Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 566: Không gì hiểm ác bằng lòng người




Kỳ Liên Phong hừ lạnh một tiếng, nhấc chân lao tới truy sát:

- Hà tất phải đợi lần sau, lần này ta sẽ lấy mạng ngươi!

Chung Nhạc cười ha hả, đi như bay trong đầm lầy Thiên Hà, rất nhanh đã cắt đuôi được Kỳ Liên Phong. Hắn mở thần nhãn, nhìn được rõ ràng mọi nguy hiểm trong đầm lầy Thiên Hà, tránh được hết mọi hung hiểm, đi như trên đường bằng.

Ngược lại, Kỳ Liên Phong thì lại cần nghiên cứu bản đồ đầm lầy, còn phải thăm dò xem địa hình có thay đổi gì không, tốc độ đương nhiên không thể bằng hắn.

- Cường giả Chân Linh Cảnh này hình như còn mạnh hơn bọn Bằng Kim Dật một chút, nhưng cũng không quá mạnh.

Chung Nhạc lao về phía trước, trong bụng đánh giá thực lực Kỳ Liên Phong, nghĩ:

- Bằng Kim Dật thắng ở chỗ pháp lực hùng hồn, về công pháp thần thông thì lại thua Kỳ Liên Phong một bậc, nhưng nếu luận pháp lực thì lại mạnh hơn Kỳ Liên Phong một chút. Nếu ta tu thành Thiên Địa Tá Pháp thì có lẽ vẫn không sánh được với cự phách Chân Linh Cảnh như vậy. Buộc phải tu luyện Đan Nguyên Cảnh và Pháp Thiên Cảnh tới cực hạn, đột phá giới hạn mới có thể sánh vai với hắn được.

Chuyến đi Côn Luân Cảnh lần này có thể nói giúp hắn mở rộng tầm mắt, học được rất nhiều từ các thần ma thiếu niên kia, hiểu rõ hơn về những gì hắn còn thiếu sót, rất có lợi cho sự trưởng thành sau này.

Giờ hắn đã có phương hướng tu luyện, không còn tu luyện chỉ để tu luyện như trước nữa.

Chỉ là, cho dù Đan Nguyên Cảnh và Pháp Thiên Cảnh hắn có tu luyện tới cực hạn thì muốn thắng được cự phách Chân Linh Cảnh như Kỳ Liên Phong thì vẫn rất khó, chứ đừng nói tới việc giết hắn.

- Bằng Vũ Kim Kiếm lại bị thương nặng vậy sao?

Chung Nhạc gạt Kỳ Liên Phong sang một bên, cúi nhìn Bằng Vũ Kim Kiếm không khỏi nhíu mày. Thấy thanh kiếm này bị thần thi trong đầm lầy Thiên Hạ cắn khiến uy năng tổn hại nặng nề. Đồ đằng văn trên đó bị vỡ không ít, có thể thấy thần thi kia khi còn sống có lẽ thực lực còn trên cả Côn Hầu, lão tổ của Côn Bằng thần tộc.

Sau khi chết, thi thể hắn còn cứng hơn Bằng Vũ Kim Kiếm rất nhiều.

Bằng Vũ Kim Kiếm bị tổn hại quá nửa uy năng, nếu không có nó tực lực Chung Nhạc chỉ sẽ giảm mất ba phần.

- Cũng may còn Thần Dực Đao, không biết nửa thanh Thần Dực Đao có thể chữa lành cho kim kiếm không?

Chung Nhạc lấy cây đèn đồng ra, đặt kim kiếm vào trong ngọn đèn. Bằng Vũ Kim Kiếm tự động bay về hướng Thần Dực Đao cắm trên thân đao. Đồ đằng văn trên bề mặt bị vỡ bắt đầu nối liền, những nơi bị vỡ nát cũng dần dần tự lành lại.

Đầm lầy Thiên Hà rất mênh mônh, nhưng dù sao cũng có điểm tận cùng.

Ba bốn ngày sau, Chung Nhạc ra khỏi đầm lầy Thiên Hà, thả Hồ Tam Ông ra cho nó dẫn đường. Hồ Tam Ông nhin quanh, tinh thần chấn động:

- Tới Thiên Đình Kim Uyển rồi. Kim Uyển chính là hậu hoa viên của Thiên Đình. Tới nơi này thì cách thần thổ có Bàn Đào Thần Thụ không xa nữa. Nhưng Kim Uyển rất quỷ dị, có một cái ấn ký hình bàn tay, đó là cấm khu tuyệt đối, Bàn Đào Thần Thụ sống tại đó.

- Ấn ký bàn tay?

Chung Nhạc rùng mình, nhớ lại khi hắn mở Huyết Mạch Luân thấy cảnh tưởng khủng bố đó. Lục Đạo Cự Nhân bị giết, chưởng ấn của vị tà ác kia oanh kích Thiên Đình, vô số thần ma chết thảm, Lục Đạo nổ tung..

- Lẽ nào chưởng của vị tà ác đó chính là được in trong Kim Uyển? Nếu là vậy thì không phải Bàn Đào Thần Thụ chính là trung tâm lời nguyền hay sao?

Chung Nhạc căng thẳng, vị tà ác đó hủy loại Lục Đạo Luân Hồi của Lục Đạo Giới đầu tiên, rõ ràng là nhằm vào Phục Hy thần tộc, nguyền rủa huyết mạch của Phục Hy thần tộc. Mà Phục Hy huyết mạch của Chung Nhạc hiện nay chưa hồi phục được hai phần, chỉ gần một phần năm. Nếu tùy tiện tới đó liệu có kích hoạt lời nguyền không?

- Hồi đó, vị tà ác kia tế hết mọi sinh mệnh trong Ngân Hà Tinh Hệ, nguyền rủa Phục Hy thần tộc, khởi nguyên của lời nguyên chính là cái ấn ký bàn tay đó.

Chung Nhạc chau mày, ấn ký đó ở trong Kim Uyển, chỉ sợ ấn kỳ này là nơi xuất phát mọi sự quỷ dị trong Quy Khư.

Tới đó, hắn là Phục Hy thần tộc liệu có kích phát phản ứng của ấn ký không?

- Lời nguyền đó là lời nguyền huyết mạch, nguyền rủa Phục Hy thần tộc đời đời kiếp kiếp huyết mạch bị phong bế, chắc không đến mức lấy mạng ta nhưng hủy diệt ấn ký của Lục Đạo Luân Hồi, không thể không đề phòng…

Chung Nhạc định thần, đi vào trong Kim Uyển, Hồ Tam Ông đi trước dẫn đường, cười nói:

- Vào đây thì phải cẩn thận, có không ít thần dược cực kỳ cường đại. Bọn chúng bình thường hấp thụ linh khí trời đất, thỉnh thoảng còn đổi vị ăn những kẻ từ ngoài vào. Ta còn nghe nói một số kẻ sống không ra sống mà chết cũng chẳng ra chết cũng ở đây rình mò thần dược…

Đột nhiên từ ngọn núi phía trước có hơn hai chục luyện khí sĩ đi ra. Tất cả đều là cường giả cường đại, thậm chí có hai vị cự phách Chân Linh Cảnh.

- Xích Tuyết!

Chung Nhạc khựng người, trong đó một thiếu nữ chính là Xích Tuyết. Bên cạnh nàng ta còn có một thiếu nữ nữa, là Anh Nữ. Hơn hai chục vị cường giả này có người tới từ Phượng tộc, có người là Tây Vương Mẫu tộc. Tây Vương Mẫu tộc đều là thiếu nữ, còn Phượng tộc có nam có nữ, hiển nhiên là tùy tùng bảo vệ mấy thiếu nữ kia.

Ngoài hai đại tộc này thì cón có luyện khí sĩ các tộc khác, chắc mọi người tới đây thấy nguy hiểm trùng trùng nên liên thủ.

Xích Tuyết có cảm giác, ngẩng lên thấy Chung Nhạc tiến tới thì nháy mắt, tinh thần lực truyền âm:

- Cứu ta!

- Cứu ta?

Chung Nhạc giật mình.

Một vị cự phách Chân Linh Cảnh của Phượng tộc nhìn Chung Nhạc, cười thân thiện:

- Chung tiểu hữu, Thiên Đình Kim Uyển hung hiểm trùng trùng, nếu đơn độc thì có thể nguy nan bất cứ lúc nào. Nếu liên thủ thì sẽ có nhiều cơ hội sống hơn. Ý ngươi sao?

- Ta nào dám không nghe?

Chung Nhạc cười, tiến lại cung tay nói:

- Nên xưng hô thế nào với huynh đài?

Cự phách Phượng tộc cười:

- Phượng Chi Sơn. Ở Dao Trì vân đài Chung tiểu hữu đã tỏa sáng, Kim Mẫu đánh giá ngươi rất cao. Chung tiểu hữu tới từ Tổ Tinh sao?

Chung Nhạc gật đầu:

- Chi Sơn huynh cũng biết Tổ Tinh sao?

- Lẽ nào lại không biết được chứ?

Phượng Chi Sơn cười:

- Tổ Tinh là nơi khởi nguồn của Thiên Đế, cũng là nơi Thiên Đế trở về. Côn Luân Cảnh ta có một đường thông đạo thông tới Tổ Tinh, trước đây không lâu Xích Tuyết công chúa cũng tới Tổ Tinh một chuyến. Chắc hai người cũng quen biết?

Chung Nhạc nhìn Xích Tuyết, Xích Tuyết vẫn nói cười với người khác như không quen biết hắn, truyền âm nói:

- Làm như không biết ta.

Chung Nhạc cười:

- Vị đây là Xích Tuyết công chúa? Ta chưa từng gặp.

Phượng Chi Sơn ánh mắt lay động, cười ha hả:

- Ta còn tưởng hai người là người quen cũ chứ.

Một vị nữ tử Tây Vương Mẫu tộc tuổi khá cao cười nói:

- Ta cũng tưởng Chung sư đệ là viện binh Xích Tuyết muội muội kéo tới từ Tổ Tinh. Không ngờ hai người lại không biết nhau. Giờ hai người có thể làm quen rồi.

Chung Nhạc tiến tới, thi lễ với Xích Tuyết, trong bụng hồ nghi:

- Hình như tình hình của Xích Tuyết không ổn lắm. Luyện khí sĩ Phượng tộc và cường giả Tây Vương Mẫu tộc hình như có địch ý với nàng ta… Hồi đó nàng ta đưa cây nhang đó cho ta, không phải là vì ngày hôm nay chứ?

Lần ở Nam Hoang Hỏa Đô Thành, Xích Tuyết đã đưa cho hắn cây nhang dặn hắn nhất định phải tới Tây Vương Mẫu Quốc. Khi đó Chung Nhạc không nghĩ nhiều, giờ xem ra mục đích của Xích Tuyết có lẽ là nhờ hắn làm viện binh trong Quy Khư.

- Xích Tuyết tâm cơ rất sâu sắc, nhưng nhìn bề ngoài thì không thể nhận ra.

Chung Nhạc sắc mặt không hề thay đổi.

Vị nữ tử trung niên của Tây Vương Mẫu tộc kia tên là Xích Tình, cười:

- Chung sư đệ cũng tới được đây, thực lực chắc không tầm thường?

Chung Nhạc lập tức cảm nhận được mấy cặp mắt nhìn mình với địch ý, hắn mỉm cười:

- Cùng xoàng thôi. Nếu gặp kẻ bản lĩnh thấp thì ta cũng đối phó được. Gặp người bản lĩnh cao thì ta toi là chắc. Cũng may trên đường ta toàn gặp kẻ yếu cả.

Phượng Chi Sơn và Xích Tình nhìn nhau rồi rời ánh mắt đi.

Chung Nhạc tim khẽ trùng, biết rõ hai người này chắc chắn đã nghi ngờ hắn là viện binh của Xích Tuyết. Xích Tuyết vẫn luôn rất thận trọng, Chung Nhạc sau khi tới Côn Luân Cảnh thì nàng chưa từng gặp hắn.

Nhưng Xích Tuyết từng tới Tổ Tinh, mà Chung Nhạc lại tới từ Tổ Tinh, đây chính là điểm khiến hai người kia nghi ngờ.

Trên ngọn thần sơn phía trước, thần quang cuồn cuộn, một bông hoa khồng lồ xuất hiện dị tượng, thần thánh phi phàm. Dưới núi lại là một ngọn cây cao có nghìn nhánh. Hiển nhiên đó đều là thần dược, hơn nữa chắc chắn dược tính hơn nhiều lần so với loại như củ cải Hồ Tam Ông.

Bên cạnh hai cây thần dược này là những cây thần dược lớn nhỏ khác, có tới mấy chục loại sinh trưởng vây quanh hai cây thần dược này, tạo cho Chung Nhạc cảm giác rất quỷ dị, dường như những cây kia đều là thần tử của hai cây thần dược lớn vậy.

- Nhiều thần dược vậy sao?

Các Phượng nữ kinh thán, các luyện khí sĩ khác cũng trố mắt nhìn, hơi thở trở nên gấp gáp.

- Hai cây thần dược này không động vào được, chúng đã sống mười vạn năm rồi.

Hồ Tam Ông lắc đầu, nói lớn:

- Các ngươi đừng nghĩ tới nó, dựa vào bản lĩnh của các ngươi tiến tới chính là làm phân bón cho chúng thôi.

Các luyện khí sĩ khác nghe vậy không khỏi đại nộ, nhìn sang cây củ cải này, một luyện khí sĩ Phượng tộc cười khảy:

- Thì ra là một cây củ cải, to mồm không biết xấu hổ.

Chung Nhạc dùng thần nhãn nhìn, tim không khỏi giật thót. Thấy bên dưới hai cây thần dược đó chôn mấy bộ thần cốt. Rễ của chúng cắm trên thần cốt quấn chặt lấy thần cốt, rõ ràng là đang hấp thụ năng lượng từ thần cốt.

- Không động vào được.

Hắn lập tức từ bỏ ý định hái thần dược. Thần ma thi cốt ở đây bị Lục Đạo Luân Hồi ảnh hưởng, không sống không chết, vô cùng tà ác. Mà hai cây thần dược này lại có thể mọc trên thần cốt từ đó có thể thấy thực lực của chúng. Có lẽ đã có thể điều khiển đồ đằng văn thần cấp quanh thân rồi.

Đừng nói hắn, cho dù là thần ma chân chính tới thì cũng chưa chắc là đối thủ của chúng.

Nhưng bên cạnh hai cây thần dược còn có các loại thần dược khác, thật khiến người ta thèm thuồng.

Phượng Chi Sơn đột nhiên nói lớn:

- Tới bảo sơn lẽ nào lại tay không quay về? Hai cây thần dược này có lẽ không thua kém thánh dược, chúng ta cường giả đông đảo chưa chắc đã không lấy được chúng.

Xích Tình ánh mắt lay động, nhướn mày:

- Vậy ai sẽ đi dò đường trước?

Phượng Chi Sơn nhìn Chung Nhạc, cười:

- Chung tiểu hữu liệu có thể đi thăm dò hư thực không?

- Không.

Chung Nhạc dứt khoát lắc đầu.

Phượng Chi Sơn mắt lóe tinh quang, thản nhiên nói:

- Chung tiểu hữu đã gia nhập bọn ta, lẽ nào lại không muốn bỏ chút sức nào? Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi đi một mình, đương nhiên sẽ có vài trợ thủ. Xích Tuyết công chúa, Phượng Đông, các ngươi cùng đi đi.

Xích Tuyết sắc mặt biến đổi, nam tử Phượng tộc kia cũng biến sắc, Chung Nhạc cười:

- Được, chúng ta đi dò đường.