Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1886: Ngươi muốn chết sao?




Chung Nhạc đau đầu:

- Hình Thiên lại gây chuyện gì thế? Người đâu, dẫn họ tới đây cho ta!

Hình Thiên và Hiên Viên bị dẫn tới, Chung Nhạc nhìn, Hiên Viên bị đánh sưng vêu mặt mày, vô cùng thê thảm.

Thiếu niên đầu to chỉ Hiên Viên, cao giọng nói:

- Viêm Hoàng đối xửa với ta như thân tử, ta không thừa nhận hắn là Nhân Hoàng. Hắn có bản lĩnh gì mà kế thừa vị trí của Viêm Hoàng?

Chung Nhạc nhíu mày, giờ Hình Thiên là thống soái đại quân thần nhân nhân tộc, là tướng giỏi đắc lực nhất của Viêm Hoàng Khương Y Lão. Khương Y Lão có thể nói là người duy nhất đối đãi tốt với nó mà không có bất cứ mục đích gì, vì thế Hình Thiên đối đãi với Khương Y Lão như cha ruột vậy.

Hình Thiên phải chịu không ít khổ trong tay Phong Hiếu Trung, còn Chung Nhạc tuy là thúc phụ nhưng cơ hội gặp mặt rất ít, lần nào cũng vội vội vàng vàng. Chỉ duy nhất Khương Y Lão là người đầu tiên đối xử tốt với hắn, toàn tâm toàn ý với hắn, vì thế Hình Thiên rất cảm ân, trung thành tuyệt đối với Khương Y Lão.

Khương Y Lão cũng yên tâm để hắn thống lĩnh đại quân thần nhân của nhân tộc, giờ Khương Y Lão đã bị Mục Tiên Thiên hạ độc chết, tướng lĩnh nhân tộc đều tín phục Hình Thiên, Chung Nhạc đón Hiên Viên tới, không biết ai loan tin Hiên Viên kế vị Nhân Hoàng nên Hình Thiên động nô, tìm được Hình Thiên là đánh tới tấp.

Tuy Hiên Viên là vô địch ở Tổ Tinh nhưng dù sao Tổ Tinh cũng thiếu tài nguyên, công pháp ít ỏi, cho dù Hiên Viên được Tổ Long đón tới Hư Không Giới, từ đó vào Cổ Lôi Trạch Giới, trải qua lịch luyện thực lực đại tăng, cho dù Kiếm Môn môn chủ Phù Kỳ Chi mở Đế Lăng của Luân Hồi Đại Thánh Đế, có được truyền thừa của Luân Hồi Đại Thánh Đế, khiến đạo pháp thần thông của Tổ Tinh tiến bộ vượt bậc, nhưng dù sao Hình Thiên cũng là một Tạo Vật Chủ, một nửa Tiên Thiên Ma Thần.

Đối mặt với hắn, Hiên Viên chỉ có nước chịu đánh mà thôi.

Chung Nhạc hắng giọng, nghiêm nghị nói:

- Hắn là Nhân Tộc kế nhiệm do đích thân Viêm Hoàng lựa chọn, lời Viêm Hoàng ngươi cũng không nghe sao?

- Viêm Hoàng không đời nào lại chọn hắn, hắn quá yếu!

Hình Thiên phẫn nộ:

- Ngay một chiêu của ta cũng không đỡ được thì sao làm được Nhân Hoàng?

Chung Nhạc quát:

- Hình Thiên, ngươi gây chuyện đủ rồi đấy! Nhân tộc có đông đảo Đế Quân, Phù Lê, Phù Viêm Sơn, Phù Kỳ Chi, Phù Sơn, Phủ Liệt, có ai là hơn Hiên Viên cả trăm lần? Ngươi có biết tại sao không để Phù Lê bọn họ làm Nhân Hoàng không? Vị trí Nhân Hoàng, những vị Đế Quân đó còn không lên tiếng, đến lượt ngươi chỉ đạo hay sao?

Hiên Viên ngượng ngùng xấu hổ, hắn có thể nói là vô địch ở Tổ Tinh, nhưng tới ngoại giới mới biết ngoại giới rộng lớn thế nào, cường giả nhiều ra sao.

Đúng là hắn không phải cường giả mạnh nhất nhân tộc, đừng nói Phù Lê, ngay cả những Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ ở Tinh Hồng Bảo hắn cũng không phải đối thủ của họ.

Hình Thiên cứng đầu nói:

- Tại sao lại không chọn Phù Lê tướng quân? Nếu hắn là Nhân Hoàng, ta phục!

Chung Nhạc thản nhiên nói:

- Ta lựa chọn lãnh tụ cho nhân tộc, không phải chọn người mạnh nhất. Nếu chọn người mạnh nhất thì ta làm Nhân Hoàng luôn không phải xong sao? Hiên Viên, hậu đức tải vật, hậu thổ tải đạo, hắn ở nơi nhỏ bé như Tổ Tinh không thể phát triển, nhưng ra ngoại giới có đủ cơ duyên hắn có thể vượt trội. Năm trăm năm sau hắn sẽ không thua kém ngươi. Nghìn năm sau hắn chính là đế của nhân tộc!

Hình Thiên mắt sáng rực, nhấc cây rìu lớn chỉ Hiên Viên nói:

- Nếu nghìn năm sau hắn còn chưa thành đế ta chém chết hắn!

Hiên Viên mặt tái nhợt, nhìn Chung Nhạc như cầu cứu, Chung Nhạc gật đầu cười:

- Nghìn năm sau nếu hắn không thành Nhân Đế ngươi cứ chém chết hắn.

Hiên Viên mặt tái mét.

Chung Nhạc cười:

- Hiên Viên, nỗ lực tu hành, trong nghìn năm tên ngốc này chắc chắn có thể tu thành Đế Quân chiến lực có lẽ sẽ gần đế cấp. Nếu ngươi không tu thành Đế Cảnh thì chắc chắn sẽ bị hắn chém chết. Phong sư huynh, căn cơ của Hiên Viên không tốt, căn cơ của ta từ khi bắt đầu đã rất chắc chắn, về phương diện này kiến giải không bằng huynh. Huynh dạy dỗ hắn một thời gian. Còn Hoài Ngọc, căn cơ của nó rất chắc, ta dạy dỗ nó một thời gian.

Phong Hiếu Trung gật dầu, nhìn sang Hiên Viên. Hiên Viên bất giác rùng mình mấy cái, đôi mắt kia nhìn hắn khiến hắn cảm thấy ánh mắt của trung niên nam tử này không có bất cứ cảm xúc gì.

Hắn biết Phong Hiếu Trung, sự thực là nhân tộc ở Kiếm Môn cho tới Tổ Tinh, có lẽ là toàn bộ sinh linh Tổ Tinh năm đó đều trưởng thành dưới bóng đen của Phong Hiếu Trung!

Đến nay, uy danh của Phong ma đầu vẫn được lưu truyền ở Tổ Tinh, không hề bị lãng quên. Được vị lão ma đầu Phong Hiếu Trung này dạy dỗ, hắn đã có thể tưởng tượng được tương lai của mình sẽ thế nào rồi.

So với Phong Hiếu Trung thì hắn thích Chung Nhạc ôn hòa hơn.

Chung Nhạc suy nghĩ nói:

- Sau này họ còn phải tới Lôi Trạch một chuyến, tới Hoa Tư một chuyến để tiền bối Lôi Trạch và Hoa Tư dạy dỗ một thời gian. Trong Thiên Đình cũng không thiếu cơ duyên của họ. Ừm, Hoài Ngọc còn phải tới Thiên Hỏa Hoang Vực và Bàn Kê chi châu.

Tân Hỏa ngáp một cái, nói:

- Chung Sơn thị, ôm đồm quá lại hỏng việc đấy.

- Không chọn lọc sở trường của mọi người thì sao có thành tựu được?

Chung Nhạc mắt sáng lên:

- Tân Hỏa, ngươi dạy Hiên Viên thì thế nào hả? Ngươi thích hợp làm lão sư hơn đấy, có thể dạy dỗ hắn!

Tân Hỏa lắc đầu, chẳng có hứng thú gì:

- Hắn không phải Phục Hy.

Chung Nhạc đành phải từ bỏ ý định này, gọi Phong Hoài Ngọc tới, đánh giá một lượt không khỏi cảm thán. Phong Hoài Ngọc căn cơ thực sự quá hùng hồn, hơn hẳn Chung Nhạc năm xưa. Phong Hiếu Trung dạy nó tu hành khiến nó có cơ sở rất chắc chắn, thậm chí đã ở Khai Luân Cảnh đã mở bí cảnh thứ bảy.

Phong Hiếu Trung tinh thông nghiên cứu, lơ là suy diễn tính toán, bí cảnh thứ bảy của Phong Hoài Ngọc có lẽ là do Phong Hiếu Trung giúp đỡ mở ra chứ không phải tự Phong Hoài Ngọc lĩnh ngộ. Muốn lĩnh ngộ toàn bộ sự ảo diệu của bí cảnh thứ bảy còn rất xa vời, việc này thì cần Chung Nhạc dạy rồi.

Phong Hiếu Trung cũng đánh giá Hiên Viên, thầm lắc đầu, căn cơ của Hiên Viên trong mắt hắn là một đống hồ đồ, không đáng để mắt, cần hắn sửa lại, mà việc này thì hắn lại không giỏi.

Đại hội chư đế lần này, tám đứa con của Trác Long tới rồi chưa rời đi mà ở lại cùng Bệ Ngạn. Hoa Sảnh Mân cũng không trở về Hoa Tư thị, cũng ở lại Tổ Đình Tinh Vực, quấn lấy Âm Phiền Huyên, hai người họ đánh đi đánh lại, trời long đất lở.

Việc này cũng cho thấy thái độ của Lôi Trạch thị và Hoa Tư thị.

Trong trận đế tranh, Hoa Tư thị và Lôi Trạch thị không tham dự, tránh xa sự phân tranh, còn Chung Nhạc xây dựng lãnh địa ở vũ trụ cổ, hai hoàng tộc cổ xưa này liền phái thế lực tới, cho thấy họ ủng hộ Chung Nhạc.

- Phu quân, Táng Linh Thần Vương lại tới.

Chung Nhạc đang hướng dẫn Phong Hoài Ngọc về sự suy đoán, Âm Phiền Huyên tiến lại khẽ nói:

- Hắn muốn gặp chàng.

Chung Nhạc khựng người, tâm niệm khẽ động, thi triển thủ đoạn tạo vật. Xung quanh sinh ra không gian, đại lục nhô lên biến thành một vùng cấm khu, bên trong sinh ra ma vật, để Phong Hoài Ngọc vào đó lịch luyện.

Hắn đứng dậy đi gặp Táng Lin Thần Vương, thấy vị Thần Vương này mi thanh mục tu, hình dung tuấn mĩ, vẫn như trước kia.

- Đạo huynh, ta nên gọi ngươi là Táng Linh Thần Vương hay Táng Địa Thần Vương?

Chung Nhạc cười.

Táng Linh Thần Vương chắp tay sau lưng, nhìn Chung Nhạc tới gần, nhàn nhã nói:

- Táng Linh cũng được, Táng Địa cũng được. Tiểu Phục Hy, đại hội chư đế tương lai đã kết thúc, chư đế rời đi, ngươi dám một mình gặp ta? Giờ sự sống chết của ngươi nằm trong tay ta, lẽ nào không sợ ta giết ngươi đoạt đi linh căn?

Chung Nhạc lắc đầu:

- Đạo huynh, thật không dám giấu, với thành tựu hiện nay của ta, trong thiên hạ thực sự không nhiều người có thể giết ta. Ta trong một tâm niệm là có thể tới tương lai, quá khứ, xuyên qua thời không, đi lại vô ảnh vô tông. Nếu ta muốn đi thì những vị đế cấp bình thường căn bản không thể giữ ta được. Người có thể giữ mạng của ta, có, nhưng không có đạo huynh trong số đó.

Táng Linh Thần Vương động dung, đánh giá Chung Nhạc, tán thưởng, bỗng đổi giọng:

- Ngươi đoạt mất của ta Luân Hồi Đằng Linh Căn, ta không giữ ngươi lại được, nhưng nếu ngươi đi thì ta có thể giết hết những sinh linh dưới trướng ngươi để xả hận. Giờ ta ở ngay trung tâm lãnh địa của ngươi, ta tâm niệm động một cái là có thể biến tinh vực này thành táng thổ, chôn vùi toàn bộ thần ma và sinh linh dưới trướng ngươi! Như vậy ngươi còn đi được không?

Hắn đang rất tự tin, đây là sào huyệt của Chung Nhạc, Chung Nhạc chạy cũng không thoát, ở lại cũng không được, hắn đã thấy Luân Hồi Đằng trở lại bên mình rồi.

Chung Nhạc cười ha ha, Táng Linh Thần Vương không hiểu, đợi hắn cười xong mới hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

- Ta cười đạo huynh ngốc nghếch!

Chung Nhạc mỉm cười:

- Ngươi chỉ biết ta cướp đi linh căn thứ chín nên tới tìm ta, nhưng lại không biết một chuyện khác. Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế học cũng biết linh căn nằm trong tay ta. Họ cách đây còn gần hơn ngươi, tại sao họ không tới đoạt?

Táng Linh Thần Vương cũng khó hiểu:

- Tại sao?

- Vì họ không dám.

Chung Nhạc vẻ mặt bình tĩnh:

- Đạo huynh đã tới rồi, hơn nữa không hạ sát thủ, nể tình ta, vậy thì ta cho ngươi biết một việc, cho huynh thấy diện mạo thật sự của vùng tinh vực này của ta.

Hắn vừa dứt lời thì một chữ tấm bia chữ huyết khổng lồ hiện lên, rồi không gian chấn động dữ đội, tầng tầng tan ra. Một tảng địa lục rộng lớn hiện lên phía dưới vùng tinh vực này, càng ngày càng rõ ràng. Tổ Đình Tinh Vực biến thành một ngôi sao bên trên đại lục!

Hàng nghìn vạn thần ma trên Tổ Đình Tinh Vực chấn động, rồi vô số luồng đế uy bắn lên, trên không trung là vô số đại đạo đế cấp biến thành các loại sát trận, cấm chế phức tạp mà đáng sợ bao trùm cả tinh vực!

Cùng lúc đó Táng Linh Thần Vương liền cảm nhận được khí tức khổng bố như của Đạo Thần xung thiên, nối liền những sát trận, phong cấm kia, tạo thành một sát trận hoàn chỉnh!

Mảnh đại lục Tổ Đình này được bao phủ trong tòa đệ nhất sát trận từ cổ chí kim, vững chắc không gì phá hủy nổi. Đại lục Tổ Đình cũng là một tòa thánh địa hùng vĩ, không phải Tiên Thiên thánh địa nhưng cực giống Tiên Thiên thánh địa!

Táng Linh Thần Vương chấn kinh, nhìn vị trí của mình, đang ở trung tâm sát trận!

Nếu Chung Nhạc tâm niệm động khẽ thì có lẽ hắn sẽ tan thành tro bụi!

- Đây chính là lý do Tà Đế, Ma Đế, Thần Đế không dám tới giết ta cũng là cái để ta dám ở lại vũ trụ cổ.

Chung Nhạc thở dài, nói nhỏ:

- Ta vốn muốn dẫn dụ Tà Đế để bọn họ tự chui đầu vào lưới cho ta làm ngư ông đắc lợi, trừ bỏ được một hai vị Thái Cổ Thần Vương, nhưng không ngờ họ lại giảo hoạt như vậy, không một ai tới cả, chỉ có đạo huynh tới.

Táng Linh Thần Vương nổi da gà.

Chung Nhạc tươi cười, chắp tay sau lưng:

- Táng Linh đạo huynh, sinh tử tồn vong của huynh chỉ trong một suy nghĩ của ta. Ngươi muốn sống hay chết?

- Ta muốn…

Táng Linh Thần Vương đột nhiên tấn công hắn, lúc này chân Chung Nhạc không hề động nhưng khoảng cách với hắn càng ngày càng gần, chỉ nháy mắt đã sát rạt.

- Táng Linh, ngươi đây là muốn chết sao?

Tiếng Chung Nhạc truyền tới, giống như vang lên bên tai hắn vậy.