Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1806: Táng Thiên (1)




Đám người Phong Vô Kỵ vội vàng nhìn về phía ba người Tà Phong, trong lòng đại hận. Trong lòng ba người Tà Phong, Thần Vận Khâu và Ma Nguyên Lộ cũng có chút không thoải mái, âm thầm oán giận vị Táng Đế này nhiều chuyện. Thần Vận Khâu vội vàng nói:

- Chúng ta cũng không biết thủ dụ của sư tôn lại có tác dụng này, ngược lại cũng không phải là có ý muốn hãm hại các vị đạo hữu!

Táng Đế đứng dậy, cất bước đi về phía trọng thiên thứ mười, lạnh nhạt nói:

- Ba vị Thần Vương Thái Cổ ai nấy đều có tâm tư, đều có bàn tính, không có gì đáng trách. Bất quá, ta và bọn họ cũng không phải là đồng đạo. Nếu bọn họ đã phái các ngươi đi tới chỗ của ta, ít nhiều ta cũng sẽ cấp cho bọn họ cái mặt mũi. Các ngươi đi theo ta a! Nói không chừng, trong trọng thiên thứ mười có cơ duyên của các ngươi!

Đám người Phong Vô Kỵ vội vàng đuổi theo, cách thứ miệng quan tài mười của Táng khu càng lúc càng gần.

Trọng thiên thứ mười, chính là cỗ quan tài thứ mười do thiên địa hình thành. Đám người từ xa nhìn lại, chỉ thấy vô số Tinh hà cực kỳ tráng lệ. Tinh quang do phần rễ của gốc Linh căn thứ chín biến thành như thác như sông, rũ xuống ở nơi đó. Đám sợi rễ này rất nhiều, tự nhiên lộ ra huyễn lệ phi phàm, chiếu rọi trọng thiên thứ mười ra nhiều màu nhiều sắc.

- Nơi này tuy là Táng khu, nhưng so với Thiên Đình lại còn đẹp hơn một chút!

Phong Vô Kỵ không khỏi tán thán.

Táng Đế liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

- Đẹp sao? Địa phương mà ngươi vừa mới nói là Táng khu sao? Các ngươi thân ở bên ngoài mới sẽ cảm thấy đẹp, nhưng sau khi vào tới bên trong, ngươi sẽ không nói những lời như vậy nữa đâu. Trọng thiên thứ mười được gọi là Táng Thiên, một chút cũng không đẹp!

- Táng Thiên?

Trong lòng đám người Phong Vô Kỵ nhất thời kinh hãi. Cái tên này khiến cho đám Tiên Thiên Thần Ma tới từ Bích Lạc Cung bọn La lão cực kỳ khó chịu. Bọn họ là môn sinh của Thiên, cái từ Táng Thiên này, khiến cho bọn họ có một loại cảm giác bất an.

- Táng Thiên? Khẩu khí thật lớn a!

La lão cười lạnh một tiếng, nói:

- Một địa phương hẻo lánh thâm sơn cùng cốc như vậy, cũng xứng xưng là Táng Thiên sao? Đại nghịch bất đạo, vi phạm thiên luân a!

- Ngươi nói cũng không sai! Nơi này vốn dĩ không gọi là Táng Thiên, mà gọi là Táng Địa!

Táng Đế nhàn nhạt nói:

- Là dùng tên họ của Táng Địa Thần Vương để mệnh danh. Sau khi Hậu Thổ nương nương trở thành Đạo Thần, Táng Địa Thần Vương chỉ đành phải cải danh, không dám lại dùng cái danh hiệu Táng Địa này nữa. Về sau lại có thêm mấy vị tồn tại tu thành Đạo Thần, Táng Địa Thần Vương lại sửa tên họ trở lại như cũ. Nơi này sở dĩ đổi thành Táng Thiên, lại là có quan hệ với Phục Mân Đạo Tôn và Thiên. Thiên Đạo Luân Hồi, Luân Hồi đã dừng lại ở nơi này! Nơi này là địa phương táng Thiên, là địa phương ngay cả Thiên Đạo Luân Hồi cũng không thể tiến vào!

Táng Đế dẫn theo bọn họ leo lên trọng thiên thứ mười, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi xem đi! Nơi này có phải xinh đẹp như các ngươi đã tưởng tượng hay không?

Đám người dõi mắt nhìn về phía trước, nhất thời ngây người như tượng.

Địa phương từng đạo từng đạo Tinh hà kia rơi xuống là bầu trời vỡ nát. Trên thiên không rách nát tả tơi không ngừng chảy xuống huyết dịch, Thiên huyết vẫn còn đang không ngừng chảy xuôi. Trên thiên không, khắp nơi đều là huyết dịch màu đỏ tươi, trong mỗi một khe nứt vỡ đều có huyết dịch không ngừng chảy xuống.

Mà trên mặt đất cũng có trăm ngàn lỗ thủng, chính là vô số những vũng huyết trì huyết hồ huyết hà huyết hải… phảng phất như đại địa cũng có sinh mệnh vậy, đã bị trọng thương.

Trong vết thương trên không trung và trên mặt đất không ngừng có những mảnh vỡ linh hồn bay ra. Đám mảnh vỡ linh hồn này không biết là tới từ chỗ nào, lại xuất hiện trong trọng thiên thứ mười này. Khắp nơi trên không trung đều là những thân thể Tàn hồn đổ nát, vặn vẹo, gào thét, bay tới bay lui.

Những thân thể Tàn hồn kia là những linh hồn đã tử vong, bị hấp dẫn tới đây. Nơi này là nơi quy tụ cuối cùng của bọn họ.

Nhưng nơi này một chút cũng không xinh đẹp!

Trong trọng thiên thứ mười tràn đầy đám Ma vật cổ quái, bốn vó chống đất hành tẩu khắp nơi, không mắt không tai không mũi đuôi dài. Đám Ma vật này mở ra cái miệng to như chậu máu, không ngừng thôn phệ đám vong linh vong hồn kia, hút đám vong linh vong hồn kia vào trong cơ thể chính mình.

Hình thể đám Ma vật này to lớn khôn cùng, thân dài ức vạn dặm, nhưng hành động chậm chạp. Mỗi một lần bọn chúng há miệng ra, lại khủng bố giống như một cái Hắc động đang thôn phệ một đám Tinh cầu vậy.

Bọn chúng vừa đi vừa ăn, ăn chán rồi thì há miệng uống huyết thủy, tiêu hóa đám vong linh vong hồn đã ăn tươi vào trong bụng, biến thành từng đống từng đống rác rưởi bài tiết ra ngoài. Mà đám vong linh vong hồn kia thì đã biến thành từng đống từng đống huyết phân khổng lồ giống như ngọn núi.

Còn có một vài con Ma vật đỉnh đầu mọc sừng kỳ quái chống những chiếc Cổ thuyền đổ nát, chạy theo phía sau đám Ma vật cự hình kia, xúc đám huyết phân kia lên, chất đống lên trên thuyền.

Trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu từ bên ngoài nhìn xinh đẹp lộng lẫy, chân diện mục hiển lộ ở trước mặt bọn họ lại là đáng sợ như thế.

Thần trí đám người cơ hồ hỗn loạn. Phong Vô Kỵ không khỏi lẩm bẩm:

- Không phải nói linh hồn ở nơi này sẽ bị tẩy trắng, sẽ biến thành hạt giống sinh mệnh, dựng dục ra sinh mệnh mới sao?

- Ngươi tin à?

Táng Đế cúi đầu liếc nhìn hắn một cái, cười ha hả, nói:

- Đây chẳng qua chỉ là nguyện vọng của Phục Mân Đạo Tôn mà thôi! Hắn quả thật là có ý nghĩ này, nghĩ muốn thống nhất vũ trụ vào trong Đại Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho linh hồn có thể tuần hoàn không thôi, sinh sinh diệt diệt đều ở trong Thiên Địa Luân Hồi. Hắn suy nghĩ tuy tốt, nhưng vẫn là đã đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều tồn tại!

Hắn cất bước đi vào trọng thiên thứ mười, nói:

- Các ngươi cẩn thận một chút! Nơi này là chiến trường, địa phương Phục Mân Đạo Tôn giết chết Táng Địa Thần Vương. Ở nơi này vẫn còn lưu lại dư ba thần thông của bọn họ. Nếu các ngươi đi lầm đường… hắc hắc… cho dù sư tôn của các ngươi, tồn tại sau lưng các ngươi có tới đây, cũng không cứu được các ngươi!

Đám người vội vàng đuổi theo hắn, không dám tự ý xông loạn. Ánh mắt Thần Vận Khâu chuyển động, khẽ mỉm cười, khách khí hỏi:

- Táng Đế, ngươi vẫn chưa nói vì sao nơi này lại đổi tên thành Táng Thiên a?

Táng Đế trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên, nói:

- Có nhìn thấy những vết thương trên thiên không kia không?

Đám người thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía những vết thương trên bầu trời, ai nấy cũng đều không hiểu ý hắn.

- Năm xưa chiến đấu ở nơi này, không chỉ là Phục Mân Đạo Tôn đối chiến với Táng Địa Thần Vương, ngay cả Thiên cũng đã xuất thủ. Ngoại trừ Thiên ra, còn có những tồn tại đáng sợ khác cũng đã động thủ. Những vết thương này, chính là vết thương của Thiên!

Trên mặt Táng Đế cũng có một đạo vết thương. Vết thương kia vẫn còn đang phát quang, tựa hồ dư ba thần thông do đối thủ để lại cho hắn vẫn như cũ còn sót lại, không thể chữa trị, không thể khu trừ.

- Về sau, nơi này đã đổi tên thành Táng Thiên. Đã từng có một vị tồn tại đã nói, Đạo Tôn miệng vàng lời ngọc, có thể nói trước chuyện tương lai. Sau này Thiên tuyệt đối không dám đi tới nơi này nữa, sợ Đạo Tôn một lời thành sấm. Móc Phân Thần Vương!