Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1826: Một kiếm bình Táng khu (1)




Ngay khoảnh khắc hắn khom người bái một cái, Quyền hành Thiên Đế nhất thời đại phóng quang mang. Đám linh quang đang nhanh chóng ba động kia đột nhiên dừng lại trong chốc lát.

Chỉ thoáng dừng lại một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng lại khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Năng lượng của Phục Mân Đạo Tôn còn sót lại trong Quyền hành Thiên Đế cũng không nhiều. Uy năng của kiện bảo vật Đạo Tôn này sớm đã tiêu thất sạch sẽ, chỉ còn lại một chút năng lượng bé nhỏ không đáng kể, xa xa không thể uy hiếp tới ý thức của Táng Địa Thần Vương.

Nhưng Luân Hồi Đằng lại là bị Phục Mân Đạo Tôn đích thân đánh nát. Trong gốc Linh căn thứ chín này ngoại trừ lưu giữ ý thức của Táng Địa Thần Vương, cất chứa hậu thủ của Thiên, bốn cây Thiên dược kia ra, đồng thời cũng chất chứa dư ba thần thông của Phục Mân Đạo Tôn.

Dư ba thần thông của Đạo Tôn ẩn giấu trong đám hạt ánh sáng linh quang kia, biến thành từng điểm từng điểm từng khỏa từng khỏa, nhiều đếm không xuể, đã bị phân giải thành ức ngàn vạn phần. Nhưng ngay trong nháy mắt Chung Nhạc khom người bái một cái mời thần thông kia, hết thảy đám dư ba thần thông này đã bị Quyền hành Thiên Đế kích phát, chen chúc lao tới, nhao nhao phóng vọt vào trong Quyền hành Thiên Đế.

- Đừng a!

Táng Linh Thần Vương liều mạng phóng vọt tới, vươn tay chụp về phía đại não linh quang. Đột nhiên, trong Quyền hành Thiên Đế chợt truyền ra một cỗ lực lượng khủng bố khiến cho hắn cũng phải run sợ.

Hắn nhìn thấy bàn tay vươn về phía trước của chính mình đang không ngừng phân giải, từng điểm từng điểm da thịt băng liệt, huyết dịch phiêu phù khắp nơi trên không trung, cơ gân bắp thịt đang từng sợi từng sợi đứt đoạn, vỡ nát, biến thành bột mịn. Đám bột mịn kia lại tiếp tục không ngừng phân giải.

Thời điểm cánh tay này của hắn sắp sửa chạm vào đại não linh quang, đã chỉ còn lại có một cỗ xương cốt trắng hếu. Nhưng năm khúc xương ngón tay cũng đang vỡ nát, cũng đang tan rã.

Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị của Táng Linh Thần Vương cũng đang phân giải. Lớp da mặt tan rã, biến mất, tròng mắt bốc hơi, ánh mắt mô mắt biến thành tro bụi, nhãn đồng và cái mũi cũng đang rơi xuống.

Trong cơ thể hắn chợt hiện ra một bộ khải giáp, bảo vệ toàn thân hắn. Nhưng bộ khải giáp này vừa hiện ra tới đâu liền tan rã tới đó dưới cỗ lực lượng kinh khủng kia. Bộ khải giáp còn chưa hoàn toàn xuất hiện, đã triệt để phân giải, không còn tồn tại.

Khuôn mặt của hắn đã bị chém bằng, chỉ còn lại một tầng bạch cốt. Vừa tiếp xúc với cỗ lực lượng kia, đám bạch cốt liền giống như là tro bụi vậy, nhao nhao nứt ra, bay lên, lại không ngừng phân liệt, vỡ nát.

Phía sau, ba tôn Thần Vương Thái Cổ đang xông thẳng về phía này đột nhiên rợn cả tóc gáy, vội vàng dừng bước lại, dùng tốc độ càng nhanh hơn viễn độn về phía sau.

Đám Thiên Vương bọn Trí Tuệ, Thần Thông, Động U, Tam Linh, Tam Hồn… so với Táng Linh Thần Vương thì chậm hơn một bước, nhưng cũng trong nháy mắt kế tiếp đã phóng vọt vào trong phạm vi lực lượng của Quyền hành Thiên Đế.

Bọn họ nhìn thấy thanh Tiên Thiên Thần Đao cắm trên đại não linh quang đã biến thành một cây kiếm, một cây kiếm sáng ngời khôn cùng, đang chiếu rọi thân hình của chính mình.

Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong thanh kiếm. Khuôn mặt của bọn họ đang phân giải, giống như một tờ giấy bị thiêu hủy vậy, biến thành tro tàn đang theo gió tung bay.

Tu vi của Tam Linh Thiên Vương, Tam Hồn Thiên Vương yếu nhất, bọn họ nhìn thấy nhục thân của chính mình trong thanh kiếm kia chỉ trong khoảnh khắc đã trở nên trăm ngàn lỗ thủng. Một thân huyết nhục ngay khi vừa mới lộ ra phía sau lớp da liền toàn bộ điêu linh, kể cả tim gan phèo phổi thận của chính mình, kể cả não tương của chính mình.

Bọn họ nhìn thấy chính mình trong thanh kiếm đã biến thành một cỗ khô lâu, đang dùng một loại tư thế vô cùng buồn cười xông thẳng về phía trước.

Sau một khắc, sáu vị Thiên Vương cơ hồ là đồng thời xoay đầu nhìn lại, sau đó phát ra một tiếng thở dài.

Rầm!

Xương cốt của bọn họ rầm một tiếng vỡ nát, dưới sự chiếu rọi của kiếm quang biến thành bột mịn, không còn tồn tại.

- Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn!

Trí Tuệ Thiên Vương phát ra tiếng thét chói tai. Tiếng thét này đột nhiên dừng lại. Chính là yết hầu của nàng đã bị tan biến dưới sự chiếu rọi của kiếm quang Đế kiếm. Thân thể Trí Tuệ Thiên Vương đột nhiên dừng lại. Nàng nghe được xương chân của chính mình phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng.

Hai chân của nàng chỉ còn lại là hai khúc xương cốt, bỗng nhiên dưới tình huống phát lực, hai chân suýt chút nữa bể nát trong kiếm quang. Hai tay nàng chụp sang hai bên, muốn chụp lấy hai vị Thiên Vương Động U và Đại Xích lui về phía sau, nhưng trong tay chụp được chỉ là hai cỗ khô lâu bạch cốt.

Hai chân Trí Tuệ Thiên Vương phát lực lui về phía sau, lao ra khỏi phạm vi kiếm quang bao phủ. Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hai cỗ khô lâu bạch cốt trong tay đột nhiên lách cách hai tiếng bể nát.

- Đi mau!

Một cỗ bạch cốt khác từ phía sau vọt tới, chính là Thần Thông Thiên Vương. Hắn quát lớn về phía Trí Tuệ Thiên Vương.

Đám người Phong Vô Kỵ, La lão và Anh Như vốn dĩ cũng đang lao thẳng về phía đại não linh quang, không ngờ lại bị Táng Đế ngăn cản, không thể xông lên phía trước. Ba người ở đằng xa ngơ ngác nhìn một màn này, há hốc miệng, cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Đây là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, là cái hậu thủ cuối cùng mà hắn lưu lại nơi này, hiện tại đã được Quyền hành Thiên Đế dẫn động, khiến cho ngay cả tồn tại Đế cấp cũng bản thân khó bảo toàn.

Thực lực của Phục Mân Đạo Tôn chính là kinh khủng như vậy, gặp phải thần thông của hắn, chỉ có thể trốn, chỉ có thể chạy, nếu xông lên phía trước nghênh đón thần thông của Đạo Tôn giống như đám Thiên Vương này vậy, tuyệt đối chính là tự tìm chết.

Ánh mắt Táng Đế chớp động, che chở ba người Phong Vô Kỵ lui về phía sau, ngữ khí buồn bã nói:

- Đạo kiếm quang này khiến cho ta nhớ lại tình cảnh năm xưa. Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn một kiếm phá Táng khu. Kiếm quang của hắn đã chiếu sáng thấu triệt toàn bộ mười trọng thiên của Táng khu, cơ hồ khiến cho mười trọng thiên hoàn toàn trong suốt. Nhưng uy năng của một kiếm hiện tại này xa xa đã không bằng năm xưa. Năm xưa mặc dù hắn đã già, nhưng chiến lực cũng là thời khắc cường hoành nhất!

Phong Vô Kỵ nghe hắn nói vậy, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.

Uy năng từ trong Quyền hành Thiên Đế bạo phát ra hiện tại vẫn không bằng thời điểm năm xưa Phục Mân Đạo Tôn một kiếm bình Táng khu. Năm xưa, Đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn chiếu rọi thông thấu toàn bộ mười trọng thiên của Luân Hồi Táng Khu, đó là một màn đồ sộ tới mức nào, đáng sợ tới mức nào?

Bàn tay đã biến thành xương cốt của Táng Linh Thần Vương rốt cuộc cũng chạm vào đại não linh quang. Não tương trong đại não linh quang sớm đã bốc hơi sạch sẽ trong kiếm quang.

- Đại huynh, ngươi trúng phải thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, đã không còn đường sống nữa, vẫn là để cho ta ăn tươi ngươi a!

Huyết nhục trên đầu lâu Táng Linh Thần Vương đã hoàn toàn hóa đi. Nhưng hắn dù sao cũng là Ma Đế trong Tiên Thiên Thần, thực lực cực cao, mặc dù rơi vào trong thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, hắn cũng có thể kiên trì được một chút thời gian.

- Thành toàn ngươi a!

Ý thức của Táng Địa Thần Vương trong đại não linh quang không ngừng vỡ nát trong kiếm quang, nhưng vừa được xương ngón tay của Táng Linh Thần Vương chạm vào, ý thức của Táng Địa Thần Vương nhất thời giống như nước thủy triều vậy, thuận theo xương ngón tay của Táng Linh Thần Vương phóng vọt vào trong Nguyên thần của hắn.