Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 212: Lụa hồng trên giường




Bên ngoài Hãm Không Thành, giao long dưới chân Chung Nhạc chạy về hướng đông với tốc độ cực nhanh, ngày một xa thánh thành. Hắn nghĩ bụng:

- Thanh Hà bọn họ mang theo của cải đi trước, không biết có bị cường giả yêu tộc bắt để uy hiếp ta không? Nhưng Thanh Hà giỏi đào tẩu, muốn chạy thì những bố trí không hoàn hảo rất khó giữ chân được nàng ta. Hơn nữa ta mới là cái gai trong mắt các đại thế lực. Chắc các đại thế lực không đến mức đi đắc tội Thuật Thiên Thu….

Hắn tăng tốc, không lâu sau đã chạy được trăm dặm. Chung Nhạc lấy tinh thần, chú ý hoàn cảnh xung quanh, cho tinh thần lực bao phủ bốn phía, quan tưởng giao long di chuyển dưới đất để tránh bị mai phục.

- Đã cách thánh thành trăm dặm, chắc những kẻ kia sắp ra tay rồi.

Chung Nhạc nhanh chóng tiến về phía trước, tinh thần lực quan sát mọi động tĩnh xung quanh, nhưng hắn chạy tới tám mươi dặm cũng không bị bất cứ ai phục kích.

- Lẽ nào những kẻ thù của ta còn đợi ta rời khỏi thánh thành xa thêm chút nữa mới ra tay?

Chung Nhạc có chút chán nản, theo lý thì khoảng cách này đã đủ rồi, lẽ ra phải có cường giả yêu tộc hạ thủ, nhưng tới đây mà vẫn bình an như vậy thì có chút cổ quái.

Chung Nhạc vẫn tiếp tục tiến về phía trước, tới tám trăm dặm vẫn không bị bất cứ ai tấn công, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Một canh giờ sau hắn đã chạy được nghìn dặm, vẫn không bị tấn công, sắc mặt Chung Nhạc nặng nề, nghĩ:

- Lẽ nào chúng tập trung hết lại với nhau ở phía trước, định cho ta một đòn tất sát? Nếu vậy thì quá nguy hiểm!

Nhiều cao thủ như vậy tập trung lại, cho dù Chung Nhạc có tu thành hình thái nguyên thần thứ ba hay luyện được Bát Cực Binh và có cả Liêu Nhận thì e là cũng chỉ có đường chết mà thôi!

Hơn nữa có hồn đăng, dù hắn đi đâu thì cũng không thoát được.

Chung Nhạc định thần, tiếp tục tiến lên, hai canh giờ sau hắn đã di chuyển được ba nghìn dặm. Tuy đi đường dài nhưng hắn vẫn khống chế được mức tiêu hao, pháp lực tiêu hao một phần thì lại lấy về được một phần, tinh thần lực cũng vậy, giữ cho hắn luôn ở trạng thái đỉnh phong, sẵn sàng cho tình thế xấu nhất.

Không lâu sau, Chung Nhạc đột nhiên chậm lại, cảm ứng được các luồng khí tức cường đại phía trước. Rõ ràng kẻ thù của hắn không mai phục mà đang ngồi đợi hắn dâng tới tận nơi.

- Những đại yêu này quả nhiên tập trung nhau lại. Nhưng muốn giết ta không dễ đâu!

Chung Nhạc lắc người, hiện ra tám tay, phía sau xuất hiện Tinh Thiềm nguyên thần cao hơn hai mươi trượng. Sáu con mắt nửa mở nửa nhắm, lấp láy ánh trăng. Hắn sải bước về phía trước, nghĩ bụng:

- Liều mạng một trận, đánh ra khỏi vòng vây, chỉ cần tới phạm vi thế lực của Thanh Long Quan là coi như an toàn rồi!

Thanh Long quan chủ chết trong tay Sư Bất Dịch, Ngư HUyền Cơ là đệ tử của Thanh Long quan chủ, có được Yêu Thần Minh Vương Quyết. Chung Nhạc có ơn cứu mạng Ngư Huyền Cơ, tới địa bàn của Thanh Long Quan, chắc chắn Thanh Long Quan sẽ bảo vệ hắn!

Trong yêu tộc hắn cũng không phải một thân một mình, cũng có bằng hữu thế lực của mình. Cô Hà Thành, Thanh Long Quan, Lạc Anh Thành đều có thể là lực lượng bảo vệ hắn.

Phía trước, các luồng khí tức cường đại ngày một rõ rệt, Chung Nhạc vẻ mặt lãnh khốc, cầm Liêu Nhận trong tay tiến tới. Đột nhiên một dải lụa mỏng bay qua trước mặt hắn. Chung Nhạc ngẩng lên nhìn theo thì sững người.

Hắn thấy trên một ngọn cây cổ thụ bao phủ phạm vi hai ba dặm có hai dải lụa mỏng, dải lụa quấn chăt cứng một luyện khí sĩ yêu tộc mặt lớn thân người treo trên cây.

Luyện khí sĩ này răng nanh đã gãy nửa cái, chính là Trư tộc Trư Tiều. Không biết hắn bị ai đánh khiến mặt mày sưng vù, tứ chi bị trói chặt, miệng bị nhét quần da thú của chính mình.

Hai mắt Trư Tiều sưng lên như hai quả đào, đảo mắt thì thấy Chung Nhạc vội giãy giụa thân mình nhưng không thoát được, mồ hôi nhỏ xuống từng hạt như mưa.

- Huynh đài chuẩn bị bán thịt à?

Chung Nhạc cười ha hả, dùng Liêu Nhận chọc chọc lưng Trư Tiều, chọc thành hai cái lỗ, cười:

- Bao tiền một cân?

Trư Tiều mắt tóe lửa nhưng không làm gì được.

Chung Nhạc cười nhẹ, tiến lên trước, đột nhiên lại thấy có dải lụa lại rơi xuống, một con chim ưng khổng lồ bị nhổ trụi lông cũng bị treo trên cây, chính là cường giả Ưng gia!

Vị cường giả Ưng gia này không biết là vì xấu hổ hay do thương thế quá nặng mà ngất đi.

Chung Nhạc đi tiếp mấy bước thì thấy Thổ Sư Sơn của Thổ gia mồm bị nhét đầy hồn binh, hồn binh đâm toác cả mồm, máu me be bét. Tay chân và đuôi cũng bị trói chặt treo trên cây.

Rồi Chung Nhạc lại thấy thêm nhiều cao thủ nữa bị lột sạch, mặt mũi sưng vù, thê thảm không gì tả nổi, bị lụa trói cứng treo trên cây.

Chung Nhạc thấy có tới hơn ba mươi cao thủ, thậm chí còn có cả cường giả Đan Nguyên Cảnh đã luyện thành nguyên đan cũng bị đánh trọng thương treo trên cây. Có người ngực bị cắm hồn binh của chính mình, có người bị cắm vào mồm, có người bị cắm vào mông, vào đầu, thảm không nỡ nhìn.

Những cường giả này đều không chết mà vẫn còn sống. Phía trước còn có một tấm hoành phi treo trên núi, viết bốn chữ “Đồ long đại hội”. Rõ ràng những cường giả này định mở đại hội giết rồng ở đây để giết “Long Nhạc”.

- Nhìn dấu vết thì hình như những cường giả này đều không phản kháng được bao nhiêu đã bị trọng thương và treo lên rồi.

Chung Nhạc nheo mắt, khẽ thót tim:

- Xích Luyện Nữ! Số lụa này nhất định là hồn binh của Xích Luyện sư tỷ! Cũng chỉ có nữ yêu quái này mới dễ dàng bắt được những tên này như vậy, chẳng tốn công sức gì! Nàng ta bắt họ nhất định để chuẩn bị hút tinh khí của ta!

Thiếu niên thấy lạnh người, Xích Luyện Nữ dễ dàng bắt những cường giả này như vậy, đối phó với hắn chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Phía trước, những tấm lụa hồng treo trên cây, một cái giường lớn được khói hồng nâng lên khẽ đung đưa. Gió khẽ thổi, thấp thoáng có thể thấy trên giường có mỹ nữ đang nằm.

- Quả nhiên là đến để thải bổ ta. Ngay cả giường cũng đã chuẩn bị xong rồi..

Chung Nhạc thấy da đầu tê rần, chợt nghe tiếng cười của Xích Luyện Nữ:

- Chung đệ đệ, người ta cô đơn quá, đợi ngươi đã lâu rồi cơ. Ngươi xem, tỷ tỷ đã xử lý hết những kẻ vướng chân này cho đệ rồi. Ngươi cảm kích ta làm nhiều việc như vậy thì hãy mau lên giường xua đi nỗi cô đơn của tỷ tỷ đi…

- Chạy chắc chắn là không thoát được!

Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên gằn giọng:

- Nhạc tiểu tử, ta dạy ngươi một môn công pháp lấy âm bổ dương, cho nữ tử này không khai thác được ngươi. Đi, liều với tiểu nương này thôi!

Chung Nhạc giật mình:

- Tân Hỏa, công pháp đó mà ngươi cũng biết?

- Đương nhiên!

Ngọn lửa nhỏ vô cùng đắc ý:

- Những người kế thừa Tân Hỏa trước kia có ai là không thê thiếp thành đàn, không có mấy môn chiến đấu này thì không phải sẽ kiệt sức sao? Giờ phải đánh cược rằng công pháp của nàng ta không bằng Thần Ma Ngao Chiến của ta, vậy là có thể thải bổ nàng!

Chung Nhạc đang do dự thì hai dải lụa cuốn hắn lên. Hắn lập tức tế Liêu Nhận để chém đứt dải lụa. Liêu Nhận sắc bén như vậy nhưng chạm vào dải lụa thì như không còn sức lực gì, không thể chém đứt được nó.

Dải lụa cuốn chặt lấy Liêu Nhận, Chung Nhạc nhún người lùi về sau nhưng không kịp, bị một dải lụa khác quấn chặt cứng, kéo lên giường.

Hắn ở trên không liền thấy một dải lụa khác chui vào lòng hắn, tách áo của hắn ra sờ soạn khắp người hắn.

Còn trên giường, Xích Luyện Nữ cười khẽ, đã cởi bỏ hết y phục, màn lụa mở ra, nữ tử ấy đã không còn một mảnh vải trên người.

- Không kịp nữa rồi.

Tân Hỏa kêu lên:

- Ta truyền cho ngươi Thần Ma Ngao Chiến, hút hết tinh khí của nữ yêu tinh này cho ta!

Trong đầu Tân Nhạc đột nhiên dồn dập tràn vào nhiều thông tin, đủ mọi loại tư thế khiến người ta đỏ mặt tràn ngập đầu óc hắn, quả nhiên là phương pháp tinh diệu.

- Đành phải làm vậy thôi…

Chung Nhạc bi phẫn.

Hắn còn chưa kịp nghiên cứu kỹ thì người đã bay lên giường. Xích Luyện Nữ cười khanh khách, lao về phía hắn. Lúc này, bỗng có một giọng quát uy nghiêm vang lên:

- Hỗn láo! Thân là đồng môn không giúp đỡ nhau mà lại mưu đồ hãm hại sư đệ. Xích Luyện, ngươi khiến ta quá thất vọng!

- Sư tôn!

Xích Luyện Nữ kêu lên kinh hãi, lăn người trên giường lấy y phục che người lại, vội quỳ xuống, run rẩy nói:

- Sư tôn tha mạng!

- Sư Bất Dịch?

Chung Nhạc khựng người, tiếng này đúng là của Sư Bất Dịch. Lúc quan trọng này tiếng Sư Bất Dịch lại vọng tới khiến hắn không hiểu ra sao.

Sư Bất Dịch luôn muốn mượn đao giết người trừ bỏ hắn để Yêu Thần Minh Vương Quyết không bị lộ ra ngoài, nhưng giờ sao lại cứu hắn?

Vù!

Cuồng phong nổi lên, cả chiếc giường và những dải lụa đều nổ tung, Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, thấy trên không trung có mây trăng dần biến thành gương mặt khổng lồ, hai mắt lạnh lẽo nhìn xuống, là gương mặt của Sư Bất Dịch, đầy vẻ uy nghiêm.

Xích Luyện Nữ quỳ xuống dập đầu liên tục:

- Sư tôn tha mạng! Đệ tử không dám nữa!

- Hừ!

Gương mặt trên không trung hừ một tiếng phẫn nộ, sóng âm chấn động khiến Xích Luyện Nữ thổ huyết. Hắn trầm giọng nói:

- Nếu ngươi còn làm bừa, vi sư giết không tha! Mặc áo vào, cút!

Xích Luyện Nữ như được thoát chết, vội vàng mặc y phục lên người bỏ chạy.

Còn gương mặt của Sư Bất Dịch cũng dần tan, Chung Nhạc thở phào, vội vàng chỉnh đốn lại y phục, vẫn còn kinh hãi:

- Sư Bất Dịch tại sao lại cứu ta? Đây chắc chắn có âm mưu…

Hắn định thần lại, tìm được Liêu Nhận, nhìn quanh thì thấy các cường giả yêu tộc bị treo trên cây vẫn đang run rẩy, có người còn bị Sư Bất Dịch dọa cho vãi ra quần.

- Xem ra, phía trước chắc không còn cường giả yêu tộc dám truy sát ta nữa rồi. Ít nhất thì sẽ không truy sát ở nơi có uy nghiêm của Sư Bất Dịch.

Chung Nhạc yên tâm, song long xuất hiện dưới chân, đưa hắn đi về hướng Thanh Long Quan. Đi được nghìn dặm, Chung Nhạc đột nhiên dựng tóc gáy, thấy phía trước có lụa bay, một thiếu nữ yểu điệu ăn mặc ít vải đến đáng thương đứng trên cây nhìn hắn, cười:

- Sư đệ, người ta đợi ngươi lâu lắm rồi.

- Xích Luyện sư tỷ…

Chung Nhạc da đầu tê dại.

Nữ tử này cười đến mức hoa cỏ run rẩy:

- Đừng lo, sư tỷ không định làm gì ngươi mà chỉ định cùng ngươi tới long tộc, chưa biết chừng có tể tìm được một chàng rể cưỡi rồng ấy chứ!