Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1562: Nhị Nguyên Luân Hồi Giới (2)




Chung Nhạc không khỏi tán thán. Hắn đã nhìn ra chỗ huyền diệu của bức tranh này. Bức tranh này đã tạo thành một hệ thống Lục Đạo Luân Hồi, hư không tạo vật, sáng tạo ra sinh mệnh trong tranh. Thần Ma trong bức tranh sẽ không ngừng Luân Hồi trong bức tranh. Đám Thần Ma trong bức tranh kia sẽ vẫn luôn tiếp tục chiến đấu vĩnh viễn.

Thần Ma trong bức tranh cũng đều là Thần Ma chân chính, cũng có sinh mệnh, cũng có trí tuệ, nhưng lại bất đồng với Thần Ma ngoại giới. Bọn họ đều là mặt phẳng, là hai chiều, là bức họa trên giấy, là sinh linh trong tranh. Trong bức tranh mặt phẳng này, bọn họ trải qua sinh tử Luân Hồi, sinh sinh tử tử, vô cùng vô tận. Những ai bị thu vào trong bức tranh, cũng sẽ biến thành mặt phẳng, rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi của Thủy Mặc Nữ Đế.

Có thể tìm hiểu Lục Đạo Luân Hồi tới bước này, Thủy Mặc Nữ Đế quả thật không tầm thường. Cửa ải này, hiển nhiên là khảo nghiệm lĩnh ngộ đối với Lục Đạo Luân Hồi.

Chung Nhạc có chút trầm ngâm. Thi thể của Thủy Mặc Nữ Đế cũng không ở đây, hắn cũng không có biện pháp thu lấy bức Bình Loạn Đồ này. Hiện tại xem ra, chỉ có tiến vào trong bức tranh này, thông qua tràng khảo nghiệm này mới có thể đi tới cửa kế tiếp.

- Vũ sư huynh, ngươi có nắm chắc vượt qua Đạo đồ của Nữ Đế không?

Chung Nhạc quay sang hỏi. Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

- Dịch tiên sinh yên tâm! Lão tổ nhà ta và Nữ Đế là cố hữu, cũng có chút hiểu biết đối với công pháp thần thông của nàng!

Chung Nhạc nhất thời tỉnh ngộ. Hỗn Độn thị và Thủy Mặc Nữ Đế là quan hệ tình lữ, mặc dù cuối cùng không thể đi cùng một chỗ. Hồn Đôn Vũ tiến vào trong bức tranh, cho dù không thể thông qua khảo nghiệm, cũng có thể giữ được tính mạng.

Hai người lập tức tiến lên phía trước, Bình Loạn Đồ chiếu rọi quang mang, thu hai người vào trong bức tranh, biến thành hình vẽ Thần Ma trong bức tranh.

Chung Nhạc chỉ thấy quang lưu trước mắt biến hóa, các loại màu sắc kỳ dị cấu thành một đạo lại một đạo quang luân. Hắn bị quang mang của Bình Loạn Đồ kéo xuyên qua từng đạo từng đạo quang luân. Tổng cộng có tới sáu đạo quang luân. Mỗi khi trải qua một đạo quang luân, hắn lại cảm giác được nhục thân và Nguyên thần chính mình đã phát sinh một loại biến hóa nào đó, vô cùng kỳ lạ.

Rốt cuộc, toàn bộ quang mang tản đi. Chung Nhạc đáp xuống đất, quan sát bản thân, phát hiện một màn vô cùng quái dị. Hắn đã biến thành một người giấy không có độ dày. Màu sắc da dẻ vẫn là màu sắc đó, y phục trên người cũng không có độ dày. Núi non sông ngòi bốn phía cũng giống như trang giấy không có độ dày, được cắt xén dán lên trên bức tranh vậy.

Hắn khẽ chuyển động bàn tay, phát hiện một màn càng thêm quái dị. Bàn tay hắn quả thật đang chuyển động, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác lập thể. Chỉ có thể nhìn thấy từ lòng bàn tay chuyển sang lưng bàn tay. Chung Nhạc xoay người lại, sau đó nhìn thấy mặt bên của chính mình biến thành không có độ dày.

Kỳ quái nhất chính là, hắn phát hiện thời điểm chính mình di động thân thể, có được mặt bên thần kỳ vô hạn. Mỗi một hình thái cử động của chính mình đều có chỗ bất đồng so với trước đây, chính là bộ dáng bất đồng.

Hắn quan tưởng Thần Long, thần thông bạo phát đánh về phía trước. Liền thấy thần thông của chính mình cũng đã biến thành Thần Long không có độ dày nhào về phía trước, ầm một tiếng san bằng một ngọn núi trước mặt. Từng khối từng khối đá núi rơi xuống, cũng đều là tảng đá mặt phẳng.

- Thế giới thật cổ quái!

Chung Nhạc không khỏi tán thán. Thủy Mặc Nữ Đế là tồn tại Đế cấp xuất sắc tại thời đại Phục Mân Đạo Tôn. Nhị Nguyên Lục Đạo Luân Hồi của nàng quả thật chính là một loại ý nghĩ quỷ dị quái lạ, hoàn toàn khác biệt. Có thể vận dụng Lục Đạo Luân Hồi tới bước này, cho dù là Chung Nhạc cũng đều chưa từng nghĩ qua.

Cái thời đại mở Lục Đạo lập Luân Hồi kia thật sự là một đoạn tuế nguyệt huy hoàng, Chư Đế trăm nhà đua tiếng, các loại ý nghĩ quỷ dị quái lạ đều được Chư Đế biến thành hiện thực.

Trong cái thế giới hai chiều này, hết thảy thần thông đạo pháp đều đã biến thành bộ dáng không giống với hiện thực, thậm chí ngay cả Thần Ma tiến vào Bình Loạn Đồ cũng sẽ biến thành một loại hình thái mặt phẳng khác. Đây tuyệt đối là một lần lịch luyện mới lạ. Bất quá, cũng ý nghĩa càng hung hiểm hơn. Bởi vì bất luận thần thông gì đi tới nơi này cũng đã thay đổi một bộ dáng hoàn toàn bất đồng.

Hơn nữa, nơi này không có bất kỳ âm thanh gì. Trong không gian hai chiều, bởi vì không có chất môi giới, âm thanh không thể lan truyền, chỉ có thể dựa vào thần thức. Không có âm thanh, sẽ có thêm rất nhiều nguy hiểm. Không thể nghe được lời nói của đối phương, phân rõ địch bạn. Ở nơi này cảm nhận thủ đoạn của đối phương, ngoại trừ dùng ánh mắt trên bình diện nhìn ra, liền chỉ có cảm nhận chấn động cùng xúc giác do thần thức biến thành.

- Vũ sư huynh không đáp xuống cùng một địa phương với ta sao?

Chung Nhạc quan sát bốn phía, không phát hiện ra tung tích của Hồn Đôn Vũ. Trong Bình Loạn Đồ chỉ có bốn phương hướng, trước và sau, trên và dưới, không có phân chia Đông Nam Tây Bắc. Nghĩ muốn đi ra không gian hai chiều do Bình Loạn Đồ chế tạo, chỉ có một con đường, chính là không ngừng tiến lên, mãi tới khi đi tới điểm cuối Bình Loạn Đồ.

- Kỳ quái! Cái bọt khí trên đầu ta này là chuyện gì xảy ra?

Chung Nhạc ngẩng đầu lên, hiếu kỳ quan sát bọt khí trên đỉnh đầu. Chỉ thấy trong bọt khí có một hàng chữ viết, chính là Thần văn, viết là: Kỳ quái! Cái bọt khí trên đầu ta này là chuyện gì xảy ra?

- Thật cổ quái!

Chung Nhạc ngạc nhiên. Chỉ thấy chữ viết trong bọt khí cũng theo đó thay đổi: Thật cổ quái!

- Những gì trong lòng ta nói, vậy mà đều xuất hiện trong cái bọt khí này!

Hắn càng thêm kinh ngạc. Chữ viết trong bọt khí lại thay đổi, đã biến thành câu nói hắn vừa mới nghĩ kia.

- Suy nghĩ của Thủy Mặc Nữ Đế không khỏi cũng quá quái dị rồi a?

Chung Nhạc dở khóc dở cười. Trong Bình Loạn Đồ không thể dùng thanh âm giao lưu, không ngờ vị Nữ Đế này lại làm ra chữ viết trong bọt khí để giao lưu, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Hắn hiện ra chân thân Phục Hy, bay nhanh về phía trước. Cảm thấy hình thái cái đuôi chính mình lúc này du động vô cùng quỷ dị. Tiên Thiên Xà Vĩ chỉ có thể đong đưa lên xuống, không thể đong đưa hai bên, càng không cách nào đong đưa trước sau.

Đột nhiên, phía trước chợt truyền tới chấn động. Chung Nhạc nhìn về phía trước. Chỉ thấy phía trước là một mảnh chiến trường Thần Ma. Vô số Thần Ma kỳ dị cổ quái đang chém giết ở nơi đó. Bộ dáng đám Thần Ma này vốn dĩ đã mười phần cổ quái, lúc này biến thành mặt phẳng, lại càng cổ quái hơn nữa. Phương thức công kích của bọn họ cũng vô cùng quái dị. Sau đầu bọn họ đều có năm đạo quang luân, cũng giống như là bị vỗ bẹp rồi treo lên ở sau gáy bọn họ vậy.

Nghĩ muốn đi ra khỏi bức Bình Loạn Đồ này, nhất định phải đi xuyên qua chiến trường. Chung Nhạc lao thẳng về phía trước, xông vào trong phiến chiến trường kia.