Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 511: Huyền công biến hóa (1)




Chúc Ngọc Sơn nuốt trọn toàn bộ Luyện Khí Sĩ cùng với nam nữ lão ấu Yêu Tộc trong Phủ Thành chủ, khí tức nhất thời tăng vọt, cười hắc hắc nói:

- Cô Hồng Thành chủ, ngươi không tới tìm ta thì còn tốt, nếu ngươi đã tới đây tìm ta, vậy thì đừng trách ta không thể làm gì khác hơn là ăn sống ngươi a! Ngươi cho rằng ngươi là Cự bá sẽ có thể làm gì được ta sao? Ta cũng đã là Cự bá Chân Linh Cảnh!

Hắn triệt để phóng thích toàn bộ tu vi của chính mình, nhất thời khí diễm ngập trời, uy thế kinh khủng không gì sánh được. Chân Linh từ trong cơ thể bay ra, hiển hiện ra hình thái Mẫu Trùng Côn Tộc. Con Mẫu Trùng kia mọc ra chân đốt, xúc tu, càng cua, móc câu, cánh ve… Nửa thân trên là Ma Thần hình người với hai cánh tay cùng với một cái đầu Ma nữ. Hình dáng Mẫu Trùng Côn Tộc này có chút tương tự với đồ án Mẫu Trùng mà Chung Nhạc từng nhìn thấy trong Bí cảnh Hắc Sơn, nhưng lại không hoàn toàn đồng dạng. Đồ án Mẫu Trùng trong Bí cảnh Hắc Sơn kia có nửa thân trên Ma nữ, nhưng cái đầu lại có hình dạng ba góc, giống như phần đầu của một con bọ ngựa, mà hình dáng Chân Linh của Chúc Ngọc Sơn lại là khuôn mặt của một nàng Ma nữ xinh đẹp.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Ngoại trừ con Mẫu Trùng từ trong Bí cảnh Hắc Sơn bò ra kia, trong Bí cảnh Hắc Sơn còn có một con Mẫu Trùng khác nữa. Lúc Chung Nhạc rời khỏi Bí cảnh, con Mẫu Trùng này đã chui vào trong thác dung nham, biến mất không thấy đâu nữa. Bất quá, con Mẫu Trùng này còn khá nhỏ, thực lực cũng không quá cường đại, lúc đó Chung Nhạc cũng không quá mức để ý. Bây giờ nghĩ lại, con Mẫu Trùng kia hẳn là hậu đại do Đại Mẫu Trùng sinh sôi nảy nở ra. Mà Chúc Ngọc Sơn hẳn cũng là hậu đại do Đại Mẫu Trùng sinh sôi nảy nở ra.

- Lúc đó Đại Mẫu Trùng đã có thể đánh chết Yêu Tộc Chi Chủ đời trước, thực lực hiện tại chỉ sợ chưa phải là Thần Minh cũng không kém bao nhiêu rồi!

Chung Nhạc đối với tình huống trước mắt cũng không quá mức để ý, trong lòng thầm nghĩ:

- Nàng an bày Chúc Ngọc Sơn ẩn giấu vào trong Yêu Tộc, khẳng định là có mưu đồ gì đó. Không biết lần này có thể khiến cho nàng hiện thân không?

Sắc mặt Cô Hồng Tử vẫn như cũ thản nhiên, đối với chuyện Chúc Ngọc Sơn cũng là Chân Linh Cảnh hoàn toàn không chút để ý. Hắn trực tiếp lướt tới, hai vị Cự bá vừa giao thủ một kích liền phân định hơn thua. Toàn thân Chúc Ngọc Sơn đẫm máu văng ra, thân bị trọng thương, bị đánh bay về phía sau hơn trăm dặm.

Cô Hồng Tử dù sao cũng là đại tướng biên cương đã từng thống trị Cô Hà Thành, hơn nữa linh hồn đã hòa làm một thể với Thần Linh của Cô Hà Thành, tương đương với Linh của hắn chính là Thần Linh. Có thể nói, mặc dù tu vi thực lực hắn chỉ là Chân Linh Cảnh, nhưng Nguyên thần đã đạt tới cảnh giới thuần dương của Thần Minh rồi. Nếu bàn về pháp lực, sợ rằng chỉ có Cự bá Thông Thần Cảnh mới có thể so sánh được với hắn. Mà trong toàn thể Đông Hoang, tu vi đạt tới cảnh giới Thông Thần Cảnh cũng chỉ có lác đác mấy người mà thôi. Phóng nhãn khắp toàn bộ Tổ Tinh, tồn tại cảnh giới Thông Thần Cảnh cũng không tới trăm người. Điểm hạn chế của Cô Hồng Tử chính là tu vi cảnh giới của hắn, khiến cho hắn không thể thôi động hoàn toàn Nguyên thần Yêu Thần. Nếu hắn có thể thôi động hoàn toàn Nguyên thần Yêu Thần, vậy thì không còn là Cự bá nữa, mà đã là Thuần Dương Thần Minh rồi.

Chúc Ngọc Sơn rơi xuống đất, không ngừng chi chi gào thét, giống như một con Đại Tri Chu phóng thẳng lên không trung. Phía sau mông hắn phun ra vô số đạo tơ nhện, ở giữa không trung dệt thành một tấm mạng nhện khổng lồ bao phủ mấy trăm dặm. Mạng nhện vừa hình thành, Chúc Ngọc Sơn đạp tám chân lên trên tấm lưới, Chân Linh dung hợp với nhục thân, nhìn qua giống như một con nhện khổng lồ như ngọn núi vậy. Chúc Ngọc Sơn đứng giữa trung tâm mạng nhện, xem tơ nhện như sào huyệt, ẩn nấp ở bên trong sào huyệt.

Cô Hồng Tử lập tức giết qua. Hắn vừa mới đáp xuống trên lưới nhện, chỉ thấy Chúc Ngọc Sơn đột nhiên gào thét chạy ra, ở trên mạng nhện di chuyển như bay, thân hình không ngừng lóe lên, như cuồng phong bạo vũ công kích về phía Cô Hồng Tử, miệng cười lạnh:

- Rơi xuống trên lưới nhện của ta, cho dù là Thần Minh cũng trốn không thoát, đi không xong! Bị chất dịch của ta dính lấy, ai cũng không thể di chuyển được…

Cô Hồng Tử vừa muốn di động bước chân, nào ngờ hai chân đã bị mạng nhện dính chặt, không thể dứt ra. Sau mông Chúc Ngọc Sơn không ngừng phun ra tơ nhện, quấn thẳng về phía hai chân của hắn, cười lạnh nói:

- Đấu với Côn Tộc ta, ngươi còn kém xa lắm!

Cô Hồng Tử khẽ nhíu mày, Nguyên thần Yêu Thần đột nhiên nhập thể. Thân thể hắn bỗng nhiên cấp tốc bành trướng, hóa thành thân thể Yêu Thần ngàn trượng, song trảo xé rách mạng nhện. Yêu Thần ngàn trượng mở ra cái mỏ chim, phốc một cái đã mổ trúng Chúc Ngọc Sơn, ngậm hắn vào trong mệng, ngẩng đầu lên muốn nuốt vào. Chúc Ngọc Sơn sợ hãi kêu lên:

- Toàn thân ta có độc, ngươi ăn ta vào bụng, cũng sẽ không tiêu hóa được!

Yêu Thần ngàn trượng lắc đầu một cái, hất Chúc Ngọc Sơn văng ra xa, thân thể đập lên trên vách núi. Chúc Ngọc Sơn nhất thời thổ huyết, há miệng phun ra một sợi tơ sáng như tuyết xuyên phá trường không, kéo dài tới mấy trăm dặm. Cái mông hắn lại cong lên một cái, phun ra một tấm mạng nhện, chụp về phía Cô Hồng Tử đang truy sát tới phía sau.

Cô Hồng Tử lách người né tránh mạng nhện, đã thấy con Đại Tri Chu này nhảy lên sợi tơ, tám trảo đạp trên sợi ngân tuyến sáng như tuyết kia bão táp lao đi. Cô Hồng Tử không nhanh không chậm đuổi theo phía sau. Chung Nhạc cũng hóa thành Thần Nhân Kim Ô, vỗ cánh bay tới, hỏi:

- Sư huynh không giết hắn, là định để cho hắn dẫn theo chúng ta đi gặp con Đại Mẫu Trùng kia?

Cô Hồng Tử gật đầu, nói:

- Bắt giữ hắn, nghiêm hình tra tấn cũng chưa chắc có thể khiến cho hắn nói ra hạ lạc của Mẫu Trùng. Không bằng đơn giản là không giết hắn, mà để cho hắn dẫn chúng ta tới chỗ của Mẫu Trùng!

Chung Nhạc suy tư một chút, nói:

- Hiện tại hắn đã hiện ra hình thể Côn Tộc, ở trên lãnh địa Yêu Tộc đã không còn chốn dung thân, cho nên chỉ có thể đi tìm nơi nương tựa chỗ con Mẫu Trùng kia. Đi theo hắn, sẽ có thể tìm được Mẫu Trùng! Nhưng con Đại Mẫu Trùng này rất cường đại, càng cường đại hơn Sư Bất Dịch một bậc. Không biết nàng đã trở thành Thần Minh Côn Tộc chưa? Nếu nàng đã trở thành Thần Minh, chúng ta tùy tiện chạy tới, sợ rằng sẽ gặp phải độc thủ của nàng!

Ánh mắt Cô Hồng Tử chớp động, mỉm cười nói:

- Sư đệ cả lo rồi! Nàng căn bản không dám lộ diện! Trên thế gian này, Thần Minh còn tồn tại không phải số ít, nếu một tôn Thần Minh Côn Tộc xuất hiện, Thần Minh của các tộc khác làm sao có thể để yên? Ta dám đánh cược, con Mẫu Trùng này tuyệt đối không dám hiện thân!

Chung Nhạc gật đầu. Hai người thủy chung vững vàng đuổi theo phía sau Chúc Ngọc Sơn. Cô Hồng Tử thỉnh thoảng lại đánh ra một đạo thần thông, khiến cho Chúc Ngọc Sơn thương tổn càng thêm thương tổn, khiến cho hắn chạy trốn càng nhanh hơn.

Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã đuổi tới Sơn mạch Liên Vân ở phía Tây. Chỉ thấy con Đại Ma Chu do Chúc Ngọc Sơn biến thành vẫn không ngừng phun ra tơ nhện, sợi tơ nhện xuyên qua trên không Sơn mạch Liên Vân, tiếp tục bay thẳng về phía Tây.

Chúc Ngọc Sơn sau khi bỏ chạy vào phạm vi Tây Hoang, thân thể lập tức biến đổi, hóa thành bộ dáng bình thường. Thần Tộc cũng có thù hận không nhỏ với Côn Tộc, nếu hắn dùng hình thái Côn Tộc tiến vào Tây Hoang, khẳng định còn kịp tìm tới chỗ của Đại Mẫu Trùng, đã bị cường giả Thần Tộc giết chết rồi. Mà Yêu Tộc ở trong Tây Hoang cũng rất thường gặp. Thần Tộc cũng có nô dịch Yêu Tộc, mà cũng không thiếu Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc nghe theo sự khu sử của Thần Tộc.

- Tiến vào Tây Hoang rồi?

Chung Nhạc và Cô Hồng Tử đều khẽ nhíu mày một cái. Chúc Ngọc Sơn dù sao cũng là Cự bá Chân Linh Cảnh, cho dù là dưới tình huống bị thương cũng bỏ chạy cực nhanh, Chung Nhạc phải dốc hết toàn lực mới có thể đuổi kịp hắn. Trong khoảng thời gian này, Chúc Ngọc Sơn đã từ Phong Cốc Thành đã chạy trốn tới Tây Hoang. Nếu lại tiếp tục đi về phía Tây nữa, chính là tiến vào lãnh địa của Thần Tộc.