Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 611: Cục diện biến đổi (1)




Trên khỏa Tinh cầu nham thạch, sắc mặt toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh đều ảm đạm không chút ánh sáng, ngơ ngác nhìn tôn Ma Thần đỉnh thiên lập địa này.

Từ Quy Khư tới đây, dọc theo đường đi chính là một màn kinh tâm động phách, vô số lần gặp phải hiểm cảnh. Đầu tiên là gặp phải đám Ma Thần của A Đà Cảnh đột kích, chặt đứt quang lưu truyền tống, về sau là các Thần Ma của Côn Lôn Cảnh đột kích, nổ ra một trận Thần Ma hỗn chiến, khiến cho rất nhiều Luyện Khí Sĩ chết đi. Bọn họ vốn cho rằng chạy tới nơi này sẽ có thể an toàn, rốt cuộc có thể còn sống trở về. Nào ngờ A Đà Thiên Chủ từ sớm đã mai phục một tôn Ma Thần ở nơi này, đợi bọn họ tự chui đầu vào lưới. Câu nói kia của A Đà Thiên Chủ đã khiến cho bọn họ chủ động bay tới khỏa Tinh cầu nham thạch này, chủ động tự mình đưa tới cửa đi.

Trên trán Chung Nhạc mồ hôi lạnh cuồn cuộn:

- Đúng là một gia hỏa tâm cơ đáng sợ! Tây Vương Mẫu biết A Đà Thiên Chủ sẽ chặn đường cướp đoạt chúng ta, chỉ sợ A Đà Thiên Chủ cũng biết Tây Vương Mẫu sẽ tới ngăn cản hắn, cho nên đã lưu lại một hậu thủ như vậy…

Mà đám Luyện Khí Sĩ Ma Tộc bọn Tu Đà Di, Dư Huy, Phù Tư Hương ngược lại đại hỉ. Dư Huy đột nhiên nhìn về phía Chung Nhạc, cười hắc hắc nói:

- Chung Sơn thị, lúc ta rời khỏi Quy Khư đã từng nói, lần sau gặp lại chính là tử kỳ của ngươi, hiện tại chúng ta lại gặp nhau a!

Tước Yên Nhi cũng cười khanh khách, nói:

- Đám Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh các ngươi thật quá không may rồi a! Chung Sơn thị, gã Thiên Ngô kia đâu rồi? Lúc trước hai người các ngươi liên thủ với nhau khi dễ ta, hiện tại ta ngược lại phải chiếu cố thật tốt các ngươi mới được!

Đám Luyện Khí Sĩ Ma Tộc còn lại cũng nhao nhao nhìn chằm chằm đám Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh, ánh mắt giống như nhìn một đám dê bò gia súc đang đợi làm thịt vậy, trong mắt lộ rõ hung quang, trên mặt mang theo thần sắc đùa cợt nồng đậm. Tây Vương Mẫu cuối cùng vẫn là đã thua một nước cờ, bị A Đà Thiên Chủ chiếm được thượng phong. Tôn Ma Thần này xuất hiện ở đây, hoàn toàn đủ để lật bàn.

- Chung Sơn thị, hiện tại ngươi có giỏi thì nói thêm một câu là ngươi rất mạnh thử xem?

Một vị Cự bá Chân Linh Cảnh Ma Tộc cười hắc hắc nói, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả lòng hả dạ. Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, cười lạnh nói:

- Ở trong Quy Khư, ta giáo huấn các ngươi như vậy vẫn chưa đủ sao?

Sắc mặt đám cường giả Ma Tộc nhất thời trầm xuống. Dư Huy cười nói:

- Thú vị! Thú vị! Đã tới nước này, ngươi vẫn còn cứng cỏi như vậy. Hiện tại ngươi hẳn là phải nằm xuống, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, van cầu chúng ta buông tha cho ngươi mới đúng a!

Cách đó không xa, một gã Luyện Khí Sĩ của Côn Lôn Cảnh phốc một tiếng quỳ rạp trên mặt đất, bái lạy như giã tỏi, cao giọng nói:

- Các vị gia gia Ma Tộc tha mạng!

Phốc! Phốc! Phốc!

Lại có thêm mấy gã Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh nữa quỳ rạp xuống, dập đầu không thôi, liên tục xin tha. Dư Huy nhấc chân dẫm lên đầu một gã Luyện Khí Sĩ Côn Lôn Cảnh, cười hắc hắc nói:

- Chung Sơn thị, đây mới là chuyện mà ngươi phải làm!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Quỳ xuống làm cháu nội, đồng dạng cũng vẫn phải chết, cần gì phải khúm núm chứ?

Tu Đà Di ở một bên chợt nghiêm mặt nói:

- Các vị, không nên đùa bỡn hắn! Chung Sơn thị dù sao cũng là một đối thủ đáng được tôn kính, đùa bỡn hắn chỉ khiến cho mặt mũi ta và ngươi đều không ánh sáng. Chung Sơn thị, ngươi là muốn ta tiễn ngươi lên đường, hay là mời Phù Đà Tôn Giả xuất thủ?

Tôn Ma Thần kia gọi là Phù Đà Tôn Giả, toàn thân đang toát ra khí thế trấn áp toàn trường. Hắn nghe Tu Đà Di nói vậy, liền cười nói:

- Di công tử, vẫn là để ta xuất thủ đi, tránh cho lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Tu Đà Di khẽ gật đầu, nói:

- Mong rằng Phù Đà Tôn Giả thủ hạ lưu tình, giữ lại tính mạng bọn họ!

Phù Đà Tôn Giả vươn tay xuất thủ, mỉm cười nói:

- Đây là tự nhiên! A Đà Thiên Chủ phân phó, phải lưu tính mạng bọn họ, mang bọn họ trở về A Đà Cảnh. Một là phải lấy được những Thần dược mà bọn họ đã đạt được. Hai là để nghiên cứu các công pháp của Côn Lôn Cảnh, cuối cùng là lưu lại cho các ngươi trút giận!

Thân ảnh hắn vẫn như cũ vĩ ngạn vô song, đại thủ vươn ra, bao trùm toàn bộ đám người Chung Nhạc dưới lòng bàn tay khổng lồ.

Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên khẽ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Chỉ thấy cách hắn một khoảng không xa, lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành vẫn như cũ khí định thần nhàn, bên người dắt theo mấy tiểu đồng do mấy cây Thần dược biến thành. Đám tiểu đồng kia lộ rõ vẻ hứng thú đối với hết thảy mọi thứ bên ngoài Quy Khư, ánh mắt tò mò liên tục quan sát tôn Ma Thần này. Tướng mạo lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành này bình bình thường thường, hồn nhiên không nhìn ra đây là một cường giả vô cùng đáng sợ.

- Hiện tại, Lục Đạo Quả Thụ hẳn là dự định sẽ xuất thủ rồi a?

Tâm niệm hắn khẽ động, chỉ nghe một tiếng chuông ngân thong thả vang lên, trong cơ thể hắn lan tràn ra từng chuỗi từng chuỗi văn lộ Đồ đằng, đan xen lại với nhau, biến thành Thiếu Hạo Chung bảo vệ chính mình và Xích Tuyết vào bên trong.

Dư Huy cao giọng cười hắc hắc, kiêu ngạo nói:

- Vô dụng thôi! Chung Sơn thị, vô dụng thôi! Ngươi chỉ có tu vi Pháp Thiên Cảnh, có thể chống đỡ nổi Ma Thần xuất thủ hay sao?

Bàn tay Phù Đà Tôn Giả chậm rãi hạ xuống, lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành kia rốt cuộc ra tay. Toàn thân hắn bất ngờ nở rộ Thần uy.

Soạt soạt soạt!

Từng đạo từng đạo nhánh cây bay thẳng lên cao, va chạm với bàn tay Phù Đà Tôn Giả, Thần quang nhất thời bay múa đầy trời.

Ầm ầm!

Thanh âm nổ tung vang lên, vô số ngọn núi non hoang liêu trên khỏa Tinh cầu nham thạch này ầm ầm vỡ nát. Đám Luyện Khí Sĩ bốn phía nhất thời bị chấn cho thổ huyết, văng bắn ra bốn phương tám hướng.

Thiếu Hạo Chung của Chung Nhạc dưới một kích Thần Ma va chạm này cũng ầm ầm vỡ nát. Hắn vội vàng quan tưởng ra một cái Thiếu Hạo Chung khác, lại một lần nữa vỡ nát. Hắn và Xích Tuyết nhất thời trúng phải trọng kích, nhất tề há miệng thổ huyết, đều văng ra xa hơn trăm ngàn dặm.

Mà tại địa phương Phù Đà Tôn Giả giao thủ với Lục Đạo Quả Thụ, bề mặt Tinh cầu nham thạch xuất hiện một cái hố khổng lồ. Bàn tay Phù Đà Tôn Giả vỡ nát, lồng ngực bị từng đạo từng đạo nhánh cây xuyên thấu, ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

- Ngươi là Thần Minh của Côn Lôn Cảnh… Không đúng! Ngươi là Thần thụ thành tinh!

Hắn hành động cũng cực kỳ quả quyết, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, rút mớ nhánh câu từ trong cơ thể ra, sau đó bay thẳng lên không trung, lắc mình bỏ chạy, không có một chút chần chừ ngập ngừng nào cả.