Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 312: Đời này không phụ bản tâm (2)




Hai vị lão giả tóc bạc như cước cùng nhau lễ bái một phen, lại đều tự đứng dậy, tiếp tục ngồi xuống. Lão đầu tử nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã biết được kế hoạch của ta?

Phong Sấu Trúc cười nói:

- Từ khi ngươi gọi ta từ bên ngoài trở về, để cho ta mô phỏng theo nhất cử nhất động của ngươi, ta liền biết rõ kế hoạch của ngươi! Hiện tại ngươi đã già, gầy đi rất nhiều, cơ thể gần như tương đồng với ta, mô phỏng hình dạng ngươi cũng không khó khăn lắm. Cái khó chính là mô phỏng thần vận của ngươi. Bất quá, thời gian hai năm này, ta và ngươi sớm chiều ở chung, đã có thể bắt chước được chín phần thần thái của ngươi!

Lão đầu tử nghiêm nghị nói:

- Chín phần đã đủ rồi! Ngươi biết ta sẽ để cho ngươi thay ta đi nhận lấy cái chết, thay ta tiến vào Cấm khu Ma Hồn?

Phong Sấu Trúc gật đầu, mỉm cười nói:

- Kiếm Thần Phong Thường nhất định phải chết! Chỉ khi nào hắn chết, địch nhân mới buông xuống cảnh giác, dốc toàn bộ lực lượng, sẽ không đề phòng Kiếm Thần Phong Thường. Nhưng Kiếm Thần Phong Thường cũng nhất định không thể chết! Nếu hắn chết, Kiếm Môn tất bại, căn bản không thể chống lại đám sài lang kia. Cho nên, ngày mai Cấm khu Ma Hồn chỉ có thể là ta đi, ta giả làm ngươi đi, mà ngươi lại giả làm ta, giấu ở trong Vấn Tâm Điện, như độc mãng ẩn núp, chờ đợi cơ hội một lưới bắt hết toàn bộ đối thủ! Ngươi là ca ca ta, ca ca ruột của ta. Hiểu rõ ngươi, chỉ có ta! Ngươi để cho ta đi chết, ta nhất định sẽ vì ngươi mà chết, tuyệt không nhíu mày!

Lão đầu tử quỳ rạp người trên mặt đất, bật khóc, Phong Sấu Trúc cười nói:

- Đừng khóc! Sau khi ta chết, ngươi cũng không sống thêm bao lâu nữa, rất nhanh sẽ xuống với ta!

Ngữ khí lão giả có chút cô đơn, cười nói:

- Đứa cháu trai điên kia của ta từng nói, thế gian này có Lục Đạo chủ chưởng luân hồi, có thể sẽ có kiếp sau. Có lúc ta từng nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, ta nhất định phải làm ca ca, ngươi tới làm đệ đệ…

Lão đầu tử cởi quần áo trên người xuống, Phong Sấu Trúc thay y phục của hắn. Sau đó, dung mạo, vóc người, thanh âm, cử chỉ, thần vận… của Phong Sấu Trúc chậm rãi biến hóa, biến thành một Lão đầu tử khác, mỉm cười nói:

- Đại huynh, ta đi đây!

Lão đầu tử nhắm mắt lại, tướng mạo chậm rãi biến thành Phong Sấu Trúc bộ dáng, run giọng nói:

- Ngày mai, ta không thể tiễn ngươi…

Phong Sấu Trúc yên lặng gật đầu, đi tới cửa sau Vấn Tâm Điện, chuẩn bị đẩy cửa ra ngoài. Đột nhiên hắn chợt dừng bước, quay đầu lại, hỏi:

- Đại huynh, ngươi nói Nhân Tộc chúng ta sẽ có một tương lai huy hoàng sao?

Lão giả trong điện mạnh mẽ gật đầu, thanh âm mạnh mẽ hữu lực:

- Sẽ! Nhất định sẽ!

Phong Sấu Trúc phiền muộn nói:

- Nếu ngươi và ta có thể sống sót, nhìn tới ngày đó thật là tốt biết bao? Khi đó, cho dù chúng ta có chết, hẳn là cũng có thể nhắm mắt a!

Hắn ngẩng đầu thật cao, nước mắt già nua từ trên khuôn mặt gầy gò trợt xuống, lẩm bẩm nói:

- Sau khi chúng ta chết, còn có người sẽ nhớ tới chúng ta sao? Còn có người sẽ tế điện chúng ta sao? Linh của chúng ta hẳn là sẽ không bảo tồn được a? Cho nên, trăm ngàn năm sau sẽ không còn ai nhớ tới chúng ta. Đoán chừng bọn họ cũng sẽ quên mất chúng ta, không ai nhớ rõ hai vị lão đầu chúng ta từng vì Nhân Tộc, vì Đại Hoang mà liều mạng…

Trong điện, Lão đầu tử nhàn nhạt nói:

- Đời này không phụ bản tâm!

- Đời này không phụ bản tâm?

Phong Sấu Trúc trầm mặc một hồi, gật đầu nói:

- Đời này không phụ bản tâm! Đại huynh, mặc dù thực lực ta không bằng ngươi, nhưng ta trẻ hơn ngươi mấy tuổi, dưới lòng đất có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, đủ để thủ hộ Kiếm Môn năm trăm năm thái bình. Ngươi ở trên mặt đất, thay ta giết thêm mấy tên a!

Hắn đẩy cửa điện ra, run run rẩy rẩy rời khỏi Vấn Tâm Điện. Cửa đại điện đóng lại, trong điện chỉ còn lại một ngọn đèn, một vị lão nhân, trống trống trải trải.

Ngày hôm sau, toàn bộ Luyện Khí Sĩ Nội môn Kiếm Môn đứng bên cạnh Đoạn Nhai. Dưới Đoạn Nhai, vô số huyết nhục nhúc nhích, không ngừng leo lên trên, giống như có tính mạng vậy, dưới Đoạn Nhai chính là Cấm khu Ma Hồn.

Lịch đại Môn chủ Kiếm Môn đều là trước khi chết, sau khi truyền ngôi cho tân Môn chủ, đều sẽ tiến vào Cấm khu Ma Hồn, bình ổn lại bạo động trong Cấm khu. Bạo động trong Cấm khu không trừ, Kiếm Môn chắc chắn sẽ thất thủ, Đại Hoang cũng sẽ theo đó mà gặp tai ương. Bất quá, lịch đại Lão Môn chủ sau khi tiến vào Cấm khu Ma Hồn, đều cũng sẽ không trở lại nữa. Bọn họ lực kiệt, chết trận trong Cấm khu dưới lòng đất, tranh thủ thời gian cho người trên mặt đất, đời đời đều là như vậy.

Mà hôm nay, chính là thời điểm Lão Môn chủ một đời này tiến vào Cấm khu. Bốn phía một mảnh trầm mặc, mơ hồ truyền tới thanh âm nữ đệ tử nức nở. Nữ đệ tử vốn đa sầu đa cảm, nhịn không được nước mắt của chính mình. Mà một vài nam đệ tử cũng không nhịn được, tròng mắt đỏ ửng, nghiêng đầu qua chỗ khác, len lén chà lau khóe mắt.

Lão đầu tử đảo mắt nhìn chung quanh một chút, gọi đám người Phong Vô Kỵ, Phương Kiếm Các, Quân Tư Tà và Ngu Đại Trưởng lão tới, phân phó:

- Sau khi ta đi, Kiếm Môn liền giao cho các ngươi, không nên cô phụ kỳ vọng của ta. Vô Kỵ, không nên nội đấu, không được đè ép kẻ đối lập, phải biết yêu thương đồng môn. Ngu sư huynh, khi nào Vô Kỵ không ở, làm phiền ngươi hỗ trợ xử lý sự vụ Kiếm Môn. Kiếm Các, Tư Tà, Môn chủ chỉ có một người, trong ba người các ngươi, ta chỉ có thể chọn một. Ngày sau các ngươi cần phải toàn tâm toàn lực phụ tá Môn chủ, không được sinh ra nhị tâm!

Cặp mắt Ngu Đại Trưởng lão ửng đỏ, nức nở nói:

- Sư huynh, để ta thay ngươi đi đi!

Lão đầu tử lắc đầu, cười nói:

- Nói bậy bạ! Ta đã già sắp chết rồi, đi xuống dưới là chuyện đương nhiên. Ngươi còn có thể sống thêm mấy năm nữa, hãy giữ lại thân thể hữu dụng, đền đáp cho Kiếm Môn đi!

Ngu Đại Trưởng lão chần chừ một chút, cuối cùng nói:

- Sấu Trúc sư huynh hắn…

- Cứ để hắn ở trong đó thêm mấy ngày nữa đi! Ta sợ hắn thấy một màn này rồi lại không đành lòng!

Lão đầu tử khẽ mỉm cười, cất bước đi về phía Đoạn Nhai. Lúc này, đối diện Đoạn Nhai, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đã về tới, ánh mắt ba người gặp nhau. Lão đầu tử mỉm cười, thân hình lóe lên, đã nhảy xuống Cấm khu dưới vách núi.

Ta dùng máu ta chứng Huyền Hoàng!