Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 912: Thần kiều trải đường (2)




Ngoại trừ những cái này ra, Chung Nhạc còn tặng cho nàng không biết bao nhiêu loại thiên tài địa bảo, để cho nàng dùng để thối luyện đề thăng kiếm cầm của chính mình.

Nàng đã từ đi chức vị Môn chủ Kiếm Môn, đã có càng nhiều thời gian cùng kinh lịch để tôi luyện kiếm cầm của chính mình. Nhưng dù sao trước đây nàng cũng đã hoang phế quá lâu, vẫn là không cách nào đột phá, tu thành Thông Thần Cực Cảnh, luyện thành Cực Đạo Hồn Binh.

Nhưng Chung Nhạc cấp cho nàng nhiều thiên tài địa bảo như vậy, chỉ cần nàng thấm nhuần tâm thần, không ngừng thối luyện, cộng sinh cộng dưỡng với kiếm cầm, với tư chất ngộ tính của nàng, đoán chừng không bao lâu sẽ có thể luyện thành Cực Đạo Hồn Binh.

Chỉ khi nào thức tỉnh Chân Linh, luyện thành Cực Đạo Hồn Binh, Quân Tư Tà mới có sức đánh một trận với cường giả của các Đại Tinh vực. Nếu không thể thức tỉnh Chân Linh, luyện thành Cực Đạo Hồn Binh, nàng giống như Trăn Dao nói vậy, chỉ sẽ trở thành trói buộc mà thôi. Áp lực trên người Quân Tư Tà có thể tưởng tượng.

Trong hắc động, thời gian chậm rãi trôi qua, Thần Đình đã bay đi mấy ngày đằng đẳng, mà tại ngoại giới, thời gian mới trôi qua không tới một ngày. Thần Đình không ngừng tiến lên, mà cái hắc động này tựa hồ vẫn không có điểm cuối.

Chung Nhạc cũng lựa chọn trong Thần Đình một chỗ bảo địa, tĩnh tâm tiến hành tu luyện, chuẩn bị cho hung hiểm sắp sửa phải đối mặt. Hắn cũng cần phải thức tỉnh hai Chân Linh, một Chân Hồn của chính mình.

Lại qua thêm hơn mười ngày nữa, tốc độ Thần Đình tiến lên từ từ chậm lại, tựa hồ đã gặp phải lực cản cực lớn. Cả tòa Thần Đình nhẹ nhàng rung động, tiếp theo rung động càng lúc càng kịch liệt hơn.

Tới lúc này, Giới Chủ Ngục Giới rốt cuộc cũng xuất thủ. Hắn dùng pháp lực bàng đại của bản thân duy trì tốc độ của Thần Đình, chống cự lại trọng áp ngoại lai.

Thần Đình tiếp tục tiến lên. Lại qua thêm hai ngày, Thần Đình Ngục Giới đột nhiên nhẹ nhàng chấn động một cái, dừng lại. Phía trước có quang mang từ khu vực hạch tâm hắc động truyền tới. Ánh sáng kia giống như ngọn đuốc, trong bóng đêm lộ ra vô cùng nhỏ bé.

Bất quá, Chung Nhạc thôi động Thần Nhãn nhìn lại, chỉ thấy trong quầng sáng kia lại là một phiến Đại lục thật lớn, bị Thần quang bao vây, lẳng lặng đứng sừng sững trong hắc động. Chỉ là khoảng cách quá xa, cho nên thoạt nhìn rất nhỏ.

Cuối cùng cũng đã tới Cổ địa vực Thần Tàng!

Mấy vạn Luyện Khí Sĩ Ngục Giới nhao nhao đứng dậy, nhìn về phía đạo quang mang kia, tâm thần kích động.

- Trải đường!

Vị lễ quan trên Thiên đàn cao giọng quát lớn.

Trong lúc bất chợt, vô số Thần binh rợp trời rợp đất từ trong Thần Đình bay ra. Mấy trăm vạn Thần Minh của Thần Đình Ngục Giới nhất tề giơ lên cánh tay, tế khởi Thần binh, Ma Thần binh do chính mình luyện ra. Vô số Thần binh, Ma Thần binh càng lúc càng lớn, Thần uy bạo phát, đại đạo vờn quanh, ở trong hắc động va chạm với nhau, chất thành một cây cầu do vô số Thần binh, Ma Thần binh tạo thành.

Vô số Thần binh, Ma Thần binh không ngừng cuộn trào về phía trước, ầm ầm va chạm, cây cầu nối này cũng càng lúc càng dài, thâm nhập vào trong hắc động, một đường kéo dài về phía Cổ địa vực Thần Tàng.

Lại càng về sau, ngàn vạn vị Pháp Vương cũng đều nhao nhao quát lớn, tế khởi Thần binh, Ma Thần binh cấp Thần Hầu của chính mình, biến thành từng đạo từng đạo lưu quang, dọc theo cây Thần kiều này bay đi. Sau khi tới điểm cuối cùng, cũng đều ghép nối vào, biến thành một bộ phận của cây cầu nối này.

Rốt cuộc, một kiện Ma Thần binh cuối cùng cũng lót xuống, một cây cầu nối đồ sộ xuất hiện bên trong hắc động, liên tiếp Thần Đình Ngục Giới với trên không Cổ địa vực Thần Tàng.

Giới Chủ Ngục Giới lại lấy ra một tòa Tế đàn lớn chừng bàn tay, trên Tế đàn cắm đầy các loại cột nhỏ san sát giống như tú hoa châm vậy. Hắn nhẹ nhàng ném tòa Tế đàn này ra, đưa tới điểm cuối của cây cầu nối.

Sau khi tòa Tế đàn nho nhỏ này bay tới nơi đó, lập tức đón gió biến lớn, hóa thành một tòa Truyền Tống Trận thật lớn. Những cây cột nhỏ bé lại biến thành từng cái từng cái bia đá che trời. Nhiều vô số kể Thần Minh khom người bái một cái về phía điểm cuối của cây cầu kia. Quang mang truyền tống nhất thời thẳng tắp xung thiên, rọi sáng toàn thể hắc động. Trận pháp Truyền tống được được thôi động.

- Các vị tiểu hữu, đi thôi!

Giới Chủ Ngục Giới mở miệng nói.

Bên trong Thần Đình, từng đạo từng đạo thân hình gào thét bay ra, dọc theo cây Thần kiều này, điên cuồng phóng chạy về phía Truyền Tống Trận ở đầu cầu.

Chung Nhạc và Quân Tư Tà, Khâu Cấm Nhi cùng với Bạch Thương Hải cũng đều động thân, dọc theo Thần kiều tiến lên.

Đột nhiên, phía trước Thần kiều chợt truyền tới ba động va chạm kịch liệt. Một đạo huyết quang phóng thẳng lên cao, một cái đầu từ trên không trung rơi xuống, rơi ngay trước mặt Chung Nhạc một quãng không xa.

- Thời điểm này đã bắt đầu động thủ rồi sao?

Chung Nhạc nhìn về phía cái đầu kia, lại là cái đầu của một gã Luyện Khí Sĩ xa lạ. Gã Luyện Khí Sĩ này vẫn chưa tu thành Bất Tử Chi Thân, mặc dù sinh cơ trong nhục thân Nguyên thần bừng bừng, hùng hồn tới cực điểm, nhưng chỉ còn lại có cái đầu, sinh cơ nhất thời điên cuồng xói mòn, không cam lòng nuốt hận chết đi.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy chiến đấu trên Thần kiều vô cùng kịch liệt. Đám Luyện Khí Sĩ tới từ các Đại Tinh vực vừa phóng chạy về phía tòa Truyền Tống Trận kia, tranh thủ cướp đoạt tiên cơ, vừa mạnh mẽ xuất thủ. Các loại quang mang thần thông chiếu rọi, vô cùng chói mắt, cố gắng giết chết càng nhiều đối thủ càng tốt.

Cây cầu nối này vô cùng chật hẹp, phạm vi Thần binh, Ma Thần binh có thể thủ hộ có hạn. Bề mặt cây cầu chỉ có thể để cho một người thông qua, nếu bị đánh văng ra khỏi cây cầu, sẽ liền mất đi bảo hộ, bị hắc động nghiền ép hủy diệt.

- Cấm Nhi thì còn dễ nói, vẫn có sức đánh một trận, nhưng Quân sư tỷ và Bạch huynh lại không được rồi, chúng ta hẳn là đợi tới cuối cùng mới leo lên cầu…

Hắn vừa nghĩ tới đây, đang muốn lui ra khỏi cây Thần kiều này, nào ngờ phía sau chợt có một cỗ uy năng mạnh mẽ đánh thẳng về phía hắn. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, thấp giọng quát lớn:

- Đi dưới cầu!

Đám người Quân Tư Tà nhất thời tỉnh ngộ, chuyển xuống dưới cầu phóng chạy, tránh thoát đám thần thông từ phía sau đánh tới kia. Mà lúc này, những Luyện Khí Sĩ khác cũng nghĩ tới điểm này, lập tức có không ít cường giả nhao nhao chạy xuống dưới cầu, cực nhanh lao thẳng về phía trước.

Cũng không lâu lắm, bên dưới cầu cũng đã rơi vào tình hình đồng dạng. Các loại chiến đấu bạo phát, thậm chí ngay cả hai bên cây Thần kiều này cũng đều xảy ra các trận ác chiến giữa đám Luyện Khí Sĩ.

Bốn phía đều là hung hiểm, các loại chiến đấu liên miên không dứt, mà hắc động lại càng nguy hiểm hơn, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.

Trên trán Chung Nhạc toát ra một tần mồ hôi lạnh. Tại loại địa phương hiểm ác đáng sợ cầu độc mộc này, hắn thật sự khó có thể đồng thời bảo vệ Quân Tư Tà và Bạch Thương Hải, thậm chí ngay cả hắn cũng có khả năng rơi vào trong tử cục.

- Nhân Tộc, lựa ngày không bằng ngẫu nhiên, sau khi tiến vào trong Cổ địa vực Thần Tàng, ta làm sao có thể tìm được ngươi?

Lúc này, Nghịch Hoàng đột nhiên giết tới, huyết phủ dựng thẳng, chiến ý ngập trời, cười ha hả, nói:

- Không bằng đơn giản ở trên cây cầu này, ta và ngươi quyết một trận sinh tử!

Dải lụa cột tóc trên đầu Chung Nhạc đột nhiên nổ tung, mái tóc dài tung bay, sát khí bùng phát ngập trời, xương cốt toàn thân ầm ầm đùng đùng nổ vang, cắn răng nói:

- Tới đây!