Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1902: Khởi nguyên (2)




- Tân Hỏa, Đại Tư Mệnh nói Vũ Trụ Nguyên Dịch ở nơi này đã bị người khác lấy đi, chẳng lẽ là Đại Toại đã lấy đi Vũ Trụ Nguyên Dịch ở nơi này? Ngươi có biết Đại Toại đã cất Vũ Trụ Nguyên Dịch ở nơi nào không?

Chung Nhạc hỏi.

Tân Hỏa cũng một trận mờ mịt, lắc lắc đầu.

Chung Nhạc đột nhiên tỉnh ngộ. Có lẽ Đại Toại đã biến Vũ Trụ Nguyên Dịch thành Tân Hỏa. Rất nhiều tồn tại cổ lão đều gọi Tân Hỏa là Trụ Hồn Chi Hỏa.

Hay hoặc là…

Chung Nhạc nhấc cây đèn đồng lên, ánh mắt có chút cổ quái. Lẽ nào Đại Toại đã luyện Vũ Trụ Nguyên Dịch thành cây đèn đồng rỉ sét cũ nát này?

Hình dáng cây đèn đồng này thật sự quá kém, cũ nát tới mức đáng sợ, bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ vụn, hẳn không phải là do bảo vật Vũ Trụ Nguyên Dịch đẳng cấp này luyện chế thành a?

Chung Nhạc thu hồi cây đèn đồng, dự định dẫn theo Táng Linh Thần Vương đi tới địa phương mà bức Tinh đồ kia đã chỉ, đột nhiên lại quay trở lại Khởi Nguyên Chi Địa, thu thập đám mảnh vỡ Mộ Cổ lại.

Kiện Mộ Cổ này mặc dù đã vỡ nát, nhưng lại chính là Chí bảo Đạo Thần, chỉ riêng mảnh vỡ thôi cũng đã có được uy năng thật lớn không thể đo lường.

Giá trị của mỗi một mảnh vỡ cũng đều không cách nào tưởng tượng nổi. Nếu có thể khôi phục lại nguyên trạng, vậy uy lực của nó sẽ có thể bao trùm trên hết thảy Đế binh, thậm chí ngay cả Chí bảo Thiên đạo cũng không thể chống lại nó.

- Là của ta!

Táng Linh Thần Vương cũng thu hồi mấy mảnh vỡ Mộ Cổ, Chung Nhạc đột nhiên nói ra lời này. Táng Linh Thần Vương một bụng oán khí, nhưng cũng chỉ đành giao mảnh vỡ Mộ Cổ lại cho Chung Nhạc.

Chung Nhạc lại nỗ lực thu hồi di thể của tôn Khởi Nguyên Thần Vương kia, nhưng không ngờ lại không cách nào thu hồi.

Chung Nhạc khẽ di một tiếng, gọi Táng Linh Thần Vương tới hỗ trợ. Hai người hợp lực, nỗ lực nâng di thể Khởi Nguyên Thần Vương lên. Cỗ thi thể này đã bị khí Hỗn Độn ăn mòn trăm ngàn lỗ thủng, nhưng bọn họ thủy chung cũng không thể nâng nó lên được.

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Ngay cả Táng Linh Thần Vương cũng kinh nghi bất định.

Với lực lượng của hai người bọn họ, đừng nói chỉ là thi thể của Khởi Nguyên Thần Vương, cho dù là mấy đạo Tinh hệ Ngân Hà cũng có thể nâng lên được. Nhưng bọn họ lại không thể làm gì được cỗ thi thể này, quả thật cực kỳ cổ quái.

- Cỗ thi thể này cũng không đơn giản như vậy, không giống như là không dời nổi, ngược lại giống như đã bị đồ vật gì đó nắm lấy vậy!

Táng Linh Thần Vương cực kỳ kinh ngạc, nói:

- Phía dưới cỗ thi thể nhất định là có đồ vật gì đó nắm lấy cỗ thi thể này, không cho chúng ta nâng nó lên!

Hai người liếc nhìn nhau một cái, không khỏi đều rùng mình một cái.

Vừa rồi Đại Tư Mệnh đánh một trận với vị tồn tại thần bí kia, lực phá hoại kinh người, nhưng cũng không thể di dời cỗ thi thể này đi, có thể thấy được đồ vật đang bắt lấy cỗ thi thể kia nhất định là lực mạnh vô cùng.

- Rốt cuộc là thứ gì đã bắt lấy cỗ thi thể?

Hai người nỗ lực đào mặt đất lên, từ một bên kiểm tra. Bất quá, mặt đất của Khởi Nguyên Chi Địa vô cùng cứng rắn, cho dù Chung Nhạc đã dùng tới Thần đao Trảm Đạo, cũng không thể nào cắt vỡ mặt đất ra được.

Chiến lực của Táng Linh Thần Vương mạnh hơn Chung Nhạc một bậc, có thể cắt vỡ mặt đất. Chỉ thấy địa phương mặt đất bị cắt ra giống như huyết nhục, vậy ngay lập tức khép lại, không lưu lại bất luận dấu vết gì.

- Quá cổ quái rồi!

Cuối cùng, Chung Nhạc chỉ có thể rời khỏi Khởi Nguyên Chi Địa, tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, điều khiển chiếc Cổ thuyền bay lên phía trên Vũ trụ Cổ lão.

Sau khi hai người rời khỏi không bao lâu, chỉ thấy thi thể của Khởi Nguyên Thần Vương nhẹ nhàng chấn động, từ trong miệng vết thương do khí Hỗn Độn ăn mòn có quang mang nhàn nhạt chiếu rọi ra.

Một đoàn lưu quang giống như dịch thể vậy tản mát ra màu sắc mê người, chạy loạn tới lui trong các vết thương của Khởi Nguyên Thần Vương. Chỉ thấy đám vết thương của Khởi Nguyên Thần Vương chậm rãi khép lại, đại đạo Khởi Nguyên cũng từ từ liên tiếp lại.

Nếu Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương còn ở nơi này, nhất định sẽ kinh hô một trận. Đoàn lưu quang trạng thái dịch này chính là Vũ Trụ Nguyên Dịch mà bọn họ đang đau khổ tìm kiếm.

Năm xưa, Đại Toại đi tới nơi này, đã tìm được một đạo Tinh hà sắp chết do Vũ Trụ Nguyên Dịch biến thành. Mà vị tồn tại thần bí kia cũng không tìm được Vũ Trụ Nguyên Dịch. Vũ Trụ Nguyên Dịch chân chính đã bị Khởi Nguyên Thần Vương ẩn giấu nghiêm mật trong Khởi Nguyên Chi Địa, hòa làm một thể với Khởi Nguyên Chi Địa.

Hắn đúng là đã chết ở nơi này, bất quá, trước đây bởi vì Khởi Nguyên Chi Địa đã bị phá hư, Vũ Trụ Nguyên Dịch không hiển hiện ra, mà Đại Tư Mệnh đấu một trận ở nơi này, đã âm thầm thay đổi cách cục của tòa Thánh địa này, liên tiếp lại đại đạo đã đứt đoạn của Thánh địa, khiến cho Thánh địa khôi phục lại như lúc ban đầu. Vũ Trụ Nguyên Dịch liền từ sâu bên trong Khởi Nguyên Chi Địa chảy ra, tiến vào thân thể hắn, chữa trị thân thể hắn.

Hắn đang trong quá trình phục sinh.

Trong tinh không Vũ trụ Cổ lão, một bộ xương khô thân khoác một mảnh da trống, gào thét bay thẳng về phía trước. Đột nhiên hắn chợt dừng bước lại, chỉ thấy trên bầu trời phía trước xuất hiện từng đạo từng đạo khe nứt nhìn thấy mà giật mình, không ngừng có cột máu giống như thác nước chảy xuống.

- Thiên!

Cỗ khô lâu kia há miệng, phát ra một đạo thanh âm khàn khàn. Huyết nhục trên người hắn vốn dĩ đang sinh trưởng trở lại, nhưng toàn bộ huyết nhục đột nhiên mục nát, rời khỏi khung xương.

Đám vết thương trên bầu trời kia càng lúc càng nhỏ. Sau một khắc một người không có khuôn mặt từ trên bầu trời đáp xuống, tinh tế quan sát bộ xương khô kia.

Hiển nhiên bộ xương khô này cũng không muốn bại lộ thân phận của chính mình. Đạo thân của hắn hành tẩu tại Hạ giới, vẫn còn tác dụng cực lớn, nếu bị Thiên nhận ra thân phận chân chính của Đạo thân của hắn, hắn sẽ mất đi một đòn sát thủ, vô cùng bị động.

- Đạo huynh!

Thiên chắp tay thi lễ với hắn.

- Thiên đạo hữu!

Bộ xương khô kia cũng chắp tay hoàn lễ.

- Lần này đạo hữu xuất thủ, quả thật là không khôn ngoan! Mộ Cổ của ngươi đã bị phá, Đạo thân của ngươi kết cục thảm đạm. Đại Tư Mệnh để cho ngươi chạy thoát cũng là vì dụ bắt Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương mà thôi!

Trên khuôn mặt như tờ giấy trắng của Thiên mở ra một con mắt, không ngừng xoay tròn, quan sát bộ xương khô này, thanh âm không có bất kỳ tâm tình ba động gì, chán ngắt nói:

- Ngươi đã bị trọng thương, không phải là đối thủ của ta. Hiện tại có phải nên dùng chân diện mục gặp ta hay không?

Bộ xương khô kia thoáng chần chừ trong chốc lát, đột nhiên huyết nhục sinh sôi, lộ ra hình dáng chân chính.

Thiên nhất thời kinh hãi, yên lặng gật đầu, đột nhiên nhục thân hóa đi, tương dung với bầu trời, biến mất không thấy đâu nữa.