Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 616: Dã tâm (2)




Eo nhỏ Xích Tuyết dùng sức vặn người, nghĩ muốn áp ngã hắn, mỉm cười nói:

- Mà nội tình của Tây Vương Mẫu chúng ta cực mạnh, mạnh tới mức ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng nổi. Cho nên ngươi không cách nào để cho ta làm nữ nhân của ngươi, ngươi chỉ có thể làm nam nhân của ta mà thôi!

Chung Nhạc đứng dậy, mặc lại y phục, mỉm cười nói:

- Ta cần gì dựa vào các ngươi? Ngươi làm Tây Vương Mẫu của ngươi, ta làm Đông Vương Công của ta! Ta không có hứng thú với vương vị Tây Vương Mẫu Quốc các ngươi, chỉ là muốn cùng đứng cùng ngồi với ngươi mà thôi. Hơn nữa, hiện tại ngươi nói Tây Vương Mẫu vẫn còn có chút sớm a?

- Đông Vương Công?

Xích Tuyết thoáng ngẩn ra, mỉm cười nói:

- Đông Vương Công của ngươi mới là rất khó nói, vương vị Tây Vương Mẫu của ta chính là vật trong bàn tay a!

Chung Nhạc suy nghĩ một chút, lấy ra một quả Bàn Đào trên Bàn Đào Mẫu Thụ, đưa cho nàng, nói:

- Đây là Bàn Đào Thần Quả trên Bàn Đào Mẫu Thụ. Ta cũng chỉ lấy được có hai quả, quả này cho ngươi. Ngươi cầm lấy quả Bàn Đào Thần Quả này, có thể sẽ khiến cho Tây Vương Mẫu vui lòng a!

Xích Tuyết nhận lấy quả Bàn Đào, im lặng không lên tiếng. Chung Nhạc lại cười nói:

- Đúng rồi! Sau khi ăn xong, không nên vứt bỏ hạt đào. Hạt đào trên Bàn Đào Mẫu Thụ có thể trồng ra Bàn Đào Thần Thụ mới. Hạt đào trên những Bàn Đào Thần Thụ bình thường không có hiệu quả này!

Xích Tuyết thở dài một tiếng, chợt mỉm cười hỏi:

- Ngươi đưa Bàn Đào này cho ta, là dự định sẽ rời khỏi Côn Lôn Cảnh sao?

Chung Nhạc gật đầu, cũng cười nói:

- Ta cũng không thể mãi luôn ở lại chỗ này. Huống chi, những chuyện ta làm ở trong Quy Khư, hẳn là rất khó có thể giấu diếm được!

Một trận chiến trong Quy Khư, cường giả hai tộc Thần Ma chết trong tay hắn thật sự quá nhiều. Trong đó, đệ tử Chư Thần của Côn Lôn Cảnh gần như tử thương sạch sẽ, thậm chí kể cả đám người Xích Tình, Xích Vân, Xích Nguyệt của Tây Vương Mẫu Tộc. Mà hai người Bằng Thiên Thu và Khoa Phụ Đỉnh lại vẫn chưa chết, chuyện này nhất định sẽ tiết lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ khiến cho hắn rơi vào hiểm cảnh.

Xích Tuyết yên lặng gật đầu, lấy ra Đồ Đằng Trụ, nói:

- Để ta liên hệ với Phượng Tộc, đón chúng ta trở về Côn Lôn Cảnh!

o0o

Qua không bao lâu, một tôn Thần Minh của Phượng Tộc đã tìm tới, tiến vào Nguyệt cung tiếp dẫn hai người trở về Côn Luân Cảnh, đi tới Dao Trì Thắng Cảnh, tiến vào Tiểu Thắng Cảnh Cung của Xích Tuyết. Xích Tuyết nói với Chung Nhạc:

- Ngươi tạm thời đợi trong chốc lát, ta đi lấy Kim phù, đưa ngươi trở về Tổ Tinh!

Cũng không lâu lắm, Xích Tuyết đã trở về, giao Kim phù và một nén hương cho Chung Nhạc. Nàng còn đang muốn nói gì, sắc mặt đột nhiên đại biến, thấp giọng nói:

- Ngươi mau nấp đi, Tây Vương Mẫu tới rồi!

Chung Nhạc vội vàng nấp ra phía sau cung điện. Chỉ nghe tiếng bước chân truyền tới, Tây Vương Mẫu dẫn theo rất nhiều thị nữ Phượng Tộc tiến vào trong cung. Xích Tuyết tiến lên quỳ xuống, nói:

- Tây Vương Mẫu thánh an! Không biết đám Ma Tộc A Đà Thiên Chủ kia…

Thanh âm Tây Vương Mẫu vang lên, ôn hòa nói:

- Đứng lên đi! A Đà Thiên Chủ dù sao cũng đã già rồi, vẫn chưa bồi dưỡng ra được hậu đại tiếp nối, không dám liều chết đánh một trận với ta. Hắn không chiếm được tiện nghi, đã dẫn người rút lui rồi. Hành trình Quy Khư lần này tử thương quá nhiều, Tây Vương Mẫu Tộc ta cũng chỉ có một mình ngươi còn sống trở về. Có rất nhiều chuyện ta muốn hỏi ngươi. Các ngươi lui xuống đi!

Đám thị nữ Phượng Tộc xưng vâng, nhao nhao lui ra.

Chung Nhạc đột nhiên cảm giác được một cặp mắt xuyên thấu qua cung đình, rơi xuống trên người chính mình, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn biết rõ chính mình trốn ở chỗ này tất nhiên là không gạt được vị tồn tại cấp Thần Hầu này. Bất quá, mặc dù Tây Vương Mẫu đã nhìn thấy hắn, nhưng cũng không để ý tới.

- Tuyết nhi, ngươi có tìm được Bàn Đào Thần Quả không?

Tây Vương Mẫu mở miệng dò hỏi. Xích Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Đã tìm được! Bất quá, đều bị ta ăn hết rồi!

Trong lòng Chung Nhạc chấn động, nhất thời cảm thấy tòa Tiểu Thắng Cảnh Cung này trở nên vô cùng yên tĩnh, vô cùng áp lực. Qua một lúc lâu sau, Tây Vương Mẫu mới nở nụ cười vô cùng ôn hòa, hỏi lại:

- Ăn hết rồi?

Xích Tuyết gật đầu, mỉm cười ngọt ngào nói:

- Còn nữa, Xích Tình tỷ tỷ, Xích Vân muội muội, Xích Nguyệt muội muội, toàn bộ cũng đều bị ta giết chết. Ngoại trừ các nàng, còn có Thường Khanh nữa. Hắn cũng là chết trong tay ta!

Toàn bộ Tiểu Thắng Cảnh Cung lại trở nên vô cùng áp lực, vô cùng yên tĩnh, không khí bị đè nén cực kỳ đáng sợ, tĩnh lặng đáng sợ. Chung Nhạc thậm chí còn nghe được thanh âm nhịp tim của chính mình đập thùng thùng vang dội, cảm thấy khí huyết dâng trào mãnh liệt.

Lúc này, Xích Tuyết lại nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Lão tổ, hiện tại kẻ thừa kế của ngươi, chỉ còn lại có một mình ta mà thôi. Đã không có Bàn Đào Thần Quả, ngươi không thể duyên thọ. Sinh thời, Lão tổ ngươi cũng rất khó tìm được trong tộc chúng ta một đệ tử xuất chúng giống như Thường Khanh, Xích Tình tỷ tỷ các nàng nữa rồi. Cho dù có thể tìm được, cũng không có đủ thời gian bồi dưỡng các nàng trưởng thành. Nếu ngài không chọn ta làm kẻ thừa kế, Tây Vương Mẫu Quốc đời tiếp theo tất nhiên sẽ suy bại, bị các tộc khác nhân cơ hội tiêu diệt. Vương triều vừa diệt, tộc ta sẽ khó có thể có ngày xoay người. Ngài nói với Xích Tình tỷ tỷ các nàng, nói ta dã tâm lớn, hiện tại dã tâm của ta đã đủ lớn rồi chứ?

Hai tay Chung Nhạc toát ra từng trận từng trận mồ hôi lạnh.