Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 861: Bệ và Ngạn (1)




Mấy trăm tôn Ma Thần của Tinh vực Tả Nha nhất thời dại ra, mấy trăm khuôn mặt khổng lồ đầy ắp các loại biểu tình khác nhau. Chung Nhạc vậy mà chém xuống cái đầu của tôn Ma Hoàng chuyển thế Nghịch Hoàng này, cầm ở trong tay.

Nghịch Hoàng là tồn tại bậc nào, chuyển thế trọng sinh, so với cùng cảnh giới ở kiếp trước còn cường đại hơn một bậc, nhưng cứ như vậy bị một tên Nhân Tộc chém chết, hơn nữa còn xem cái đầu của hắn như là chiến lợi phẩm cầm ở trong tay.

Tam Dương Xâm Tinh xảy ra, Thái Dương Thần Hỏa bao phủ Tinh hệ Song Tử, ai cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Mà hiện tại Tam Dương Xâm Tinh kết thúc, không ngờ mấy trăm gã Luyện Khí Sĩ tiến vào không gian Nguyên Từ trọng điệp kia chỉ còn lại có lác đác mấy người.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả bọn họ. Mà càng nằm ngoài dự liệu của bọn họ chính là, Chung Nhạc vậy mà có thể chém chết vị tồn tại đáng sợ Nghịch Hoàng này.

Tròng mắt khổng lồ của một tôn Thiên Ma Thần xoay chuyển qua lại, nhìn chăm chú vào cái đầu của Nghịch Hoàng, đột nhiên nói:

- Không đúng! Nghịch Hoàng vẫn chưa chết, nhưng Bất Tử Chi Thân đã bị phá, Nguyên thần của hắn còn ẩn nấp trong cái đầu kia!

Cái đầu kia bị Chung Nhạc phong ấn, Nguyên thần của Nghịch Hoàng trong cái đầu tả xung hữu đột, nỗ lực xông phá sự trói buộc của Chung Nhạc, chạy thoát ra ngoài. Nhưng Thái Dương Thần Đao của Chung Nhạc đã phong ấn lại vết thương dưới cổ hắn, pháp lực phong bế thất khiếu của hắn, khiến cho hắn không thể nào chạy thoát.

Chung Nhạc giơ đao lên muốn chém xuống, đột nhiên một đạo thanh âm vang lên:

- Nhân Tộc dừng tay! Lần thịnh hội này đã kết thúc, chỉ còn lại bảy gã Luyện Khí Sĩ, không được tiếp tục thống hạ sát thủ!

Chung Nhạc ngẩng đầu lên, cười dài một tiếng, nói:

- Các vị tiền bối, Nghịch Hoàng là tù nhân của ta, bị ta nhất cử bắt giam, hắn không thể tính là thông qua lần thịnh hội này!

Đám Ma Thần khẽ nhíu mày. Cái đầu của Nghịch Hoàng bị Chung Nhạc cầm trong tay, sinh tử đều nằm trong một cái ý niệm của Chung Nhạc. Nếu bọn họ không đáp ứng loại bỏ Nghịch Hoàng, chỉ sợ tiểu tử này sẽ lập tức hạ tử thủ, giết chết Nghịch Hoàng.

- Chung Sơn thị, Nghịch Hoàng có trúng tuyển hay không, chúng ta không thể làm chủ, còn phải xin chỉ thị của Bích Thiên Pháp Vương, mời nàng định đoạt!

Tôn Thiên Ma Thần già nua kia cười ha hả, nói:

- Ngươi trước thả Nghịch Hoàng xuống, bái kiến Bích Thiên Pháp Vương, Pháp Vương tự nhiên sẽ có quyết đoán, sẽ không bạc đãi ngươi!

Chung Nhạc cười lạnh, nắm lấy mái tóc của Nghịch Hoàng, dùng mái tóc buộc cái đầu này lên trên đai lưng của chính mình, mỉm cười nói:

- Nếu các vị tiền bối đã cầu tình, ta tạm thời không giết hắn vậy. Bất quá, thả hắn ra thì tuyệt không có khả năng. Trước khi Bích Thiên Pháp Vương có mệnh lệnh rõ ràng, Nghịch Hoàng chính là tù nhân của ta. Nếu Pháp Vương để ta buông tha hắn, ta sẽ buông tha hắn, nếu Pháp Vương nói Nghịch Hoàng có thể chết, ta sẽ một đao giải quyết hắn, dùng Nguyên thần của hắn luyện thành đan ăn tươi!

Đám Ma Thần hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu.

Chung Nhạc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đột nhiên, Bệ chợt âm thầm truyền âm cho hắn, nói:

- Chung Sơn thị, đã có cái đầu của Nghịch Hoàng, ngươi sẽ không chết được!

Ngạn cũng khẽ gật đầu, thanh âm biến thành ba động truyền tới:

- Biện pháp tốt! Ngươi bắt giữ Nghịch Hoàng, chưởng khống sinh tử của hắn, mấy trăm tôn Thần Ma của Tinh vực Tả Nha chấn động. Tin tức này tất nhiên là không giấu được, nhất định sẽ truyền ra ngoài Tinh vực Tả Nha. Qua không bao lâu nữa, Pháp Vương của các Đại Tinh vực đều sẽ biết tới thanh danh của ngươi, biết rõ ngươi đã chiến bại Nghịch Hoàng, hơn nữa còn bắt sống hắn. Bích Thiên Pháp Vương có muốn động ngươi đi nữa, cũng không thể không suy nghĩ một chút!

Bệ thấp giọng nói:

- Sau đó chuyện này truyền vào trong tai Giới Chủ, Bích Thiên Pháp Vương lại càng không dám động tới ngươi rồi!

Ngạn tiếp lời hắn, nói:

- Ngươi lựa chọn xuất thủ với Nghịch Hoàng, nhất định là nhìn ở thanh danh của hắn lớn a? Danh tiếng của hắn quả thật cũng đủ lớn, đủ để chấn động Ngục Giới. Cho nên ngươi mới muốn mượn cái đầu của hắn dùng một lát, tìm cho chính mình một con đường sống. Ta muốn biết, nếu không có Nghịch Hoàng, ngươi sẽ mượn đầu người của kẻ nào trong số chúng ta? Có thể nói cho huynh đệ chúng ta biết hay không?

Ánh mắt hai huynh đệ Bệ và Ngạn nhất tề rơi xuống trên mặt hắn, chú ý sự biến hóa trên mặt hắn, nỗ lực muốn biết người thứ hai mà Chung Nhạc tuyển chọn rốt cuộc là ai.

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Hàn Phi cách đó không xa.

Hai huynh đệ Bệ và Ngạn liếc nhìn nhau một cái, nhất tề nói:

- Vì sao là nàng mà không phải là chúng ta? Nàng là Đế Phi, Phi tử của Giới Đế, sao ngươi dám đụng tới nàng mà không đụng tới chúng ta hoặc là hai người còn lại?

- Thực lực của huynh đệ hai vị quá mạnh, ta không phải là đối thủ của hai vị!

Một cái đại thủ Ma Thần vươn xuống, thâm nhập vào không gian Nguyên Từ trọng điệp. Đám người Lệ Thiên Hành, Hàn Phi, Trăn Dao leo lên đại thủ này, Chung Nhạc cũng bước tới, hạ thấp giọng, nói:

- Lệ Thiên Hành là cường giả thế hệ thanh niên, mặc dù kinh tài tuyệt diễm, nhưng danh khí không đủ. Trăn Dao là một nữ tử, mặc dù danh tiếng không thấp hơn Nghịch Hoàng, nhưng nam tử chiến thắng một nữ tử, lại còn đeo cái đầu của nàng ở bên hông, tất nhiên sẽ có người nói ta khí lượng nhỏ nhen. Cho nên ta không chọn bọn họ!

- Vì sao lại chọn Hàn Phi?

Bệ và Ngạn tiếp tục hỏi tới:

- Đế Phi gặp rủi ro thì cũng là Đế Phi, ngươi dám động tới nàng sao?

- Có gì không dám?

Chung Nhạc lạnh nhạt nói:

- Ta dám nói, ta có giết chết Hàn Phi thì cũng không có kẻ nào đụng tới ta. Bởi vì động tới ta, bên trên tất nhiên sẽ có tồn tại mẫu nghi thiên hạ bảo vệ ta, thậm chí còn đề bạt ta nữa!

Bệ và Ngạn nhất thời giật mình, nghi hoặc hỏi:

- Là vị trong hậu cung Giới Đế kia sao? Ý của ngươi là, muốn mượn thế của hậu cung?

Chung Nhạc gật đầu:

- Hàn Phi bị đày vào lãnh cung, sau đó rơi vào Ngục Giới, tất nhiên là có tồn tại quyền thế ngập trời trong hậu cung không muốn để cho nàng đi ra, muốn nàng vĩnh viễn bị giam giữ trong Ngục Giới. Nếu ta giết chết nàng, chặt đứt niệm tưởng rời khỏi của nàng, vị trong hậu cung kia nhất định sẽ phượng nhan vui vẻ, bảo vệ ta chỉ là sự tình một đạo ý chỉ!

- Vậy sao ngươi lại đi khiêu chiến Nghịch Hoàng, mà không phải giết Hàn Phi?

Ngạn nghi hoặc hỏi.

- Nàng là nữ tử!

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Hơn nữa, ta cũng không muốn dựa vào bắp đùi vị tồn tại trong hậu cung kia, tránh cho tương lai ta công thành danh toại, bị người hậu thế nói ta là ăn bám khởi nghiệp!

Bệ và Ngạn liếc nhìn nhau một cái, đồng thanh cười nói:

- Chính là đạo lý này! Chúng ta còn có một chuyện muốn hỏi sư đệ!