Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 698: Các tộc uy hiếp (2)




- Chung Sơn thị làm nhiều việc ác, hôm nay bất luận nói thế nào cũng không thể lại buông tha cái mầm họa này, nhất định phải diệt trừ, tránh cho lưu lại hậu hoạn!

Phong Vô Kỵ ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Thủy Đại Trưởng lão, không cần bởi vì chút thiện niệm nhất thời mà thả hổ về rừng. Ta hiểu được ngươi hẳn là đã bị tên phản đồ này che mắt, không biết Chung Sơn thị đã làm nhiều việc ác. Nhân Tộc các ngươi che chở cho hắn, che chở tên phản đồ này, sợ rằng Nhân Tộc cũng sẽ bởi vì hắn mà mắc họa, dẫn lửa thiêu thân!

Thủy Tử An lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, rít qua kẽ răng:

- Kẻ phản bội…

Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cắt ngang lời hắn, gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chung Sơn thị chính là kẻ phản bội! Là phản đồ của Tổ Tinh ta! Hôm nay đầu lĩnh các tộc chúng ta tề tụ ở đây, chính là muốn trừ hại vì thiên hạ, diệt trừ Chung Sơn thị, quang huy chính nghĩa!

Khóe mắt Thủy Tử An lại run lên:

- Quang huy chính nghĩa…

Tả Tương Sinh đột nhiên tiến về phía trước một bước, thanh âm phẫn nộ:

- Chung Trưởng lão vì Tổ Tinh ta vào sinh ra tử, xông vào Côn Tinh, lập ra không biết bao nhiêu công lao hãn mã! Nếu không có hắn, hiện tại các ngươi sớm đã biến thành bữa ăn trong bụng Côn Tộc rồi!

- Làm càn!

Đám đầu lĩnh các tộc nhao nhao nhìn về phía hắn, từng tên từng tên khí thế kinh thiên động địa, ầm ầm trấn áp xuống. Tả Tương Sinh cố gắng chống đỡ áp lực của từng gã từng gã Cự bá Thông Thần Cảnh, bị ép tới mức máu tươi trong tai mắt mũi miệng chảy ra, nhưng vẫn không ngã xuống, ngược lại càng cười to một tiếng:

- Ha ha ha ha… Thời điểm chúng ta liều mạng trên Côn Tinh, đám ký sinh trùng các ngươi lại núp ở chỗ nào? Trốn trên Tổ Tinh! Thời điểm chúng ta giết tới long trời lở đất trên Côn Tinh, các ngươi đang làm gì? Trốn trên Tổ Tinh! Thời điểm chúng ta tử thương vô số, các ngươi ở nơi nào? Trốn trên Tổ Tinh! Hiện tại chúng ta đẫm máu trở về, các ngươi lại đang làm gì? Chạy tới bức tử chúng ta, bức tử đại thần có công!

- Thật càn rỡ!

Bằng Đại tiên sinh nhất thời giận dữ, giận quá hóa cười, sau lưng hiện ra dị tượng Côn Bằng ngàn dặm, cười lạnh nói:

- Quân Môn chủ không ở đây, Kiếm Môn các ngươi thật sự quá vô pháp vô thiên rồi! Ngay cả một tên tiểu bối hèn mọn không tên không họ cũng dám rít gào với chúng ta? Còn thể thống gì nữa?

Điền Duyên Tông mạnh mẽ chống đỡ uy áp của đám đầu lĩnh các tộc cất bước tiến lên phía trước, đứng sóng vai với Tả Tương Sinh, cao giọng nói:

- Côn Tinh đã bị Chung Trưởng lão phá hủy rồi! Côn Tộc đã bị Chung Trưởng lão diệt tộc rồi! Cái này là công lao sự nghiệp to lớn tới mức nào? Hắn đã bảo hộ Vạn Tộc các ngươi, không ngờ các ngươi còn muốn giết chết hắn, còn nói xấu hắn cấu kết với Côn Tộc? Các ngươi mới là tội nhân, tội đáng chết vạn lần!

- Khốn kiếp!

Từng đạo từng đạo thanh âm kinh thiên động địa ầm ầm nổ vang, đinh tai nhức óc. Đám đầu lĩnh các tộc nổi giận đùng đùng. Sư Bất Dịch bật cười, nói:

- Ngươi nói những lời này, sẽ có ai tin chứ? Ngươi thử đi hỏi tất cả mọi người, nhìn xem một chút sẽ có chủng tộc nào tin tưởng đây? Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ăn nói lung tung! Chung Sơn thị hủy diệt Côn Tinh? Chung Sơn hủy diệt Côn Tộc? Cũng chỉ có hạng người vô tri như ngươi mới có thể nói ra lời nói dối ngu ngốc như vậy! Thủy Đại Trưởng lão, hôm nay Kiếm Môn các ngươi sẽ giao Chung Sơn thị ra hay không?

Côn Đại tiên sinh chậm rãi nói:

- Nếu như không giao, máu chảy thành sông! Nếu giao ra, còn có thể đàm phán!

Trên dưới Kiếm Môn nhao nhao tức giận. Vô số đệ tử Kiếm Môn đồng loạt nhìn về phía Thủy Tử An. Thủy Tử An lộ ra thần sắc khó khăn, hai tay mở ra, lúng ta lúng túng nói:

- Các vị sư huynh, không phải là ta không muốn giao ra, mà là Môn chủ không ở đây, ta cũng không thể làm chủ. Còn phải đợi Quyền Môn chủ đứng ra làm chủ mới có thể quyết định có giao Chung Trưởng lão ra hay không!

Phong Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Xin các vị sư huynh tạm thời bớt giận! Chỉ cần có người có thể làm chủ là được! Thủy Đại Trưởng lão, người nào là Quyền Môn chủ của các ngươi?

Thủy Tử An nhếch nhếch môi về phía Chung Nhạc ở một bên, bất đắc dĩ nói:

- Chung Sơn thị chính là Quyền Môn chủ của chúng ta! Các ngươi cứ việc hỏi hắn xem hắn có nguyện ý tự giao chính mình ra hay không?

Đầu lĩnh các tộc nhất thời ngẩn ngơ. Chung Nhạc chính là Quyền Môn chủ của Kiếm Môn? Để cho hắn làm chủ tự giao chính mình ra? Đây rõ ràng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ a! Sư Bất Dịch ho khan một tiếng, cười híp mắt nói:

- Chung Sơn thị, vì Kiếm Môn các ngươi, vì Nhân Tộc các ngươi, hiện tại ngươi nên chủ động đi ra a!

Chung Nhạc khẽ vuốt vuốt đầu nhỏ của Tiểu Hiên Viên, nghe vậy liền mỉm cười nói:

- Ta không dự định sẽ giao bản thân ta ra a!

Thanh âm Đại Tế ty Quỷ Thần Tộc như quỷ mỵ, âm lãnh nói:

- Nói như vậy, Kiếm Môn là muốn đối địch với chúng ta, đối địch với cả thiên hạ sao?

Sắc mặt Chung Nhạc ôn hòa, nhỏ nhẹ nói:

- Sư huynh cũng đừng nói như vậy a! Nếu ngươi nói như vậy, vạn nhất trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi, ra lệnh một tiếng, Tứ Kỳ Môn Trận của ta vừa phong bế, hơn bốn mươi kiện Thần binh, Ma Thần binh trong Đại Hoang ta một phát oanh vào trong trận, đánh chết hết thảy các vị sư huynh, như vậy phải làm sao thu tràng đây?

Sắc mặt đầu lĩnh các tộc nhất thời kịch biến, khóe mắt nhảy loạn, trong lòng vừa sợ vừa giận. Đây là uy hiếp trắng trợn, uy hiếp trần trụi không chút nào che giấu!

- Nhân Tộc có Thần binh, Ma Thần binh, lẽ nào các tộc chúng ta không có sao?

Sư Bất Dịch lại mở miệng, thản nhiên nói:

- Long Tộc, Bát Bộ Thánh Tộc của Ma Tộc, các Đại Thần Tộc Tây Hoang, Trọng Lê Thần Tộc, Côn Bằng Thần Tộc của Nam Hoang, chủng tộc nào mà không có Thánh khí trấn tộc chứ? Cho dù là Yêu Tộc ta, cũng có được vài kiện Yêu Thần binh. Chung Sơn thị, ngươi cầm Thần binh của Kiếm Môn tới áp chúng ta, lẽ nào không sợ Nhân Tộc bị diệt tộc sao?

Chung Nhạc so với hắn càng thản nhiên hơn:

- Trước tiêu diệt một đám các ngươi đã đủ rồi! Nếu các vị sư huynh đã không sợ chết, ta ngược lại có thể thử một lần, giết chết hết thảy những tồn tại cường đại nhất của các tộc, dùng máu tươi của các ngươi tẩy rửa Kiếm Môn Sơn một chút!

- Ngươi!

Đầu lĩnh các tộc vừa sợ vừa giận.

- Ta hỏi các ngươi có sợ hãi không?

Chung Nhạc lộ ra nụ cười xán lạn.