Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 597: Thái Cực Lực Tràng (1)




Chung Nhạc không nói một lời, Quỳ Long Thần Cổ trong quang luân sau đầu bay ra, chính diện đánh thẳng về phía Bằng Thiên Thu.

- Tới rất hay!

Bằng Thiên Thu cười lạnh một tiếng, pháp lực cuồng bạo oanh kích về phía Quỳ Long Thần Cổ, biến thành một bàn tay chụp vào Kiện Thần binh này:

- Dám tế khởi Thần binh trước mặt ta! Xem ra lần trước truy sát ngươi, ngươi vẫn chưa ăn đủ giáo huấn a!

Đông!

Đại thủ do pháp lực của hắn biến thành ầm ầm vỡ nát, tiếng trống mạnh mẽ trùng kích. Bằng Thiên Thu kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rướm máu, trong lòng cực kỳ hoảng sợ:

- Làm sao lại…

Quỳ Long Thần Cổ đụng thẳng về phía hắn, Bằng Thiên Thu vội vàng đẩy hai tay về phía trước, tầng tầng vỗ lên trên mặt trống. Đại cổ ầm ầm chấn động, lại thêm một tiếng vang thật lớn nữa, Bằng Thiên Thu bị chấn cho oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lên trên mặt trống, vệt máu màu đỏ tươi nhuộm đỏ đại cổ do bộ da Quỳ Long luyện thành.

Mà lúc này, sau lưng đại cổ, Chung Nhạc vỗ mạnh một bàn tay lên trên mặt trống. Đại cổ chấn động một cái. Cặp mắt Bằng Thiên Thu trợn tròn, gần như muốn nứt ra. Chỉ thấy pháp lực của Chung Nhạc đã cuồng bạo hơn so với trước đây không biết gấp bao nhiêu lần. Hai chân hắn ghìm chặt trên mặt đất, thân thể không thể khống chế lùi về phía sau. Hắn liên tục lùi về phía sau mấy chục trượng mới dừng lại được. Lại mở miệng phun ra thêm một ngụm máu tươi, nhuộm mặt trống thành một mảnh đỏ bừng. Hắn thương tổn càng thêm thương tổn, lúc này mới biết vì sao Bằng Kim Dật lại nói không cần. Bằng Kim Dật là bảo hắn tới cứu chính mình, chứ không phải đi trêu chọc Chung Nhạc.

- Hắn làm sao lại cường đại như vậy?

Hắn vừa mới suy nghĩ tới đây, bàn tay đang đặt trên mặt trống của Chung Nhạc đột nhiên phát lực. Xương cốt hai cánh tay Bằng Thiên Thu nhất thời phát ra thanh âm răng rắc giòn vang. Trong lòng hắn kinh hãi gần chết, đây là hiện tượng xương cốt hai cánh tay hắn sắp sửa gãy mất.

Đúng lúc này, Bằng Kim Dật từ phía xa kịp thời chạy tới, song chưởng hung hăng vỗ mạnh lên trên mặt trống. Quỳ Long Thần Cổ phát ra một tiếng chấn vang thật lớn, lúc này mới đình chỉ xu thế nghiền ép.

Lực lượng toàn thân Chung Nhạc điền cuồng vọt tới, bàn tay đột nhiên phát lực, cánh tay chợt dài ra một đoạn lớn, đập mạnh lên Quỳ Long Thần Cổ, tiếng trống ầm ầm chấn động. Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu nhất tề kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lui về phía sau, liên tục lùi lại mấy chục trượng mới đứng vững được thân hình. Hai huynh đệ nhất tề mở miệng thổ huyết, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Chung Nhạc.

Lúc này, Quỳ Long Thần Cổ bay lên, rơi vào trong quang luân sau đầu Chung Nhạc. Hắn lộ ra thần sắc giật mình, bộ dạng nghi hoặc:

- Kỳ quái! Bằng Thiên Thu như thế nào cũng trở nên yếu hơn rồi?

Ngay cả Xích Tuyết cũng bị dọa cho sợ hết hồn. Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu mặc dù không phải là cường giả cấp Thần Ma thiếu niên, nhưng dù sao cũng là Cự bá đã tu thành Chân Linh, hơn nữa còn là Côn Bằng Thần Tộc, trời sinh cường đại. Như thế nào chỉ mới vừa va chạm một cái với Chung Nhạc đã bị đánh bại rồi?

Kỳ Liên Phong ở phía sau truy sát tới cũng bị một màn này dọa cho sợ hết hồn, khóe mắt nhảy loạn:

- Không thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành lên nữa!

Trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ và cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, nhớ tới lời nói lần trước lúc Chung Nhạc giao phong với hắn đã từng nói, trong lòng dâng lên sát cơ mãnh liệt:

- Nhất định phải diệt trừ hắn! Nếu để cho hắn tiếp tục trưởng thành thêm nữa, nói không chừng thật sự có thể giết được ta, hơn nữa còn là chính diện giết chết!

Cũng trong khoảnh khắc Chung Nhạc va chạm một kích với Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu này, quần hùng phía sau truy sát tới đã đuổi kịp bọn họ. Từng đạo từng đạo thân ảnh lóe lên, công kích về phía Chung Nhạc và Xích Tuyết.

Xích Tuyết thét dài một tiếng, lập tức nghênh đón đám người Xích Tình và Kỳ Liên Phong. Còn Chung Nhạc thì lao thẳng về phía Bằng Thiên Thu và Bằng Kim Dật. Bằng Thiên Thu và Bằng Kim Dật liên thủ chống đỡ, nhất thời một lần nữa bị trọng thương, thương tổn càng thêm thương tổn.

Đột nhiên, Kỳ Liên Phong tách khỏi vòng chiến với Xích Tuyết, từ phía sau lưng giết thẳng về phía Chung Nhạc, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng dâng trào sát cơ. Hắn tế khởi kim bổng từ phía sau nện thẳng xuống đầu Chung Nhạc. Xích Tuyết bị Xích Tình và Phù Tư Hương quấn lấy, không thể ngăn cản, cấp cho hắn cơ hội tuyệt giai để đánh lén Chung Nhạc. Một kích này, hắn sớm đã mưu đồ từ lâu, quyết phải giết chết Chung Nhạc. Bởi vì cảm giác uy hiếp mà tiểu tử trẻ tuổi này mang tới cho hắn quả thật quá mạnh mẽ rồi.

Lần đầu tiên hắn giao phong với Chung Nhạc là ở Thiên Hà Chiểu Trạch. Lúc đó, chỉ là thần thông của hắn tự chủ phản kích cũng đã có thể chấn thương Chung Nhạc. Mà hiện tại, mới qua không tới một tháng, Chung Nhạc đã trưởng thành tới loại tình trạng này, đã có thực lực uy hiếp được hắn. Nếu cho Chung Nhạc thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ sợ chính mình đã không phải là đối thủ của hắn.

Hơn nữa, trong Thiên Hà Chiểu Trạch, Chung Nhạc làm hại hắn rơi vào trong Chiến thuyền Thiên Hà, thoáng cái đã phá hủy năm trăm năm thọ nguyên của hắn, khiến cho nhục thân hắn trở nên già yếu hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, số Thần dược mà hắn tìm kiếm được cũng không đủ để bù lại lượng thọ nguyên đã bị tổn thất, không thể làm gì khác hơn là liên thủ với Xích Tình, trở thành thuộc hạ của Xích Tình, hy vọng có thể đoạt được một quả Bàn Đào Thần Quả, bổ sung lại thọ nguyên. Cừu hận giữa hắn và Chung Nhạc tuyệt đối chính là huyết hải thâm cừu.

- Chết đi!

Kỳ Liên Phong quát lớn một tiếng, nhục thân đột nhiên bành trướng, thân thể dâng cao lên, biến thành cự nhân ngàn trượng. Thanh kim bổng trong tay cũng biến thành cự bổng ngàn trượng, toàn bộ thanh kim bổng giống như kình thiên chi trụ vậy, tựa hồ có thể chọc thủng bầu trời ra một lổ thủng. Uy năng khủng bố ầm ầm bạo phát, vô số chuỗi văn lộ Đồ đằng Thần cấp lượn lờ ngoài mặt kim bổng, phát ra thanh âm lách ca lách cách vang dội. Đây tuyệt đối là một kích tất sát!

Kỳ Liên Phong lòng tin tăng vọt, một kích này là hắn dùng toàn lực phát ra, thôi phát uy năng của kim bổng tới cực hạn mà chính mình có khả năng thôi phát, uy lực cực kỳ to lớn, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi. Thần uy hoàn toàn bẻ gãy nghiền nát, không gì không phá nổi, trọng lượng ép tới mức không gian cơ hồ trọng điệp lại.

- Kỳ tiền bối, còn nhớ những lời mà ta đã từng nói không?

Chung Nhạc đang giao phong với Bằng Thiên Thu, Bằng Kim Dật, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tế khởi một khỏa Nguyên đan, phiêu phù giữa không trung. Khỏa Nguyên đan này đại phóng quang mang, ở trước mắt Kỳ Liên Phong chợt lóe lên một cái. Cảnh sắc xung quanh nhất thời đại biến, chỉ thấy hắn từ trong Bàn Đào Lâm héo úa chợt tiến vào một phiến thời không hoàn toàn khác.