Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 742: Thần Đèn (2)




- Cô nương, ngươi đã tới chậm! Hắn đoán chừng đã thân gặp bất trắc rồi…

Thần Nữ bình thản nói:

- Hắn vẫn chưa chết! Ta từng cùng hắn đi du lịch rất nhiều năm, biết rõ hắn còn sống hay đã chết. Nếu hắn đã chết, ta sẽ không tới đây!

Thủy Tử An nhất thời ngạc nhiên, ngữ khí ngưng trệ, ngập ngừng hỏi:

- Các ngươi đã cùng nhau đi du lịch rất nhiều năm?

Thần Nữ gật đầu:

- Sớm chiều không rời!

Thủy Tử An lại càng kinh ngạc:

- Còn sớm chiều không rời nữa? Cô nương, nếu Chung Trưởng lão không về được, ngươi sẽ làm sao đây?

Thần Nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Hắn nhất định sẽ trở về!

Thủy Tử An nhất thời dại ra. Chỉ thấy Thần Nữ tiếp tục đi về phía Trấn Phong Đường, ngồi xuống trong một tòa lương đình ở đó, cô đơn chiếc bóng, có một loại cảm giác băng thanh thánh khiết khó có thể tiếp cận. Hắn rất muốn tiến tới tra hỏi rõ ràng, nhưng lại cảm thấy mạo phạm giai nhân, tự ti mặc cảm không dám tiến lên.

Lúc này, rất nhiều Trưởng lão nhao nhao xông tới. Không biết bao nhiêu đệ tử trên dưới Kiếm Môn cũng nhao nhao vây lại, bao vây Thủy lão đầu một giọt nước không lọt, nhao nhao tra hỏi lai lịch của Thần Nữ.

- Tới tìm Chung Trưởng lão? Nếu Chung Trưởng lão thật sự không trở lại, nàng sẽ vĩnh viễn chờ ở nơi này?

- Còn có nữ tử si tình bậc này sao?

Đám người vô cùng kinh ngạc, không ngừng tán thán. Thủy Tử An yếu ớt nói:

- Chung cầm thú a Chung cầm thú! Ngươi lại phá hỏng tiền đồ của một nàng thiếu nữ rồi! Cái tên này, quả thật chính là con ong mật nhỏ cần lao trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi a! Haizzz… Quân Môn chủ nguy hiểm rồi!

Đám Trưởng lão còn lại trong lòng tràn ngập đồng cảm:

- Thật sự là cầm thú! Quân Môn chủ và Khâu Trưởng lão đều nguy hiểm rồi!

- Các ngươi kẻ nào đi hỏi một chút xem nàng là lai lịch gì? Vì sao nàng lại khẳng định Chung Trưởng lão nhất định có thể còn sống trở về như vậy?

Thủy Tử An đột nhiên nói. Đám người nhao nhao lắc đầu, nói:

- Nữ tử xinh đẹp như vậy, ta ở trước mặt nàng sợ rằng nói không ra lời!

- Để ta đi!

Tả Tương Sinh cất bước đi về phía Thần Nữ trong đình, càng đi càng gần. Sau khi tới cạnh đình, Tả Tương Sinh chợt dừng bước lại, xoay người trở về, xấu hổ nói:

- Ta đi tới trước mặt nàng, đột nhiên cảm thấy chính mình thật là xấu, không có tư cách nói chuyện với nàng, vì vậy đành quay trở lại…

Đám người nhao nhao nói:

- Thủy Trưởng lão, vẫn là ngươi đi a! Da mặt ngài chính là dày nhất!

Thủy Tử An kiên trì tiến lên, sau một lúc lâu mới trở về, nói:

- Nàng nói đám Côn Thần, Mẫu Thần và những Thần Ma kia đều đã chết rất nhiều, bất quá Chung cầm thú vẫn chưa chết, đã trốn vào trong một cây đèn. Chỉ là nàng cũng không biết cây đèn đã rơi ở chỗ nào rồi. Về phần lai lịch của nàng, nàng nói nàng là Thần Minh sinh ra trong mặt trăng!

- Thần Minh sinh ra trong mặt trăng?

Tất cả mọi người nhất thời ngẩn ngơ. Đào Lão thái thái thất thanh nói:

- Tiên Thiên Thần?

Thủy Tử An gật đầu một cái, sắc mặt ngưng trọng:

- Một tôn Tiên Thiên Thần, hơn nữa còn là nữ! Quân Môn chủ nguy hiểm rồi… Nha đầu này như thế nào vẫn chưa từ Thủy Diệu Tinh chạy về?

Hắn cách đây không lâu mới thông tri cho Quân Tư Tà, cho dù Quân Tư Tà có toàn lực chạy về, cũng phải cần thời gian mấy tháng, không có khả năng nhanh như vậy đã có thể trở lại Kiếm Môn.

o0o

Mà vào lúc này, trong đại dương mênh mông bát ngát ở phía Nam, trên một tòa lục địa trong biển, khắp nơi đều là đại mạc và ốc đảo. Mấy con quái vật có cái đuôi to, trên bụng mọc ra túi thịt, hai chân dựng thẳng (DG: mấy con chuột túi), không ngừng nhảy nhảy nhót nhót chạy qua chạy lại. Còn có mấy con chim lớn không biết bay, cái chân dài (DG: con đà điểu) điên cuồng phóng chạy. Ở giữa tòa lục địa này còn có một dãy núi cao đen sẫm, khói đen bốc lên nghi ngút. (DG: Ý tác giả là mô tả Châu Úc)

Dưới lớp vỏ ngoài đen như mực của dãy núi cao kia thỉnh thoảng lại có quang mang lóe lên. Đột nhiên, lớp vỏ ngoài màu đen kia không ngừng tróc ra, lộ ra hai cái càng lớn, ba ba kéo động hai cái. Sau đó, lớp vỏ ngoài màu đen toàn bộ bị xé rách, từng sợi từng sợi xúc tu của một tôn Mẫu Thần bay ra, phóng về phía bốn phương tám hướng, giống như từng cái từng cái túi thịt thật lớn, phát ra hấp lực khủng bố, hút lấy vô số sinh linh trên Đại lục, kéo vào trong những sợi xúc tu này.

- Khụ khụ khụ… đều là một đám sinh linh bình thường, ăn bọn chúng căn bản không thể khiến cho thương thế của ta khôi phục. Thật muốn ăn tươi mấy tên Luyện Khí Sĩ a…

Bộ dáng tôn Mẫu Thần kia biến hóa, hóa thành một phụ nhân xinh đẹp ngồi bệt trên mặt đất, không ngừng thở dốc, trong khí lưu thở ra còn mang theo máu đen tanh hôi, chính là Đại Chân Lão Mẫu.

- Bất quá, so với đám Thần Ma kia, ta cũng tính là tốt số! Không chỉ có thể trốn thoát một mạng, lại còn đạt được món bảo bối này!

Tâm niệm Đại Chân Lão Mẫu khẽ động, từ trong Bí cảnh Nguyên thần lấy ra một cây đèn đồng rỉ sét cũ nát, mỉm cười nói:

- Có thể trực diện dư ba công kích của Tiên Thiên Thần và Thần Hầu mà không bị tổn hại, nhất định là dị bảo không tầm thường. Nói không chừng Côn Tộc ta muốn đại hưng, liền phải nhờ vào món bảo bối này a!

Đột nhiên, trong cây đèn chợt truyền ra một đạo thanh âm:

- Ha ha ha… ta là Thần Đèn Viễn Cổ! Ngươi đã tìm được ta, ta có thể giúp ngươi hoàn thành ba nguyện vọng!