Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 614: Cô nam quả nữ (2)




- Ta không muốn biết!

Nàng dùng sức nhấn một cái, đánh chết Thường Khanh, đột nhiên nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Thương thế của nàng vốn cũng không nhẹ, vừa rồi chỉ là mạnh mẽ trấn áp thương thế, kiên trì ác chiến cho tới bây giờ. Hiện tại cường địch đã trừ, thương tổn càng thêm thương tổn, suýt chút nữa từ trên không trung té thẳng xuống dưới.

Chung Nhạc cũng cố gắng nuốt xuống ngụm máu tươi đã xông lên tới cổ họng. Trải qua một phen ác chiến vừa rồi, hắn cũng khó tránh khỏi bị thương.

Bên kia, Tu Đà Di đã thừa dịp khoảng thời gian này, chạy thoát ra khỏi khỏa Tinh cầu nham thạch này, trốn vào trong tinh không không thấy bóng dáng. Mà Khoa Phụ Đỉnh sau khi ngăn cản Thường Khanh, cũng sớm đã rời đi.

Chung Nhạc đảo mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy Tước Yên Nhi vậy mà vẫn chưa chết, từ trên không trung té thẳng xuống đất. Chung Nhạc có lòng đuổi theo truy sát, nhưng thương thế đột nhiên bạo phát, vội vàng dừng bước lại, nỗ lực trấn áp thương thế, trong lòng có chút kinh hãi. Thương thế của hắn có xu thế tăng nặng, văn lộ Đồ đằng tan rã nghiêm trọng, chấn động nhục thân, cơ hồ khiến cho nhục thân phân giải.

Mà trên Tinh cầu nham thạch, Phù Tư Hương đang nằm dài ở nơi đó, không biết sống chết.

Bên cạnh Chung Nhạc, thương thế của Xích Tuyết cũng rất nặng. Nàng miễn cưỡng trấn trụ thương thế, cướp đoạt sạch sẽ bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của Thường Khanh, quay sang nói:

- Đi mau! Nơi này không tiện ở lâu, nhất định sẽ có Thần Ma tới đây kiểm tra. Chúng ta vẫn là đi tới mặt trăng của Côn Lôn Cảnh rồi hãy nói tiếp!

Chung Nhạc gật đầu. Trước khi rời đi, năm ngón tay hắn đột nhiên mạnh mẽ chụp một cái xuống phía dưới. Chỉ nghe năm tiếng nổ ầm vang, năm ngọn núi lớn từ trên không trung giáng xuống, trấn áp trên người Phù Tư Hương. Cùng lúc đó, thụ nhãn trên mi tâm hắn mở ra, bắn thẳng ra một đạo Thần quang, chém về phía Tước Yên Nhi. Đột nhiên, Chung Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi, đầu óc có chút ảm đạm.

Đạo Thần quang kia phóng vọt về phía Tước Yên Nhi. Nàng thiếu nữ này giãy dụa thân thể tránh né, nhưng vẫn bị đạo Thần quang kia xuyên thấu sau lưng, đầu gục xuống trên mặt đất. Về phần nàng đã chết hay chưa, Chung Nhạc cũng không rõ lắm. Thương thế hắn thật sự quá nặng, uy lực của một kích này cũng không quá cường đại.

- Tựa hồ để cho Bằng Thiên Thu chạy thoát rồi!

Chung Nhạc phù phù thở hổn hển mấy ngụm khí thô, ánh mắt quét nhìn bốn phía, cũng không tìm thấy bóng dáng của Bằng Thiên Thu, không khỏi khẽ nhíu mày, đành phải cùng với Xích Tuyết rời đi. Hắn giết chết Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma thật sự quá nhiều, nhất định sẽ dẫn phát một trận sóng to gió lớn. Bất luận là Côn Lôn Cảnh hay là A Đà Cảnh, sợ rằng đều sẽ chấn động.

Luyện Khí Sĩ của A Đà Cảnh và Côn Lôn Cảnh tiến vào Quy Khư nhiều tới sáu bảy ngàn người, mà sống trở về lại lác đác không có mấy người. Tu Đà Di còn sống, nhưng đã tiến vào tinh không, có thể sống sót trở về hay không cũng còn chưa biết. Ngoài hắn ra, còn có Bằng Thiên Thu và Khoa Phụ Đỉnh, cộng thêm Chung Nhạc và Xích Tuyết, còn có thiếu niên Thiên Ngô chẳng biết đã đi đâu, cộng lại cũng không tới mười người.

Chung Nhạc và Xích Tuyết dìu dắt lẫn nhau, hai người phi hành trong tinh không, hướng về phía Côn Lôn Cảnh. Cũng không lâu lắm, bọn họ gặp được một tiểu hành tinh cô tịch phiêu lưu trong tinh không vũ trụ. Hai người lập tức vận khởi pháp lực, đẩy tiểu hành tinh này không ngừng gia tốc phi hành, bay thẳng về hướng Côn Lôn Cảnh.

Sau khi tốc độ tiểu hành tinh này đạt tới cực hạn, hai người buông tay ra, nhanh chóng đáp xuống trên tiểu hành tinh, để mặc cho tiểu hành tinh mang theo hai người bay đi. Một phen phí sức vừa rồi cũng làm động tới thương thế hai người, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi. Chung Nhạc và Xích Tuyết yên lặng ngồi đó, đều tự lấy ra Thần dược, tự mình chữa thương, mặc cho tiểu hành tinh cô độc này bay về phía Côn Lôn Cảnh.

Thiếu niên thiếu nữ đều im lặng ngồi đó, tự mình chữa thương, không ai lên tiếng. Qua một lúc lâu sau, thương thế của Chung Nhạc không tiếp tục chuyển xấu nữa, mở mắt ra nhìn lại. Chỉ thấy Xích Tuyết cô đơn lẻ loi ngồi trên một tảng đá lớn, hai cánh tay vòng quanh đầu gối, cái đầu khẽ gác lên đầu gối, ánh mắt nhìn mông lung ra xa xa, cặp mắt vẫn còn có chút ướt át.

- Công chúa Xích Tuyết, thương thế của ngươi thế nào rồi?

Chung Nhạc đứng dậy, tiến về phía nàng. Thiếu nữ Tây Vương Mẫu Tộc kia vội vàng lau đi nước mắt, ngẩng đầu cười nói:

- Đã không tiếp tục chuyển xấu nữa. Chỉ là muốn khôi phục hoàn toàn, sợ rằng còn phải đợi một đoạn thời gian…

- Ngươi khóc sao?

Chung Nhạc ngồi xuống bên cạnh nàng, nghi hoặc hỏi. Ở trong lòng hắn, Xích Tuyết mặc dù là một nàng thiếu nữ hoạt bát cơ linh, nhưng nội tâm nàng thiếu nữ này cực kỳ cường đại, kiên quyết sẽ không nhu nhược như vậy.

Tây Vương Mẫu Quốc từ xưa tới nay nữ tử vi tôn, nữ tử còn lợi hại hơn nam tử rất nhiều, tay nắm đại quyền, trong tay cầm quyền sinh sát, hành sự mạnh mẽ quả đoán, cân quắc thắng bậc tu mi. Mà Xích Tuyết lại càng là nữ trung kỳ tài, trưởng thành lên dưới loại hoàn cảnh này hun đúc, trước giờ vẫn luôn sát phạt quả đoán, trí mưu thâm trầm, sao có thể yên lặng chảy nước mắt được?

Xích Tuyết nhìn thấy cặp nhãn mâu ôn nhuận như ngọc của hắn, nỗi ủy khuất vừa mới đè xuống đột nhiên lại bùng phát lên, châu lệ tràn mi mà ra, soạt một tiếng, chui vào trong lồng ngực Chung Nhạc khóc nấc lên.

- Vì sao Lão tổ tông lại không ưa thích ta? Ta từ nhỏ đã cố gắng tu hành như vậy, từ nhỏ chỉ hy vọng nàng có thể liếc nhìn ta nhiều một chút… Ta ăn bao nhiêu cay đắng như vậy, chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, ta liều mạng tu luyện như vậy cũng không phải vì Vương tọa Tây Vương Mẫu, ta chỉ hy vọng có thể đạt được sự tán thành của nàng mà thôi! Nhưng nàng vì sao lại không ưa thích ta? Nàng cấp Vương Mẫu Sắc Lệnh cho Xích Tình, cho Xích Nguyệt, cho Xích Vân. Ngay cả Thường Khanh nàng đều cấp cho, ta điểm nào không bằng được bọn họ chứ?

Nàng nói ra hết toàn bộ những ủy khuất trong lòng, khóc tới mức thân thể run rẩy, khóc tới mức trước ngực Chung Nhạc ướt đẫm, khóc tới mức run rẩy co quắp. Chung Nhạc trầm mặc không nói lời nào, chỉ biết ôm lấy nàng thiếu nữ này, không biết nên an ủi như thế nào. Đột nhiên, nàng thiếu nữ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cặp môi ướt sũng chạm vào cặp môi của hắn. Nàng thiếu nữ trong ngực ôm chặt lấy hắn, phảng phất như con cá rơi lên bờ vậy, không ngừng liều mạng muốn đòi lấy cái gì.

Chung Nhạc lúc này đã ý loạn thần mê, không tự chủ được đáp ứng nàng. Nàng thiếu nữ cô độc này soạt một cái đã xé rách y phục toàn thân hắn, xoay người cưỡi lên.

Một lúc sau, tiểu hành tinh này chợt run rẩy kịch liệt, đột nhiên ầm một tiếng chia năm xẻ bảy.

- Ngươi nhẹ nhàng một chút a!

Thiếu niên Chung Sơn thị phẫn nộ quát lớn.