Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1564: Ta là Phục Hy (2)




Trên đỉnh đầu hắn toát ra từng cái từng cái bọt khí, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là đám Thần Vương Thời đại Hắc Ám kia không cam lòng vũ trụ thuộc về sinh linh Hậu Thiên, cho nên mới dự định khiến cho vũ trụ quay trở lại Thời đại Hắc Ám? Yểm Tư thị bị diệt tuyệt có quan hệ gì với cuộc động loạn này hay không? Rốt cuộc là kẻ nào chủ đạo cuộc động loạn này?

Hắn không ngừng tiến lên. Càng đi về phía sau lại càng nửa bước khó đi. Chung Nhạc dốc tận khả năng khiến cho chính mình còn có thể sống sót trên chiến trường, mình đầy thương tích. May mà đạo pháp thần thông của thời đại hỗn loạn này vẫn chưa diễn biến tới tình trạng tinh diệu như hiện tại. Cho dù có gặp phải tồn tại Đế Quân, hắn cũng có thể đào tẩu, sẽ không vì vậy mà mất mạng.

- Không biết có thể gặp được Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương hay không? Còn có Lôi Trạch Thần Long và Hoa Tư nương nương nữa!

Tâm thần Chung Nhạc có chút kích động. Đột nhiên, hắn chợt nhìn thấy một màn khiến cho hắn phẫn nộ. Chỉ thấy một tiểu đạo đồng áo đen đang trợ giúp một đám hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma tàn sát Phục Hy Thần Tộc. Tiểu đạo đồng áo đen này chính là đạo đồng của Hắc Đế, sư đệ của Tiên Thiên Đế Quân.

Mặc dù nơi này là thế giới hai chiều trong Bình Loạn Đồ, nhưng nhìn thấy tộc nhân bị chém giết, hắn cũng khó có thể áp chế lửa giận trong lòng.

- Dừng tay!

Chung Nhạc phóng người bay tới, ngăn cản tiểu đạo đồng áo đen kia, lạnh lùng nói:

- Sư huynh, ngươi làm quá đáng rồi! Chúng ta ở trong Bình Loạn Đồ, hẳn là nên giúp Phục Hy thị bình ổn cuộc động loạn này, như vậy mới có thể đi ra Bình Loạn Đồ! Sao ngươi lại làm ngược lại?

- Làm ngược lại?

Trên đỉnh đầu tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia toát ra một cái bọt khí, mỉm cười nói:

- Đây cũng không phải là làm ngược lại! Cái gọi là Bình Loạn Đồ, bất quá chỉ là một thế giới trong tranh, trợ giúp Phục Hy bình loạn có thể ra ngoài, trợ giúp Tiên Thiên Thần Ma diệt trừ Phục Hy cũng có thể đi ra Bình Loạn Đồ! Nếu đã như thế, sao lại không giúp người một nhà?

- Người một nhà?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia mỉm cười, nói:

- Dịch tiên sinh, ngươi hẳn là không biết rồi, ghi chép trong Bình Loạn Đồ chính là trận chiến năm xưa Địa Hoàng Thiên Đế trấn áp lão gia nhà ta! Nếu ngươi đã là thần tử của Tiên Thiên sư huynh, vậy cũng tính là một nhà với ta. Ngươi hãy giúp ta một tay, diệt trừ Phục Hy trong thế giới Bình Loạn Đồ này, chúng ta sẽ có thể đi ra bức tranh này. Ngươi trí kế vô song, có ngươi tương trợ, tất nhiên có thể khiến cho ta như hổ thêm cánh!

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống. Không ngờ Hắc Đế lại chính là kẻ chủ mưu nhấc lên trận loạn lạc năm xưa. Bất quá, với bản lĩnh của Tiên Thiên Hắc Đế, sao có thể tiêu diệt được Yểm Tư thị hưng thịnh tới cực điểm lúc đó? Cuộc động loạn này, hẳn là còn có càng nhiều tồn tại khác nữa tham dự vào trong đó.

- Được!

Chung Nhạc gật đầu, tiến về phía hắn, trên đỉnh đầu toát ra một cái bọt khí:

- Bất quá, ta và ngươi chỉ là liên thủ ở trong này, sau khi đi ra Bình Loạn Đồ, ta sẽ không liên thủ với ngươi nữa!

Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia cười ngạo nghễ:

- Không liên thủ với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi! Ngươi căn bản không biết năng lượng của ta lớn tới đâu!

Chung Nhạc đi tới bên cạnh hắn. Chỉ thấy bốn phía đều là con cháu hậu đại Tiên Thiên Thần Ma, thực lực cực kỳ cường đại. Hắn chợt hỏi:

- Những kẻ này đều là con cháu của Hắc Đế sao?

Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi tự phụ vạn phần, gật đầu nói:

- Ta chỉ hận chính mình xuất thế muộn một trăm mười vạn năm, không thể kề vai chiến đấu với bọn họ. Con cháu của lão gia đều đã bỏ mạng trong đoạn thời kỳ hỗn loạn kia rồi! Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi giết Phục Hy! Chúng ta có được Lục Đạo Luân Hồi, chỉ cần tìm được lão gia, truyền thụ Lục Đạo Luân Hồi cho hắn, sẽ có thể chiến thắng được Hy Hoàng Thiên Đế đời thứ nhất và Nữ Oa nương nương!

Chung Nhạc đi theo hắn tiến về phía trước, đột nhiên hỏi:

- Sư huynh, nếu chúng ta đã chết trong bức Bình Loạn Đồ này, có phải thật sự là sẽ chết không?

Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia nói:

- Cũng không phải là thật sự tử vong, mà là bị bức Bình Loạn Đồ này vây khốn, rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi của cái thế giới hai chiều này, không ngừng Luân Hồi, sinh sinh tử tử, vĩnh viễn cũng không đi ra ngoài được nữa!

- Vậy thì tốt rồi!

Trên đỉnh đầu Chung Nhạc toát ra một cái bọt khí.

- Cái gì?

Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi lộ ra thần sắc nghi hoặc. Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên tế khởi Mộ Cổ, thôi động Chư Thiên Vô Đạo. Mộ Cổ ầm ầm chấn động, hết thảy pháp lực đại đạo của tất cả mọi người ở đây đều bị trấn áp, không thể sử dụng.

Đao quang kinh diễm lóe lên. Chung Nhạc chém một đao xuống đầu tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia. Cùng lúc đó, dưới nách hắn chui ra từng đầu từng đầu cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một thanh Tiên Thiên Thần Đao, trước trước sau sau chém tới. Đầu của tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mới rơi xuống, ngay sau đó lại có một cái đầu mới sinh ra. Đao quang giống như thác nước trút xuống, tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mọc ra một cái đầu liền bị chém đứt một cái, trong khoảnh khắc đã có không biết bao nhiêu cái đầu từ trên cổ hắn lăn xuống.

Thần đao của hắn như thác nước trút xuống, đám hậu đại Hắc Đế trước trước sau sau không kịp dự liệu, từng cái đầu bị chém xuống. Vô số đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất. Mười một thanh Thần đao trên dưới tung bay, hiện trường vô cùng huyết tinh, máu tươi chảy đầy mấy trăm dặm không gian Bình Loạn Đồ.

Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mới định chạy trốn, nhưng đã bị Chư Thiên Vô Đạo áp chế lại. Trên một cái đầu rơi xuống toát ra một cái bọt khí, hỏi:

- Dịch tiên sinh, vì cái gì?

Đao quang biến mất không thấy đâu nữa, khắp mặt đất đều là thi thể phá thành mảnh nhỏ. Đời đời hậu đại Hắc Đế chết sạch chết sẽ, không sót một tên. Chung Nhạc mặt không biểu tình, cất bước tiến về phía trước, trên đỉnh đầu toát ra một cái bọt khí:

- Ta là Phục Hy!

- Thì ra là thế! Đáng giận Tiên Thiên sư huynh còn bị ngươi giấu diếm không rõ…

Bọt khí trên đầu tiểu đạo đồng kia còn chưa biến mất, một bàn chân lớn đã đạp xuống, đạp cho cái đầu của hắn vỡ nát.