Âm Phần Huyên ngăn đám người lại, quay sang hỏi Chung Nhạc:
- Lão gia, ngươi có chủ ý gì không?
Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, mỉm cười nói:
- Trước cứ để cho bọn họ tiếp tục luyện chế Thần binh, đợi mấy ngày nữa rồi lại nói, không cần nóng lòng nhất thời. Các ngươi cứ việc chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa sẽ có chỗ cần dùng tới các ngươi!
Đám người hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu ý hắn.
Chung Nhạc đứng dậy, mỉm cười nói:
- Ta dự định xuất quan, đi gặp Huyền Kỳ Nhị Lão một lần!
- Ta đi cùng ngươi!
Âm Phó Khang vội vàng nói. Lung Chất Nữ Quân cũng mỉm cười, nói:
- Ta cũng đi cùng Dịch Quân Vương!
Chung Nhạc gật đầu, ba người đi tới trước cửa thành. Cửa thành mở ra, Chung Nhạc, Âm Phó Khang và Lung Chất đi ra Trấn Thiên Quan, xuyên qua Tinh hà, đi tới bờ bên kia.
Trên thành lâu và tường thành nhất thời hiện ra mấy chục vạn Thần Ma, nghiêm túc chuẩn bị, chuẩn bị bất cứ lúc nào giết xuống dưới thành giải cứu ba người bọn họ. Mà trong Tinh hà, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền nhao nhao xuất hiện, tới lui tuần tra, cũng chuẩn bị bất cứ lúc nào giết tới giải cứu.
Phía đối diện, đám người Quỷ U Minh, Lâu Chính Sư lập tức điều động các lộ đại quân, sát khí đằng đằng, chuẩn bị xuất thủ chém giết.
Chung Nhạc cao giọng nói:
- Quỷ Sư, Lâu sư huynh, không cần khẩn trương! Lần này ta tới chỉ là muốn với ôn chuyện Huyền Kỳ Nhị Lão một chút mà thôi, không có ác ý! Huyền Kỳ Nhị Lão, còn nhớ trận đánh cuộc nho nhỏ giữa Dịch mỗ với các ngươi không?
Huyền Kỳ Nhị Lão ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Huyền lão mỉm cười, nói:
- Dịch Quân Vương tài trí hơn người, lần đó chúng ta thua cuộc, đối với Dịch Quân Vương cũng là kính phục không thôi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta dự định trao đổi một chút phương pháp luyện bảo với hai vị. Nếu ta tới đó, hai vị cũng không tới mức xuất thủ đánh giết đạo hữu a?
Huyền Kỳ Nhị Lão liếc nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên thần sắc mừng rỡ, nói:
- Thế gian khó gặp đạo hữu, khó gặp tri âm! Dịch Quân Vương cũng là kẻ tinh thông luyện bảo, nhị lão ta tự nhiên vui mừng nghênh đón còn không kịp!
Quỷ U Minh vội vàng cao giọng quát lớn:
- Dịch Quân Vương, ngươi đi giao lưu thì cũng không có vấn đề gì, nhưng sao lại còn mang theo hai tên ác côn kia làm gì?
Âm Phó Khang nhất thời giận dữ:
- Lão quỷ, ngươi chửi ai là ác côn?
Quỷ U Minh cười lạnh một tiếng, nói:
- Chính là chửi lão thất phu ngươi và lão bà nương Lung Chất kia!
Âm Phó Khang cười hắc hắc, nói:
- Đánh chó tự nhiên là phải cầm ác côn! Hai cây ác côn chúng ta chính là dùng để đánh con chó già ngươi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Nhạc phụ, Lung Chất sư tỷ, các ngươi lưu lại nơi này, ta là muốn dùng đạo kết bạn, Huyền Kỳ Nhị Lão sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, các ngươi có thể yên tâm!
Âm Phó Khang và Lung Chất Nữ Quân có chút chần chờ, thấp giọng nói:
- Vạn nhất hai lão gia hỏa kia xuất thủ với ngươi…
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Nếu Huyền Kỳ Nhị Lão xem ta là đạo hữu, vậy nhất định sẽ không hạ thủ với ta! Bọn họ nghĩ muốn giết ta, cũng là sẽ dùng kỹ nghiệp giết ta, chế tạo ra Thần binh nhằm vào ta, lúc này mới không phụ sở học của chính mình, mà ta cũng chết có ý nghĩa!
Huyền Kỳ Nhị Lão nhất tề giơ ngón tay cái lên. Kỳ lão tán thưởng:
- Lời ấy của Dịch Quân Vương, thấu tận tâm can chúng ta! Các ngươi yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ không hạ thủ với Dịch Quân. Tả Thiên Thừa, các ngươi cũng không được thừa dịp Dịch Quân Vương đang giao lưu với chúng ta, hạ thủ với hắn!
Huyền lão cười hắc hắc, nói:
- Hôm nay chúng ta phải khiến cho Dịch Quân Vương thua tâm phục khẩu phục!
Chung Nhạc một mạch tiến về phía trước, hành lễ với nhị lão, nhị lão vội vàng hoàn lễ. Ba người cười cười nói nói, thanh âm rèn sắt lại vang lên. Chung Nhạc kéo động ống bễ, thổi gió cho lò lửa, ba người giao lưu tâm đắc luyện bảo, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Trong Trấn Thiên Quan, sắc mặt từng gã từng gã tướng lĩnh đại biến, nhao nhao cảm ứng được Thần binh lợi khí nhằm vào chính mình đã được luyện chế ra, sát kiếp của chính mình chuẩn bị hàng lâm.
Trong vòng hai ngày, đã có trên dưới một trăm kiện Thần binh được chế tạo ra. Lại qua thêm hai ngày, lại có thêm trên dưới một trăm kiện Thần binh nữa được luyện chế ra. Chung Nhạc và nhị lão tán gẫu suốt mười ngày, tổng cộng có năm sáu trăm kiện Thần binh được luyện chế ra.
Cuối cùng, Chung Nhạc không kéo động ống bễ nữa, mỉm cười nói:
- Hai vị sư huynh, Chung mỗ muốn hai vị đầu nhập vào phe ta, không biết tâm ý của hai vị như thế nào?
Huyền Kỳ Nhị Lão mỉm cười, nói:
- Năm xưa chúng ta đã từng nói, chúng ta chỉ rèn sắt cho Thiên Đế! Nếu ngươi trở thành Thiên Đế, mới có thể khiến cho chúng ta đầu nhập vào ngươi được!
- Không bằng lại đánh cuộc một trận đi?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta lại đánh cuộc một trận với các ngươi, bảo vật mà các ngươi luyện ra, sẽ không giết chết được bất luận một Thần Ma nào của Trấn Thiên Quan ta. Nếu các ngươi thua rồi, liền tới giúp ta rèn sắt a?
Huyền Kỳ Nhị Lão liếc nhìn nhau một cái. Kỳ lão mỉm cười, nói:
- Nếu Dịch Quân Vương thua thì sao?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Tự nhiên là tướng lĩnh của Trấn Thiên Quan ta đều bị các ngươi giết chết hết!
- Vậy cũng không được!
Huyền lão thản nhiên nói:
- Nếu Dịch Quân Vương đã muốn đánh cuộc, vậy thì đánh cuộc kiện Thần binh mà chúng ta luyện không ra kia! Nếu Dịch Quân Vương thua, vậy phải truyền thụ cho chúng ta kiện Thần binh mà chúng ta luyện không ra kia! Có dám đánh cuộc không?
Trong mắt Chung Nhạc đại phát tinh quang, lập tức đứng dậy, nói:
- Được! Đánh cuộc!