Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 86: Lang Bái và linh cẩu




“Ô, tên Bái Thạch Tùng và đám lang yêu linh cẩu dưới trướng của y lại hoàn toàn đứng ở hai bên nơi mà ta giấu dây đàn, không đứng ở trên.”

Chung Nhạc lòng kinh ngạc, bèn lặng lẽ điều khiển dây đàn lướt xuống dưới đám lang yêu thuộc hạ của Bái Thạch Tùng. Mà đúng lúc này, tên thuộc hạ kia như vô tình dịch chuyển hai bước, hoàn toàn né được dây đàn.

“Chẳng lẽ bị phát hiện rồi?”Chung Nhạc nhíu mày. Tên Bái Thạch Tùng này không giống đám Luyện khí sĩ Yêu tộc khác, vừa tới liền lao lên kêu giết chóc, đòi cướp Quân Tư Tà, mà ngược lại, tỏ ra quan tâm hắn, hẳn là kẻ khó chơi.

Bái Thạch Tùng thấy Chung Nhạc do dự, vội cười nói:

– Sư đệ hãy yên tâm! Tuy Quân Tư Tà có giá trị rất lớn, nhưng ta là Luyện khí sĩ nổi danh ở Cô Hà thành đã lâu, chưa tới mức phải vì tiền tài mà ra tay với sư đệ. Quân Tư Tà giết đi mấy vị cường giả Yêu tộc ta, suýt chút nữa thì khiến hai vị đảo chủ mất mạng trong tay ả, có uy hiếp quá lớn với Yêu tộc. Ta đặt lợi ích của Yêu tộc lên hàng đầu, là thật sự muốn giúp sư đệ, hộ tống sư đệ về Cô Hà thành, chính là vì muốn nhìn thấy cảnh ả đàn bà này phải đền tội!

Chung Nhạc im lặng, rồi đột nhiên cười nói:

– Ta xin nhận ý tốt của Bái sư huynh, nhưng mà…

Bái Thạch Tùng chớp mắt, nói:

– Sư đệ vẫn chưa yên tâm ư? Lòng trung thành của ta với Yêu tộc nhật nguyệt có thể chứng giám, đảm bảo sẽ không vì tiền vì sắc mà ra tay với sư đệ. Có ta bên cạnh sư đệ, đám Luyện khí sĩ Yêu tộc khác tất sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Chung Nhạc mỉm cười:

– Bái sư huynh biết có Luyện khí sĩ khác từng ra tay với ta?

Nụ cười trên khuôn mặt Bái Thạch Tùng cứng ngắc lại. Chung Nhạc nói tiếp:

– Như vậy chắc là Bái sư huynh nhìn thấy thi thể bọn chúng rồi? Không biết là thi thể của trâu, hay sói?

Bái Thạch Tùng cười khà khà:

– Bọn họ thấy sư đệ bắt được Quân Tư Tà, định cướp Quân Tư Tà để tranh công, sư đệ giết chúng không có gì đáng trách cả. Ta cũng không hề có ý đó, ta thật sự chân thành…

Roẹt~

Dây đàn như kiếm phóng lên từ dưới đất, như một tia chớp bắn tới phía Bái Thạch Tùng và đám lang yêu kia. Lại đúng lúc này, yêu vân tràn ngập, tất cả linh cẩu với lang yêu lập tức phóng tinh thần lực, lưng mọc cánh bay lên trên không, đúng lúc thoát được công kích của dây đàn.

Bái Thạch Tùng vẫn đứng ở trên đỉnh đầu lang yêu, cả người to ngang cái đầu sói, cười nói:

– Khà khà, vẫn để ngươi phát hiện rồi! Nhóc con, đa nghi sẽ chết sớm đấy! Ngươi phát hiện như thế nào?

– Bản thân ta đi lại, vẫn luôn sử dụng giao long, chân không chạm đất nên không để lại mùi gì, nhưng ta lại nhất thời bất cẩn để lại sơ hở.

Chung Nhạc đứng trên song long, điều khiển dây đàn quay lại, bay vòng xung quanh người, nói tiếp:

– Lẽ ra ta nên xử lý sạch sẽ mấy thi thể kia mới đúng. Nhưng Bái sư huynh mang theo nhiều linh cẩu và lang yêu với cái mũi tinh như vậy, cho dù có chôn thi thể bọn chúng dưới lớp đất sâu hàng trăm mét thì cũng chả gạt được ngươi. Ngươi tìm thấy những thi thể kia, từ vị trí của thi thể có thể biết ta không thực sự quay trở lại Cô Hà thành, mà đang đi tới Đại Hoang của Nhân tộc, nên ngươi biết ta là Luyện khí sĩ Nhân tộc.

– Thì ra là vậy!

Đám linh cẩu và lang yêu đều thu đôi cánh lại, thả người nhảy xuống đất. Chỉ còn lại mình Bái Thạch Tùng đứng giữa không trung. Y cười nói:

– Ta quả thực có nghe nói rằng có Long tộc tới Cô Hà thành, ta còn đang suy nghĩ rằng Yêu tộc ta đúng là hưng thịnh nên cả Long tộc cũng phải tới phò tá. Nhưng khi gặp sư đệ rồi trái tim ta lại băng giá. Rốt cuộc sư đệ đã làm thế nào để biến thành Long tộc, thậm chí còn giấu được cả với quản sự?

Chung Nhạc không trả lời, chỉ nói:

– Ngươi phát hiện bộ mặt thật của ta, lại tương kế tựu kế định dẫn ta về Cô Hà thành, mà thật ra không cần phải tới Cô Hà thành. Chỉ cần gặp được Luyện khí sĩ Yêu tộc khác, là ngươi sẽ vạch trần bộ mặt thật của ta, rồi tập hợp đám Luyện khí sĩ lại mà bắt giữ ta.

Bái Thạch Tùng thở dài:

– Ban đầu ta vốn định không cần tự mình ra tay là có thể lập được chiến công lớn này, giờ xem ra ngươi không hề ngu dốt, nên ta đành phải tự mình động thủ thôi.

Chung Nhạc gật đầu:

– Thân phận ta đã bị bại lộ, tất nhiên không thể để ngươi sống sót trở về. Nếu ta bại lộ thân phận ra với Cô Hà thành, mấy vạn Nhân tộc trong lãnh địa của ta sẽ phải chết. Điều khiến ta tò mò là, làm sao ngươi biết được ta giấu dây đàn dưới mặt đất?

Bái Thạch Tùng cười ha ha, đứng giữa không trung nhìn xuống Chung Nhạc, nói:

– Ta nghiên cứu thi thể Ngưu Kim, Lang Khiếu Lâm và Sài Đa, quan sát dấu vết, liền phát hiện ngươi có hồn binh nào, tu luyện kiếm khí gì, cũng tiện cho việc phòng bị. Ngươi lúc giết Ngưu Kim thì có chôn một sợi tơ kiếm ở dưới mặt đất, hẳn là dây đàn của Quân Tư Tà. Vừa rồi ta nhìn thấy cây đàn bị buộc trên lưng con giao long kia, thấy trên mặt đàn không có dây, liền chứng tỏ suy đoán của mình. Nếu ta biết ngươi có bảo vật này, sao có thể trúng mai phục được? Dây đàn tuy nhỏ, nhưng chỉ cần cẩn thận cảm ứng, là có thể phát hiện được vị trí.

Tinh tinh tang!

Những tiếng giòn vang truyền tới. Lang yêu và linh cẩu yêu đều thò vuốt ra sau lưng móc ra yêu binh, là những trảm mã đao dài tới vài trượng. Đôi cánh sau lưng chúng đều do tinh thần lực biến thành. Cả đám thân cao mấy trượng, với cơ bắp dữ tợn, cầm trảm mã đao sáng choang, làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

– Ngươi ám toán Lang Khiếu Lâm là dùng một đạo kiếm khí mang theo long uy, trên mặt đất còn có dấu vết thần nha để lại, hẳn là do ngươi chủ động giao thần nha ra, mà trong thần nha có giấu đạo kiếm khí kia. Lang Khiếu Lâm cầm thần nha, liền bị kiếm khí trong đó ám toán.

Bái Thạch Tùng tiếp tục nói:

– Ngươi còn một đạo kiếm khí giỏi về độn địa, hẳn là Mộc kiếm khí. Lúc giết Sài Đa, đạo kiếm khí này chui ra từ trong đất, cắt Sài Đa thành nhiều mảnh. Ngưu Kim cũng bị Mộc kiếm khí đả thương. Gốc cây nhỏ trên mặt đất này hẳn là Mộc kiếm khí của ngươi. Còn nữa, ngươi giết Chuẩn Kiêu, trở thành lĩnh chủ của Cô Hà thành, hẳn là hồn binh san hô của Chuẩn Kiêu cũng rơi vào trong tay ngươi.

Chung Nhạc sầm mặt xuống, Long Tướng kiếm khí và Mộc kiếm khí đều bay lên, lơ lửng giữa không trung, hắn hất tay, một gốc san hô chui ra từ trong ống tay áo, xuất hiện trong tay hắn.

Bái Thạch Tùng mỉm cười, sau lưng y đột nhiên hiện ra linh hồn của y, là một nguyên thần đầu sói thân người, cao tới hơn hai mươi trượng, tiếp tục nói:

– Ngươi lúc tới Cô Hà thành thì còn chưa phải Luyện khí sĩ, ta thấy ngươi giết mấy người kia, tuy phần lớn là do đánh lén, nhưng trận chiến với Ngưu Kim lại khá ác liệt, cơ mà ngươi thắng, giết được Ngưu Kim, nên hẳn là ngươi đã thành Luyện khí sĩ rồi?

Quân Tư Tà vẫn một mực im lặng, nghe tới đây thì lòng căng thẳng: “Bái Thạch Tùng này sao hiểu Chung sư đệ như vậy, không biết y có nhìn ra rằng thủ đoạn bản lĩnh mà Chung sư đệ có không được nhiều, có sơ hở rất lớn?”

Nàng ta ở cùng Chung Nhạc đã vài ngày, nhìn ra rằng Chung Nhạc không tu luyện theo hệ thống, nên có khiếm khuyết rất lớn. Ngoài phòng ngự, Chung Nhạc còn không tinh thông thuật phi hành, mà thủ đoạn công kích chỉ có một hai. Gặp phải kẻ như trâu hay sói kia thì còn tạm, nhưng nếu gặp phải cao thủ, là có thể dễ dàng bắt được sơ hở của hắn, đẩy hắn vào chỗ chết.

Bái Thạch Tùng phất tay. Chỉ thấy đám lang yêu với linh cẩu yêu kia vọt tới, nhảy vào trong cơ thể của Bái thần kia. Trong khoảnh khắc thân thể Bái thần kia liền được đám linh cẩu và lang yêu nhét đầy. Còn Bái Thạch Tùng lại lùi ra sau, hợp với đầu Bái thần, đôi chân giẫm lên đầu sói, cười nói:

– Đây là chiến đấu chi thân của ta. Ta chưa luyện thành linh thể hợp nhất, nên ta phải dùng mẹo này, để đám lang yêu cẩu yêu thuộc hạ của ta cùng tạo nên thân hình Bái thần, còn ta làm đầu óc của bọn chúng, chỉ huy chúng chiến đấu.

Chung Nhạc mặt ngưng trọng, nhìn con quái vật to lớn trước mặt, có phần thất thần. Nguyên thần Bái thần là linh hồn cuẩ Bái Thạch Tùng, mà đám lang yêu và cẩu yêu chính là thân thể của y. Bái thần này cho dù là tay, chân, bụng hay lưng thì đều có tay cả. Mà trên những cánh tay ấy là hồn binh Trảm Mã đao dài tới vài trượng. Nguyên thần Bái thần khiến sức mạnh của đám lang yêu cẩu yêu và tu vi tụ hội lại một chỗ, biến thành một cỗ máy chiến đấu, toàn thân là đao kiếm.

Bái Thạch Tùng cất bước, mắt đất chấn động, từ khoảng cách trăm trượng vọt tới cách Chung Nhạc chừng mười trượng. Y vung tay lên chém xuống, ánh đao lấp lóe, vô cùng kinh người.

Giao long dưới chân Chung Nhạc nhanh chóng dịch chuyển, né những ánh đao kia. Mà đúng lúc này, những tiếng xùy xùy vang lên. Ngay khi hắn né tránh ánh đao bổ xuống, thì Bái Thạch Tùng nhấc chân lên, đám lang yêu cẩu yêu tạo nên chân trái của y vung đao chém xuống. Hai con giao long bị chém thành mười đạo.

Quân Tư Tà thét lên, thân bất do kỷ bay lên. Lại có mấy chục ánh đao chém tới phía nàng.

“Mạng ta xong rồi…”

Nàng vừa nghĩ tới đây thì đột nhiên một con giao long phi tới, nhanh như tia chớp đỡ nàng ta né được ánh đao.

Cùng lúc đó, Chung Nhạc tay giơ san hô, phóng mười tám đạo kiếm khí ra nghênh đón ánh đao. Đại Nhật Kim Ô trong mi tâm tọa trấn, điều khiển mười tám đạo kiếm khí, chém tới Bái Thạch Tùng.

Những tiếng xoạt xoạt vang lên, quanh thân Bái thần nguyên thần kia xuất hiện những tấm chắn. Mười tám đạo kiếm khí bay múa trái phải, trên dưới của nguyên thần Bái thần, mà những tấm chắn kia cũng bao phủ lấy nguyên thần, đón đỡ những đạo kiếm khí.

Bái Thạch Tùng cười ha ha, cất bước đi tới. Ánh đao cuồn cuộn như dòng nước lũ ùa tới. Chung Nhạc giơ tay, Long Tướng kiếm khí rơi vào trong tay hắn, rồi roạt thẳng tắp. Kiếm quang lập lòe, đối chọi với những ánh đao kia.

Những luồng sức mạnh rất lớn từ trong ánh đao truyền tới, Chung Nhạc kêu lên, cơ thể bị chấn cho văng ngược ra. Mà trong lúc đó hơn mười ánh đao đồng thời bổ tới phía hắn.

Lại đúng lúc này, dưới chân Chung Nhạc tự động sinh ra một con giao long chống đỡ thân thể hắn, đánh tan lực bay ngược. Giao long hoạt động giữa không trung, né tránh từng đạo ánh đao.

– Khi chiến đấu với Ngưu Kim, ngươi bị thương, chứng tỏ lực phòng ngực của ngươi không đủ. Khi đấu với Sài Đa phải dựa vào Mộc kiếm khí, chứng tỏ ngươi không thể tranh chấp chính diện với Sài Đa, chỉ có thể dựa vào đánh lén. Dựa vào những điều nay, ta có thể đoán được việc tu hành của ngươi có khiếm khuyết rất lớn!

Bái Thạch Tùng giơ chân lên đá tới, đám linh cẩu lang yêu trên chân y lập tức vung đao lên chém. Con giao long mà Chung Nhạc vừa quan tưởng lập tức bị chém nát, thân thể cũng rơi xuống. Bái Thạch Tùng cười ha ha:

– Ngươi không biết phi hành, cũng không có thủ đoạn phòng ngự, mà thủ đoạn công kích chỉ có một, chỉ có thể dựa vào sợi dây đàn, kiếm khí và gốc san hô kia. Mà dựa theo những dấu vết lộn xộn trên chiến trường, có thể thấy những công kích này của ngươi không biết phối hợp, thân pháp cũng kém cỏi. Chiến đấu chính diện với ta, ngươi chỉ có chết!

Quân Tư Tà được con giao long khác do Chung Nhạc quan tưởng ra chở đi xa khỏi chiến trường, nghe vậy lòng trầm xuống. Bái Thạch Tùng này có con mắt tinh tường, hiểu rõ những khiếm khuyết mà Chung Nhạc đang mắc phải.

– Tu vi thực lực của Bái Thạch Tùng không mạnh, nhưng tâm cơ quá nhiều, lại có nhiều linh cẩu yêu với lang yêu như vậy, không biết Chung sư đệ có chống đỡ được không?

Nàng thấp thỏm bất an:

– Ta truyền thụ cho hắn phương pháp dùng nguyên thần khống chế và Huyền Vũ Kim Linh Quyết, bổ sung thiếu sót của hắn, nhưng dù sao thời gian tu luyện của hắn quá ngắn…