữa không thể ngăn cản được Chung Nhạc, không thể không nói là một trận chiến bại.

- Kẻ cản đường ta…

Tinh thần lực Chung Nhạc ba động, vô cùng u ám, truyền thẳng vào trong đầu bọn họ, biến thành tiếng sấm kinh thiên động địa, giống như có một vị tồn tại vô cùng vĩ ngạn, vô cùng cường đại, cao cao tại thượng đang cúi người xuống cảnh cáo bọn họ.

- Phải chết!

Đám người Kiếm Chủ liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt ngưng trọng. Họa Chủ đột nhiên cười nói:

- Còn nhớ không, lúc trước thời điểm chúng ta quyết định liên thủ đã từng nói qua, nếu chúng ta liên thủ, cho dù là Thần Hoàng chuyển thế cũng sẽ bị chúng ta dễ dàng đánh chết. Hiện tại, ta nghĩ hẳn là đã tới lúc chúng ta phải liên thủ rồi!

Kiếm Chủ gật đầu, đám Thần kiếm đeo sau lưng đinh đinh vang dội. Chung Chủ vuốt ve hồng chung, mỉm cười nói:

- Chúng ta thường xuyên đánh tới đánh lui, đấu đến ngươi chết ta sống. Tính ra, chúng ta còn chưa bao giờ liên thủ đối địch qua a! Không nghĩ tới, hôm nay lại muốn liên thủ đối kháng với một sinh linh hạ đẳng trong một thế giới cấp thấp, thật là tạo hóa trêu người a!

Kiếm Chủ ổn định lại khí huyết, nói:

- Trước đây chúng ta ai nấy cũng đều muốn giết chết đối phương, hôm nay lại liên thủ đối địch, ta quả thật chưa từng nghĩ tới loại tình huống này!

Vừa rồi hắn suýt chút nữa bị Chung Nhạc bóp nát trái tim, may mà Chung Chủ và Họa Chủ xuất thủ cứu giúp. Mặc dù hắn cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng không thể không thừa nhận, chỉ có liên thủ mới có thể chém giết được Chung Nhạc.

Cầm Chủ vuốt ve cây đàn, nhàn nhạt nói:

- Hiện tại ta đang nghĩ chính là, chúng ta cần mấy chiêu mới có thể đánh chết hắn?

Năm gã cường giả càng nói càng hưng phấn, nhịn không được cười ha hả, rất có cảm giác thấu hiểu lẫn nhau, tiêu tan hiềm khích lúc trước, cùng nhau đối địch.

Tinh thần Chung Nhạc ba động, biến thành thanh âm truyền vào trong đầu bọn họ:

- Các ngươi… không cần tự tìm đường chết!

Thư Chủ cười ha hả, bộ dáng hăng hái bừng bừng, hào khí hùng tráng:

- Một bộ khô lâu hèn mọn, sinh vật hạ đẳng tới cực điểm, ngay cả huyết mạch cũng không có, không ngờ lại nói mạnh miệng như vậy. Nếu đã như thế, vậy chúng ta liền liên thủ tiễn hắn lên đường đi!

- Hạ đẳng không phải là huyết mạch, mà là linh hồn!

Chung Nhạc lắc đầu, tiếp tục tiến về phía trước:

- Không cần cản đường của ta, kẻ yếu đuối! Bằng không, ngày này năm sau, mộ phần các ngươi sẽ cỏ cao tới thắt lưng!

- Khô lâu khốn kiếp, chỉ biết nói mạnh miệng! Có nhận ra Bá Chung của Chung mỗ không?

Chung Chủ cười ha hả, hồng chung chấn động. Gã cự nhân này tay nâng hồng chung, dẫn đầu công kích về phía Chung Nhạc.

Cầm Chủ phóng người bay lên, cây dao cầm càng lúc càng lớn. Nàng thiếu nữ này đứng trên cây đàn, hai ống tay áo tung bay, kích thích dao cầm, tiếng đàn biến thành đủ loại âm ba chấn động.

Quyển cổ tịch trong tay Thư Chủ soạt soạt mở ra, trong sách ẩn chứa vô số ký hiệu phù văn Đồ đằng. Dưới sự giá ngự của hắn, đám ký hiệu phù văn này nhao nhao bay ra, tổ hợp lại với nhau, biến thành thần thông, phát ra uy năng hủy thiên diệt địa.