Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2167: Cẩn thận tỉ mỉ (2)




Chung Nhạc nói:

- Tùy tiện tiến vào những Thánh địa giả này, nhất định sẽ bị Hắc Đế phát giác, khiến cho hắn trước thời hạn cảnh giác, ẩn giấu Thánh địa của chính mình càng kín đáo hơn… Đợi một chút!

Ánh mắt hắn sáng lên, đột nhiên vỗ tay tán thưởng:

- Những Thánh địa này, không một cái nào là Thánh địa Hắc Ám thật cả!

Phong Hiếu Trung có chút không hiểu. Chung Nhạc đã mỉm cười, nói:

- Rất đơn giản! Hắc Đế tinh thông Đại đạo Trụ Quang và Không Gian, hắn cũng có thể cắt rời Thánh địa Hắc Ám của chính mình ra khỏi vũ trụ này, ẩn giấu Thánh địa trong một mảnh thời không độc lập, cách ly cảm ứng của Hắc Diệu Thạch! Hắn chế tạo nhiều Thánh địa Hắc Ám giả như vậy, trong đám Thánh địa giả này tất nhiên có từng khối từng khối Hắc Diệu Thạch. Cho dù ngoại nhân có đạt được Hắc Diệu Thạch đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy, để cho người khác có cơ hội tìm được Thánh địa của hắn. Cho nên Thánh địa của hắn chỉ dựa vào một mình Hắc Diệu Thạch cũng khó có thể tìm được!

Phong Hiếu Trung khẽ nhíu mày, liếc nhìn khối Hắc Diệu Thạch kia một cái:

- Đây chẳng phải là nói, hành động của Hạo Dịch Đế năm xưa cũng chỉ là uổng phí tâm tư rồi sao?

- Không có!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Không phải là hoàn toàn uổng phí tâm tư! Hắc Đế ẩn giấu Thánh địa Hắc Ám của hắn vô cùng cẩn mật, nghĩ muốn tìm được Tiên Thiên Thánh Địa của hắn, còn cần phải dùng tới Hắc Diệu Thạch! Nếu hắn đã tiến hành ngăn cách thời không, vậy chúng ta hãy trở về một khắc hắn ngăn cách thời không kia, dùng Hắc Diệu Thạch cảm ứng phương vị của hắn!

Hắn thản nhiên nói:

- Chúng ta trở lại thời không quá khứ, một đường sưu tầm, dựa vào cảm ứng của Hắc Diệu Thạch, đợi tới lúc xuất hiện một điểm cảm ứng không nằm trong số những Thánh địa giả này, vậy đó chính là Thánh địa Hắc Ám chân chính rồi!

Hắn tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, hai người leo lên Cổ thuyền. Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, cắt vào thời không quá khứ, quay ngược thời gian, biến mất khỏi Linh Ngọc Cung.

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, hai người Chung Nhạc không ngừng dùng Hắc Diệu Thạch tiến hành cảm ứng, theo dòng thời gian chảy ngược trở về, trong Tinh đồ vũ trụ trên đỉnh đầu bọn họ một tòa lại một tòa Thánh địa Hắc Ám lần lượt biến mất, bị hai người lau đi.

Trong lúc bất chợt, Thiên Dực Cổ Thuyền đã quay trở về hai ba ngàn năm trước. Lúc này, Chung Nhạc vẫn chưa mở ra khu Luân Hồi thứ bảy. Hắn giơ tay lên, lau khu Luân Hồi thứ bảy ra khỏi Tinh đồ.

Thiên Dực Cổ Thuyền tiếp tục chạy về phía thời gian càng cổ lão hơn, Trên Tinh đồ vũ trụ, càng lúc càng nhiều điểm đánh dấu Thánh địa bị bọn họ lau đi. Đám Thánh địa này đều là những Thánh địa giả do Hắc Đế trong những năm qua chế tạo ra, bị bọn họ nhất nhất loại trừ.

Thời gian vẫn tiếp tục nghịch lưu. Rất nhanh bọn họ đã quay trở lại một vạn năm trước. Lúc này đã không còn quá nhiều Thánh địa giả bị lau đi. Lại qua tiếp thêm chín vạn năm nữa. Trong suốt khoảng thời gian này, Hắc Đế cũng không có chế tạo ra tòa Thánh địa giả nào cả.

- Trong khoảng thời gian này, Hắc Đế hẳn là đang ẩn nấp tại một nơi nào đó chữa thương, ẩn cư không ra!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nói:

- Hắn bị linh hồn của Phục Mân Đạo Tôn đánh bị thương, không có khả năng nhanh như vậy xuất hiện… Chờ một chút!

Hắn đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng đặc sắc, lúc trắng lúc xanh, lúc sáng lúc tối. Một lúc sau, hắn mới há miệng phun ra một ngụm trọc khí, mỉm cười mắng một tiếng:

- Cái tên này quả nhiên giảo hoạt tới cực điểm, thiếu chút nữa đã lừa gạt được ta rồi!

Bọn họ vẫn tiếp tục thông qua Hắc Diệu Thạch cảm ứng những Thánh địa Hắc Ám mới.

- Trong khoảng thời gian này, Hắc Đế hẳn là vẫn đang bế quan, đây là tất cả mọi người đều biết. Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn bế quan, mà là nhân cơ hội này lén lút di dời Thánh địa của chính mình!

Chung Nhạc định trụ thời gian, mỉm cười nói:

- Sư huynh cũng cảm ứng được rồi a?

Phong Hiếu Trung gật đầu, nói:

- Chúng ta đi nơi đó nhìn xem một chút!

Thiên Dực Cổ Thuyền bay đi suốt nửa năm đằng đẳng, lúc này mới đi tới điểm cảm ứng kia. Chung Nhạc từ xa đã dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại. Chỉ thấy nơi này là một mảnh Tinh vực cổ lão trong Vũ trụ Cổ lão, cũng không cách Thần Thành thứ chín và Thánh địa Khởi Nguyên quá xa.

Lúc này, một mảnh hắc ám đột nhiên xuất hiện trong không gian, giống như một mảnh hắc quang nồng đậm nhất trong vũ trụ. Mảnh hắc quang này không ngừng ba động, thân ảnh Hắc Đế xuất hiện trong mảnh hắc quang, miệng không ngừng hộc ra từng ngụm từng ngụm máu đen như mực, nhưng vẫn mạnh mẽ đề khởi pháp lực, cắt một tòa Thánh địa mênh mông bát ngát ra khỏi một phiến không gian trong Vũ trụ Cổ lão.

Hắn dùng Đại đạo Không Gian làm kiếm, cắt không gian bốn phía tòa Thánh địa kia chỉnh chỉnh tề tề, vuông vuông vức vức, sau đó lại dùng Đại đạo Trụ Quang làm hộp, cất Thánh địa Hắc Ám của chính mình vào trong cái hộp Trụ Quang kia.

Sau đó, hai người nhìn thấy phiến không gian hắc ám kia từ từ di chuyển. Hắc Đế đang cẩn thận tỉ mỉ lau đi vết tích không gian bị cắt ra kia. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, cũng vô cùng kiên trì.

Hắn thậm chí còn thi triển thủ đoạn tạo vật, chế tạo ra một đám tinh tú mới, bổ khuyết sự biến hóa của lực nguyên từ do chính mình cắt Thánh địa ra khỏi Vũ trụ Cổ lão tạo thành.

Hắn làm việc vô cùng tỉ mỉ, khiến cho ngay cả Phong Hiếu Trung cũng không khỏi vô cùng bội phục.

Bản thân Phong Hiếu Trung cũng là người cẩn thận tỉ mỉ, lúc này nhìn thấy Hắc Đế làm cẩn thận tỉ mỉ như vậy, không khỏi khiến cho tâm tình hắn trở nên vô cùng thư sướng, như có cảm giác gặp được tri âm tri kỷ.

Hắc Đế cẩn thận san bằng vết rách thời không, lại chuyên tâm tính toán, suy tính khả năng ảnh hưởng của Lực tràng Nguyên Từ đối với quỹ tích của những ngôi sao trong Vũ trụ Cổ lão này. Một lúc lâu sau, hắn cẩn cẩn thận thận cắt đứt một ngọn núi cao trên một khỏa Tinh cầu, lại từ trong hải dương của một khỏa Tinh cầu khác hút lên một chút nước, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

Phong Hiếu Trung cũng thở ra một hơi thật dài, trong lòng lại càng thư sướng hơn, ngữ khí tán thưởng nói:

- Hắc Đế làm vẫn chưa đủ hoàn mỹ! Những ngôi sao này dù sao cũng là tinh tú do hắn vừa mới tạo hóa ra, không đủ cổ lão…

Hắn vừa mới nói tới đây, chỉ thấy Hắc Đế đã thôi động Đại đạo Trụ Quang, bao phủ đám tinh tú mà hắn vừa mới tạo vật thành này, khiến cho thời gian của những khỏa tinh tú này cực nhanh trôi qua. Qua một lúc lâu sau, đám tinh tú tân sinh này đã cổ lão đồng dạng với đám tinh tú cổ lão bốn phía kia.

Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời cổ quái, liếc nhìn Phong Hiếu Trung bên cạnh một cái, lại liếc nhìn Hắc Đế một cái, trong lòng thầm nghĩ:

- Tính cách hai người này đều có khuyết điểm giống nhau, hơi có chút quá mức cẩn thận tỉ mỉ rồi a?

Hắc Đế làm xong hết thảy những chuyện này, lại thu hồi đám máu huyết màu đen do chính mình phun ra ra, cẩn cẩn thận thận lau đi bất cứ dấu vết gì mà chính mình lưu lại, vừa ho ra máu vừa phiêu phù bay về phía Hư Không Giới.

- Lẽ nào hắn cất giấu Thánh địa Hắc Ám của chính mình ở trong Hư Không Giới sao?

Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền nhanh chóng đuổi theo. Chỉ thấy Hắc Đế cũng không có tiến vào Hư Không Giới, mà là cất giấu Thánh địa Hắc Ám trong một mảnh vỡ thời gian, sau đó dán mảnh vỡ thời gian trên màng vũ trụ ngăn cách giữa Hư Không Giới và thế giới hiện thực, sau đó lại cẩn thận tỉ mỉ san bằng địa phương tương liên giữa mảnh vỡ thời gian và màng vũ trụ.

Loại cẩn thận tỉ mỉ này khiến cho Chung Nhạc nhìn tới mức đau đầu, hận không thể thay hắn san bằng đám vết tích kia.

- Ta thật sự rất thưởng thức hắn a!

Phong Hiếu Trung nói với Chung Nhạc:

- Hắn tỉ mỉ hơn ngươi rất nhiều lần! Thần thông đại đạo của hắn tất nhiên cũng sẽ vô cùng tinh tế tỉ mỉ, mà thần thông đại đạo của ngươi lại quá thô kệch rồi!

Chung Nhạc nhìn theo thân ảnh Hắc Đế rời khỏi, mỉm cười nói:

- Đã tìm được Thánh địa của hắn, hiện tại đã tới lúc triệt để hủy diệt con đường phục sinh của hắn rồi!