Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 224: Tiên Thiên Thần Long




– Quả nhiên là Lôi Trạch Thần Long!

Tân Hỏa mượn cặp mắt của Chung Nhạc quan sát, lẩm bẩm nói:

– Là Linh của Lôi Trạch thị… Nhạc tiểu tử, ngươi có cảm thấy trong huyết mạch của chính mình có sự cộng minh kỳ lạ hay không? Đây chính là Tổ huyết đang cộng minh!

Chung Nhạc khẽ gật đầu. Hắn quả thật cảm giác được lúc Tổ Long Chi Linh xuất hiện, huyết mạch của chính mình thoáng rung động một cái, truyền ra cảm giác hưng phấn. Bất quá, bởi vì huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn chỉ còn mười phần mỏng manh, loại cảm giác cộng minh này cũng không quá mức nồng đậm.

– Nhân Tộc quả nhiên là huyết mạch Phục Hy, là truyền nhân Lôi Trạch Thần Long…

Hắn lẩm bẩm nói:

– Chỉ là, vì sao huyết mạch thần thánh như vậy lại luân lạc tới tình trạng như hiện tại?

Tổ Long kia chính là Tiên Thiên Thần Long Chi Linh của Lôi Trạch thị, nhận được sự của tế tự Long Tộc Đông Hải, trong miệng phát ra thanh âm Long ngâm trầm thấp, che khuất cả nhạc thanh, tiếng trống và tiếng kèn.

Ánh mắt Tổ Long lóe sáng, hóa thành hai đạo quang trụ kim sắc, rơi xuống trên Tế đàn.

– Thông đạo tiến vào Hư Không Giới đã mở ra rồi!

Rất nhiều Long Tộc đều lộ ra thần sắc vui mừng. Lão Tộc trưởng Ngao thị đảo mắt nhìn bốn phía một cái, cau mày nói:

– Năm người bọn họ cầm theo năm kiện Thần binh, vẫn không thể bắt giữ Sa Kỳ Sơn trở về sao?

Năm người bọn họ ở trong miệng hắn chính là chỉ năm gã Cự bá Long Tộc tay cầm Thần binh giết vào lãnh địa Ma Tộc hải ngoại Đại Hoang kia. Năm Đại Thị tộc phái bọn họ đi tới đó bắt lấy Sa Kỳ Sơn mang về. Sa Kỳ Sơn chính là một con cá mập tu luyện thành tinh, tu vi cũng đạt tới cấp bậc Cự bá, thực lực cực kỳ cường đại. Nếu có thể bắt giữ Sa Kỳ Sơn hiến tế cho Tổ Long, ban phúc nhận được khẳng định sẽ càng nhiều hơn.

– Hay là lại chờ một chút xem sao?

Tộc trưởng Giao thị ở bên cạnh chợt nói. Lão Tộc trưởng Ngao thị suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói:

– Không cần chờ nữa! Cứ để cho các đệ tử bước lên thông đạo kim quang, tiến vào Bí cảnh Tổ Long đi. Nếu năm người bọn họ kịp thời bắt giữ Sa Kỳ Sơn trở về, liền lập tức chém chết hắn tiến hành tế tự, như vậy vẫn còn kịp. Nếu bọn họ không kịp chạy về, vậy chỉ có thể đợi tới lần Tổ Long Tế ba mươi năm sau mà thôi. Nuôi Sa Kỳ Sơn thêm ba mươi năm nữa, lại thanh toán hắn cũng không muộn!

Mấy vị Tộc trưởng cũng đều gật đầu đồng ý. Những chuyện khác đều có thể trì hoãn, duy chỉ có Tổ Long Tế này tuyệt đối không thể trì hoãn được.

Hiện tại Tổ Long Tế đã bắt đầu, Tổ Long đã bị rất nhiều huyết thực do Long Tộc hiến tế dẫn xuất ra, tiến hành ban phúc cho Long Tộc. Nếu lại đợi một lúc nữa, Tổ Long ban phúc sẽ biến mất, Tổ Long cũng sẽ một lần nữa biến mất vào trong hư không.

Mấy vị Tộc trưởng lập tức điểm danh những đệ tử các Tộc đã được chọn lựa, trầm giọng quát lớn:

– Tất cả các đệ tử mau tiến vào ánh mắt của Tổ Long!

Chung Nhạc cũng được liệt trong số đó, là một trong năm mươi Long Tộc Khai Luân Cảnh được chọn lựa. Hai trăm gã đệ tử Long Tộc nhao nhao động thân, phóng nhanh về phía hai đạo quang trụ kim sắc bắn ra từ trong cặp mắt Tổ Long kia.

Phốc!

Gã đệ tử Long Tộc đầu tiên bước vào trong quang trụ nháy mắt liền biến mất, không thấy tung tích đâu nữa.

– Hửm?

Tân Hỏa khẽ di một tiếng, thấp giọng nói:

– Trong ánh mắt Tổ Long ẩn chứa một loại trận pháp truyền tống vô cùng kỳ lạ, câu thông với một tầng không gian khác. Bước vào ánh mắt hắn sẽ được hắn truyền tống tới cái không gian kia. Tổ Long Tế này quả thật rất thú vị! Rất thú vị a! Xem ra tôn Tiên Thiên Long Thần này so với ta tưởng tượng còn cổ lão hơn một chút, cường đại hơn một chút! Ta vốn còn tưởng rằng tổ tiên Long Tộc Đông Hải chỉ là một tên Lôi Trạch Thần Tộc bình thường…

Lại có thêm mấy gã đệ tử Long Tộc nữa tiến vào quang trụ, cũng lần lượt biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ có một nàng nữ đệ tử Long Tộc ngơ ngác đứng trong quang trụ, rất lâu sau vẫn chưa được truyền tống đi.

Một vị Trưởng lão Ly thị chợt cao giọng nói:

– Vưu nhi, trở về đi! Tổ Long cho rằng tư chất của ngươi quá thấp, không xứng nhận được sự ban phúc của ngài!

Nàng Long Nữ tên là Vưu nhi kia xấu hổ gần chết, khóc lóc chạy ra khỏi quang trụ. Vị Trưởng lão Ly thị kia vội vã dỗ dành nàng.

Lại có thêm không ít con cháu Long Tộc tiến vào quang trụ, cũng có hơn mười gã đệ tử không được chọn, vô duyên được truyền tống đi.

– Long Nhạc, ta rất mong chờ một trận chiến với ngươi a!

Giao Thanh Đồ đứng trước một trong hai đạo quang trụ kim sắc, nhìn về phía Chung Nhạc, chiến ý dâng trào, nói lớn. Chung Nhạc cũng đi tới trước một đạo quang trụ khác, nghe hắn nói vậy, mỉm cười nói:

– Nghe nói Giao Long Tộc chính là chiến đấu cuồng dã nhất, ta cũng rất mong đợi đánh một trận với ngươi!

Ánh mắt hai người giao nhau, vừa chạm vào liền phân ra. Giao Thanh Đồ cất bước tiến vào quang trụ, thân hình lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Chung Nhạc cũng bước vào quang trụ. Thân hình Chung Nhạc trầm xuống, chờ chính mình cũng được truyền tống đi. Nhưng thân hình của hắn ở trong đạo quang trụ kim sắc kia lại không chút nhúc nhích.

– Ta không được chọn sao?

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Hắn cảm giác được một cỗ tư duy và tinh thần khủng bố mà cổ lão đang đảo quét chính mình, quét xem mỗi một phân mỗi một tấc trên người chính mình, dường như muốn nhìn thấu toàn bộ mọi bí mật trên người hắn.

Trên Tế đàn, khóe miệng Lão Tộc trưởng Ngao thị lộ ra một tia cười lạnh. Ngao Long An ở phía sau cũng không nhịn được nở nụ cười. Hai vị lão Long khẽ liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều toát ra thần sắc đắc ý. Trong lòng Ngao Long An thầm nghĩ:

– Mặc dù Tổ Long đã chết, chỉ còn lại Linh mà thôi, nhưng cảm nhận đối với huyết mạch vẫn là cực cao. Tên Chung Sơn thị này không phải là tộc nhân Long Tộc ta, Tổ Long căn bản sẽ không cấp cho hắn bất kỳ chỗ tốt nào!

– Huyết mạch của hắn có thể giấu diếm được đại bộ phận Long Tộc, nhưng giấu diếm như thế nào cũng không có khả năng giấu diếm được Tổ Long! Dù sao toàn bộ Long Tộc Đông Hải ta đều là hậu đại của Tổ Long!

Trong lòng Lão Tộc trưởng Ngao thị cũng tự đắc không thôi:

– Lần này hắn không thể tiến vào Bí cảnh Tổ Long, tuyệt đối không trách được chúng ta a? Ta đã cấp cho hắn cơ hội này, là do bản thân hắn không nắm lấy được mà thôi!

o0o

Trong quang trụ, sắc mặt Chung Nhạc thoáng ửng đỏ. Đã có thêm không ít đệ tử Long Tộc khác tiến vào quang trụ, ngay sau đó liền được truyền tống đi, duy chỉ có một mình hắn thủy chung vẫn không có nhúc nhích. Từng tên từng tên con cháu Long Tộc lần lượt biến mất, trên Tế đàn rất nhanh chỉ còn lại một mình hắn.

Ngao Phượng Lâu khẽ nhíu mày, nhịn không được ho khan một tiếng, đang muốn nói mấy lời xã giao, để cho Chung Nhạc có bậc thang leo xuống, ly khai Tế đàn. Nhưng trong lúc bất chợt, quang mang kim sắc ầm ầm bùng phát, Chung Nhạc trong quang trụ đã biến mất không thấy đâu nữa.

– Cái gì?

Lão Tộc trưởng Ngao thị và đám người Ngao Long An nhất thời kinh hô một tiếng, khó có thể tin nổi nhìn chằm chằm về phía hai đạo quang trụ kia. Chỉ thấy hai đạo quang trụ đang chậm rãi tiêu tán, mà trên Tế đàn đã không còn thân ảnh của Chung Nhạc nữa.

Trong lòng đám cao tầng Ngao Tộc đều chấn động khó hiểu. Hai đạo quang trụ này chỉ có thể truyền tống đệ tử của Long Tộc đi, tuyệt đối không có khả năng truyền tống đệ tử những chủng tộc khác. Nhưng tại một khắc cuối cùng, không ngờ đạo quang trụ kia lại cũng truyền tống Chung Nhạc đi.

Đám Long Tộc khác cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, dù sao Long Nhạc cũng là một đệ tử Long Tộc. Nhưng đám người Ngao thị lại biết rõ Chung Nhạc không có nửa điểm quan hệ với Long Tộc, mà là Nhân Tộc đệ tử của Kiếm Môn. Theo lý mà nói, Tổ Long tuyệt đối không có khả năng tán thành Chung Nhạc. Nhưng hiện tại, Tổ Long lại truyền tống hắn đi, cái này nói rõ Tổ Long đã tán đồng hắn. Nhưng điều này sao có thể?

– Lão gia hỏa Ngao thị phát điên rồi sao? Chỉ là một gã đệ tử được Tổ Long tán thành, truyền tống vào trong Bí cảnh Tổ Long mà thôi, có cần phải kinh ngạc như thế không?

Đám cường giả các tộc Giao thị, Ly thị nhìn thấy bộ dáng trừng mắt cứng lưỡi của bọn họ, trong lòng đều buồn bực không thôi. Tộc trưởng Ngọc thị thấp giọng cười nói:

– Bộ dáng này tựa hồ giống như nhìn thấy quỷ vậy a!

Đám cao tầng Ngao thị quả thật giống như nhìn thấy quỷ vậy, đều đoán không ra trong chuyện này có huyền cơ gì. Ngay cả Ngao Phượng Lâu cũng ngẩn người ngay tại chỗ, nghĩ không ra trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

– Tổ Long cảm nhận sai lầm rồi sao?

Trong lòng Ngao Phượng Lâu cổ quái không thôi:

– Chung Nhạc sư đệ vốn không phải là Long Tộc, mà là Nhân Tộc! Tổ Long ngàn vạn lần không có khả năng nhận thức hắn thành Long Tộc. Chẳng lẽ Chung sư đệ cũng là Long Tộc sao? Không có khả năng! Hắn rõ ràng là Nhân Tộc, như vậy hắn làm thế nào lừa gạt được sự dò xét của Tổ Long?

Đám người Lão Tộc trưởng Ngao thị cũng nghĩ mãi vẫn không rõ ràng được điểm này, trong đầu suy nghĩ cơ hồ tới mức phát điên.

o0o

Mà lúc này, Chung Nhạc cũng đang kinh lịch một chuyện tình không thể tin nổi, so với tao ngộ của bọn họ còn kỳ lạ hơn rất nhiều.

Cặp mắt Tổ Long tiến hành truyền tống hắn đi, sau một khắc, hắn đã xuất hiện trong một mảnh không gian trắng xóa, khắp nơi đều là quang mang bạch sắc. Ngoại trừ bạch quang ra, trong này cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Nơi này không có trên dưới, không có bốn phía, không có bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc.

– Nơi này chính là Bí cảnh Tổ Long sao?

Chung Nhạc đảo mắt quan sát khắp nơi, tùy tiện tìm một phương hướng, cất bước đi tới. Chỉ thấy phía trước vẫn là bạch quang, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể đi tới đích vậy. Đi một lúc thật lâu, hắn chợt dừng bước lại. Lúc này, một đạo thanh âm già nua đột nhiên vang lên, thản nhiên nói:

– Thiếu niên Phục Hy Thần Tộc lạc phách, huyết mạch Thần Hoàng vĩ đại trong cơ thể ngươi không ngờ lại mỏng manh như vậy, yếu ớt tới mức ta cơ hồ khó có thể phát hiện ra. Ngươi tới tìm ta là muốn yêu cầu cái gì?

Chung Nhạc đảo mắt khắp nơi, nhưng đạo thanh âm kia phảng phất như vang lên từ trong phiến không gian kỳ dị này, lại phảng phất như là truyền ra từ trong đầu của hắn.

– Tiền bối Lôi Trạch Thần Tộc, ta muốn nhận được Tổ huyết!

Chung Nhạc khom người về phía hư vô trước mặt, lớn tiếng nói.

– Tổ huyết? Ngươi muốn lấy tinh huyết Lôi Trạch thị để khôi phục huyết mạch Phục Hy Thần Tộc trong cơ thể ngươi sao?

Trong không gian hư vô trắng xóa, hai khỏa nhãn đồng thật lớn xuất hiện. Hai cái nhãn đồng long nhãn dựng ngược chậm rãi chuyển động, tập trung trên người hắn. Đạo thanh âm kia lại vang lên, nhàn nhạt hỏi:

– Đây chính là nguyện vọng của ngươi sao? Như vậy người truyền thừa vĩ đại, nguyện vọng của ngươi lại là cái gì?

– Người truyền thừa? Lẽ nào kẻ mà hắn đang nói chính là Tân Hỏa sao? Hắn có thể nhìn ra Tân Hỏa ẩn giấu trong Thức hải của ta?

Chung Nhạc còn đang ngẩn ngơ, đạo thanh âm kia đã tiếp tục nói:

– Đã bao nhiêu năm rồi, ngươi chưa từng xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện trên người gã thiếu niên Phục Hy Thần Tộc lạc phách này. Người truyền thừa vĩ đại, ngươi còn không biết, Thiên đã thay đổi rồi…

Lúc này, Tân Hỏa chợt nhảy ra khỏi Thức hải của Chung Nhạc. Đốm lửa nhỏ phiêu động trước mắt Chung Nhạc, kinh ngạc hỏi:

– Ngươi nhận ra ta sao?

– Ta nhận ra ngươi! Người truyền thừa của vị Thiên Hoàng Đại Đế đầu tiên của Thời đại Hỏa Kỷ lưu lại, Tân Hỏa bất diệt!

Hai khỏa nhãn đồng long nhãn kia xoay tròn xung quanh Chung Nhạc và Tân Hỏa, thanh âm phiêu hốt bất định, vô cùng tang thương, nói:

– Ngươi đã bỏ lỡ quá nhiều sự tình! Ngươi đã bỏ lỡ biến cố chấn động lòng người nhất! Đã bỏ lỡ trận chiến đấu bi tráng hùng vĩ nhất! Ngươi đã bỏ lỡ thương hải tang điền, đã bỏ lỡ thế sự biến ảo! Ngươi không biết nơi này đã trở thành địa phương bị Chư Thần vứt bỏ! Ngươi không biết Lục Đạo đã thành lập, phân chia lại các giới…

– Bớt nói nhảm đi!

Tân Hỏa cao giọng nói:

– Nếu ngươi đã nhận ra ta, vậy nhanh một chút báo cho ta biết, trong khoảng thời gian ta ngủ say này đã xảy ra những chuyện gì? Vì sao Phục Hy Thần Tộc lại lạc phách tới tình trạng như hiện tại? Còn nữa, nơi này rõ ràng là Tổ Tinh của Thiên Đế, làm sao lại biến thành địa phương bị Chư Thần vứt bỏ?

Thanh âm kia đột nhiên trầm mặc, trải qua một lúc thật lâu mới từ từ nói:

– Ta không thể nói cho ngươi biết! Nói cho ngươi biết chính là làm trái Thiên điều, ta sẽ bị hồn phi phách tán. Về phần tại sao nơi này lại biến thành địa phương bị Thần vứt bỏ, ngươi cần phải đi tới Tử Vi Thần Đình, tự mình tìm kiếm đáp án. Ở nơi đó ngươi sẽ có thể gặp được Phục Hy Thần Tộc còn bảo lưu huyết mạch thuần khiết!

Tân Hỏa cười lạnh, nói:

– Thiên điều gì chứ? Giả thần giả quỷ! Nếu ngươi không nói, ta đi Tử Vi Thần Đình là được! Còn nữa, nếu ngươi đã nhận ra ta, còn không mau mau dâng ra Tổ huyết của Tiên Thiên Thần Long Lôi Trạch thị? Ta còn có chỗ sử dụng!

Đạo thanh âm kia cười ha hả, nói:

– Tổ huyết có thể cho ngươi, người truyền thừa vĩ đại. Bất quá, cái này cần người mà ngươi tuyển chọn tự mình đi tranh thủ. Ha hả… Đế Tộc năm xưa, huyết mạch Phục Hy vĩ đại, nếu ngay cả hậu đại của ta cũng không thể nào chiến thắng, vậy thì không xứng lấy được Tổ huyết do ta lưu lại…

– Đi đi, thiếu niên Phục Hy Thần Tộc! Hãy chứng minh ngươi có tư cách mang trên người Tổ huyết của Phục Hy Thần Tộc!

Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Sau một khắc, hắn đã rời khỏi phiến địa phương kỳ dị này, xuất hiện trong một mảnh Bí cảnh. Chỉ thấy phía trước là một tòa Thần Miếu cổ lão sừng sững, trên thiên không có không biết bao nhiêu Long Thần đang bay lượn, miệng ngâm xướng kinh văn Long ngữ.