Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 387: Tiên Thiên Ma Thần (1)




Hơn mười ngày sau, Hắc Tuyền Quan đã xuất hiện trong tầm mắt. Chung Nhạc phóng mắt nhìn về phía trước, sắc mặt khẽ biến, vội vàng hỏi:

- Đạo hắc tuyền kia có lai lịch gì?

Phía trước chiếc thuyền hoa, cách bọn họ chừng hai ba trăm dặm, Chung Nhạc nhìn thấy một đạo hắc tuyền và một tòa hùng quan đồ sộ mà mỹ lệ.

Đạo hắc tuyền kia vờn quanh tại trung tâm quần sơn, nước suối đen kịt như mực từ dưới lòng đất phun lên, phun tới giữa không trung, chậm rãi chảy xuôi trên không trung, hình thành một đạo vòng cung tròn trịa ở giữa không trung.

Tại trung tâm quần sơn còn có một tòa Ma Sơn, trên lớn dưới nhỏ, giống như là úp ngược trên mặt đất vậy. Nó so với những đỉnh núi khác thì cao hơn tới mấy trăm trượng. Đạo hắc tuyền kia chính là từ trên đỉnh núi tòa Ma Sơn này trống rỗng chảy qua, vờn quanh đỉnh núi này hơn nửa vòng, sau đó nước suối màu đen vạch ra một độ cong hoàn mỹ rơi xuống, chui vào trong một con suối khác dưới chân núi.

Đạo hắc tuyền này giống như một dải lụa khoác trên đầu vai một vị Thần Nhân, mà tòa Ma Sơn kia lại giống như là cái đầu của vị Thần Nhân. Dải lụa kia từ một bả vai bay lên, vờn quanh sau đầu Thần Nhân, rơi xuống trên một đầu vai khác. Mà Hắc Tuyền Quan chính là xây dựng trên đỉnh của Ma Sơn, ở trung tâm đ*o hắc tuyền như dải lụa vờn quanh kia.

Chung Nhạc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một màn đồ sộ mỹ lệ như vậy. Hắn cũng tính là nhân vật kiến thức rộng rãi, thiên nam địa bắc đều chạy qua một lần. Nhưng địa phương quỷ dị lại huyễn lệ như Hắc Tuyền Quan vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nước suối đen kịt như mực kia ngược lại cũng thôi, còn không tính quá mức quỷ dị, nhưng dòng suối này không ngờ lại phiêu phù giữa không trung, vờn quanh như dải lụa, cuối cùng lại quay trở về trong lòng đất. Rốt cuộc là năng lượng từ nơi nào tới, lại có thể khiến cho đạo hắc tuyền này thay đổi quỹ tích dòng chảy như vậy?

Cát Tường Phi cười nói:

- Công tử không biết hắc tuyền sao? Địa vị đạo hắc tuyền này chính là không nhỏ a. Công tử ngươi xem, ngọn núi này trên lớn dưới nhỏ, có phải giống một cái đầu lâu không?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, quan sát ngọn núi kỳ lạ này một chút, quả nhiên có vài phần tương tự với cái đầu. Bất quá, nó không giống như đầu người, hẳn là đầu của Ma Tộc.

Cát Tường Phi tiếp tục nói:

- Ngọn núi này tên là Phi Lai Phong, là ngọn núi từ trên trời bay tới! Nghe nói rất nhiều vạn năm trước, trên trời đột nhiên rơi xuống một khỏa hỏa cầu lớn, ầm ầm bay tới, rơi xuống nơi này, đập văng đám núi non bốn phía. Những ngọn núi nhỏ xung quanh đều là do lần va đụng năm xưa kia đập ra tạo thành. Thời điểm tổ tiên Ma Tộc ta phát hiện ra nơi này, biển lửa vẫn còn chưa dập tắt, đoán chừng khi đó đã thiêu đốt suốt mấy vạn năm rồi. Lại qua thêm mấy vạn năm nữa, biển lửa mới dần tắt, lộ ra đạo hắc tuyền này. Tiền bối Ma Tộc ta đợi sau khi lửa tắt hẳn mới đi tới nơi này kiểm tra, nhìn thấy một cái đầu lớn, chính là ngọn núi này!

Thiên Ma Phi cũng nói:

- Lúc đó, ngọn núi này vẫn còn có tai mắt mũi miệng, nghe nói còn có huyết nhục nữa. Chỉ là hiện tại tất cả cũng đều đã biến thành tảng đá. Bất quá, nếu ngươi tinh tế quan sát, vẫn còn có thể nhìn ra hình dáng vành tai. Toàn bộ ngọn núi này, ngay cả một khối đá vụn nhỏ cũng đều không có, cho dù là Thần binh cũng đừng mơ tưởng từ trên sơn thể cắt xuống một tảng đá. Từ cổ chí kim, nơi này đã phát sinh vô số trận đại chiến, nhưng thủy chung cũng không thể đánh hư được nơi này!

Chung Nhạc cau mày, nói:

- Nói cách khác, ngọn núi này chính là một cái đầu lâu? Vậy đạo hắc tuyền này…

- Là mảnh vỡ văn lộ Đồ đằng!

Một nàng Quý nữ đột nhiên nói:

- Ta nghe Trưởng lão trong tộc từng nói qua, đạo hắc tuyền này vốn là vô số mảnh vỡ văn lộ Đồ đằng thuần túy ngưng tụ lại hóa thành ma tuyền màu đen. Chủ yếu là bởi vì khi hắn còn sống, tu vi thật sự quá mạnh mẽ, vì vậy cho nên sau khi hắn chết, tu vi cũng không hoàn toàn tiêu tán mất. Những Luyện Khí Sĩ giống chúng ta vậy, văn lộ Đồ đằng trong cơ thể cũng sẽ hóa thành dải lụa, sau khi chết, văn lộ Đồ đằng cũng từ từ tiêu tán. Mà tôn Cổ Ma Thần này bởi vì quá mạnh mẽ, cho dù sau khi hắn chết, văn lộ Đồ đằng của hắn cũng kéo dài không suy, thủy chung vẫn luôn xoay tròn xung quanh cái đầu của hắn!

Chung Nhạc giật mình, nhìn về phía tòa Hắc Tuyền Quan trước mặt. Hắc Tuyền Quan này chính là một tòa hùng quan, phương viên hơn một trăm dặm. Mà cái phương viên hơn một trăm dặm này vừa vặn chính là kích thước thiên linh cái của tôn Cổ Ma Thần này.

- Ma Thần lớn như vậy…

Trong lòng hắn ầm ầm chấn động, có chút khó có thể tưởng tượng.

Lúc này, chiếc thuyền hoa chậm rãi lái vào Hắc Tuyền Quan. Thiên Ma Phi chuẩn bị đáp xuống, vừa nói:

- Có người từng suy đoán, nói tôn Cổ Ma Thần này có thể là một tôn Tiên Thiên Ma Thần. Hắn đại chiến với Thần Minh, bị Thần Minh chém chết, đoán chừng là bị Tiên Thiên Thần giết chết. Bất quá, đó là chuyện tình thời Viễn Cổ rồi, ai cũng không biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì!

Tiên Thiên Thần, Tiên Thiên Ma Thần đều là tự nhiên sinh ra, không phải do sinh dục mà ra. Bọn họ là do thiên địa dựng dục sinh ra. Ví dụ như Nguyệt Linh Nữ Thần mà Chung Nhạc đã từng nhìn thấy dưới lòng đất Hiếu Mang Thần Tộc, là bởi vì lê dân tế tự mà tự nhiên sinh ra, chính là một tôn Tiên Thiên Thần. Tiên Thiên Thần trời sinh cường đại, mà Luyện Khí Sĩ giống như Chung Nhạc bậc này, nếu có thể tu luyện thành Thần, vậy đều là thuộc về Hậu Thiên Thần rồi, thực lực thua kém Tiên Thiên Thần rất nhiều.

Mà Tiên Thiên Ma Thần lại được gọi tắt là Thiên Ma, hoàn toàn đối lập với Tiên Thiên Thần. Trong Ma Tộc có rất nhiều công pháp có liên quan tới hai chữ Thiên Ma, thật ra đều là giả cái tên Thiên Ma mà thôi. Còn Thiên Ma Phi sở dĩ có hai chữ Thiên Ma, cũng không phải bởi vì nàng cường đại, mà là trong tên của nàng có một chữ Thiên, Ma phi là địa vị của nàng, bởi vậy mới gọi là Thiên Ma Phi.

Chiếc thuyền hoa chậm rãi đáp xuống, Thiên Ma Phi thu hồi thuyền hoa, đám người từ trên không trung từ từ đi xuống, tiến vào trong Hắc Tuyền Quan. Bước chân Chung Nhạc đột nhiên chậm lại, quan sát dòng hắc tuyền từ bên trái tòa hùng quan này bay lên. Quả nhiên nhìn thấy trong dòng nước suối đen kịt như mực kia chính là vô số văn lộ Đồ đằng tinh mịn tới cực điểm.

Đám văn lộ Đồ đằng này đã vỡ nát không còn một mảnh nguyên vẹn, rất khó từ trong đám văn lộ Đồ đằng này lĩnh ngộ ra đạo lý cao thâm gì, cũng không cách nào học được công pháp của tôn Thiên Ma này. Bất quá, cho dù là mảnh vỡ văn lộ Đồ đằng, cũng mang tới cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó dò.

Đột nhiên, trong Thức hải Chung Nhạc truyền tới thanh âm nghi ngờ của Tân Hỏa:

- Đợi một chút! Cái đầu này có chút quen mắt… A! Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi!

Đốm lửa nhỏ này đột nhiên la lên một tiếng:

- Thời điểm ta và Kẻ thừa kế tiền nhiệm trở lại Tổ Tinh, ở trên tinh không đã gặp phải một tôn Tiên Thiên Ma Thần. Kẻ thừa kế tiền nhiệm xuất thủ chém bay đầu hắn. Lúc đó cái đầu của hắn đã rơi xuống Tổ Tinh. Chẳng phải chính là cái đầu này sao? Tiểu tử này thật ra cũng phi thường lợi hại a! Ta còn nhớ lúc đó hắn còn xưng tên họ, gọi là cái gì nhỉ…

Hắn nhất thời lâm vào đau khổ suy tư, thủy chung cũng không nhớ ra tên họ tôn Ma Thần kia, ảo não không thôi. Trong lòng Chung Nhạc lại càng hoảng sợ, không khỏi ngẩn người:

- Tân Hỏa và Kẻ thừa kế tiền nhiệm du ngoạn vũ trụ, trên tinh không Tổ Tinh vô tình gặp phải một tôn Tiên Thiên Ma Thần, xuất thủ giết chết hắn. Đây hẳn là một trận chiến đấu cấp sử thi a? Đáng tiếc Tân Hỏa đầu óc không tốt, không ngờ lại quên mất tên của đối phương!

o0o