Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1560: Khiêu chiến (2)




- Ta không tin trong đám bọn họ không có kẻ nào tu luyện ra Bí cảnh thứ bảy. Nếu mọi người đều đã có, sao lại còn động sát cơ với ta?

Phượng Ngọc Lan cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi là lần đầu tiên rời khỏi Hoang vực Thiên Hỏa, không biết thế gian hiểm ác đáng sợ. Bí cảnh thứ bảy đâu phải là kẻ nào cũng có thể mở ra? Hoang vực Thiên Hỏa ta, trong mười vạn năm này cũng chỉ có một mình ngươi là đã mở ra Bí cảnh thứ bảy mà thôi. Trong Tà Đế Cung, Ma Đế Cung cho dù có tài tuấn như vậy, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, tối đa chỉ một hai người! Mười vạn năm mới có thể đản sinh một người, bọn họ không giết ngươi thì giết ai? Giết ngươi chính là diệt trừ tương lai Hoang vực Thiên Hỏa ta!

Trong lòng Phượng Minh Sơn nhất thời nghiêm nghị. Phong Vô Kỵ ở một bên cũng mỉm cười, nói:

- Minh Sơn sư huynh, Ngọc Trân sư tỷ nói không sai! Ngươi thật sự phải cẩn thận nhiều hơn. Ngươi nhìn xem, mặc dù Dịch tiên sinh cũng đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, nhưng bản thân hắn cũng sẽ không tha cho ngươi! Vừa rồi hắn đáp ứng lời khiêu chiến của ngươi, hơn phân nửa là muốn đẩy ngươi vào chỗ chết!

Phượng Minh Sơn ngạc nhiên, lắc đầu nói:

- Những người khác ta không biết thế nào, nhưng ta xem vị Dịch tiên sinh này cũng không phải là loại người không dung được người khác như vậy. Hắn có thể ở trên Thiên Đình đem những ảo diệu về Bí cảnh thứ bảy mà hắn tìm hiểu được công bố thiên hạ, đã nói rõ lòng dạ của hắn. Ta cho là hắn nhìn thấy Bí cảnh thứ bảy của ta, đáp ứng lời khiêu chiến của ta, thật ra chính là muốn cùng ta giao lưu sở học sở ngộ, cũng không có những ý nghĩ khác!

Phong Vô Kỵ lắc đầu, nói:

- Ngươi vẫn còn là ít lịch lãm, không biết sự hiểm ác đáng sợ của thế gian. Vị Dịch tiên sinh này thủ đoạn phi phàm, được Tiên Thiên Đế Quân tôn làm tiên sinh, là đệ nhất quân sư, đệ nhất chiến tướng dưới trướng Tiên Thiên Đế Quân, cực kỳ âm hiểm xảo trá. Nếu ngươi nghĩ như vậy, ta lo lắng ngươi tại thời điểm giao lưu với hắn sẽ chết dưới sự ám toán của hắn!

Phượng Ngọc Lan gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Minh Sơn, thời điểm ngươi giao thủ với hắn, ngàn vạn lần không được có bất luận lưu thủ hoặc là lưu tình gì cả!

Phượng Minh Sơn xưng vâng.

- Dịch tiên sinh!

Lúc này, hai tiểu đạo đồng của Hắc Đế chợt cất bước đi thẳng về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc kinh ngạc nói:

- Hai vị là…

Lần này, Hắc Đế phái ba tiểu đạo đồng tới đây, một tiểu đạo đồng trong đó đã ngủ mê chết đi trong huyễn cảnh của Cửu Mệnh Hắc Oa Cô, hồn phi phách tán, hiện tại chỉ còn lại có hai người.

- Dịch tiên sinh có chỗ không biết, chúng ta là sư đệ của Tiên Thiên sư huynh, đạo đồng tọa hạ Hắc Đế lão gia, đi theo Hắc Đế lão gia tu luyện!

Hai tiểu đạo đồng này mặc dù thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng bộ dáng lại cực kỳ lão thành. Gã tiểu đạo đồng áo đen lớn tuổi hơn trong đó nói:

- Ngươi đã là bộ hạ của Tiên Thiên sư huynh, vậy cũng là bộ hạ của chúng ta! Đợi một lát chúng ta còn có chỗ cần sử dụng tới ngươi!

Gã tiểu đạo đồng áo đen trẻ tuổi hơn còn lại tiếp lời, nói:

- Nghe nói ngươi đã mở ra phong ấn của Thần huyết Phục Hy, hiện tại Thần huyết Phục Hy trong cơ thể đã thức tỉnh không ít. Nơi này là Tổ Đình của Phục Hy thị, đoán chừng trên con đường phía trước cần dùng tới Thần huyết Phục Hy. Ngươi đi theo bên cạnh chúng ta, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi. Bất quá, thời điểm cần ngươi dâng ra Thần huyết Phục Hy, ngươi nhất định phải dâng ra!

Chung Nhạc mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Hai vị là xem ta thành một cái chìa khóa mở ra Tổ Đình, hay là xem ta thành tế phẩm trên Tế đàn rồi?

Hai tiểu đạo đồng khẽ nhíu mày. Chung Nhạc phất tay một cái, nói:

- Ta tự tin có thể tự bảo toàn chính mình, không cần làm phiền hai vị! Hai vị, mời!

Gã tiểu đạo đồng lớn tuổi hơn lạnh lùng nói:

- Dịch tiên sinh, đừng quên thân phận của ngươi! Ngươi là thần tử của sư huynh ta…

- Liên quan cái rắm gì các ngươi?

Chung Nhạc đột nhiên lạnh lẽo nói. Hai tiểu đạo đồng liếc nhìn nhau một cái, cất bước tiến về phía trước. Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi hơn nói:

- Hiện tại không cần thiết tranh cãi với hắn! Đợi tới thời điểm cần dùng tới hắn, trực tiếp tới lấy máu là được!

Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thực lực hai tiểu đạo đồng này không kém…

Lúc này, thanh âm Tân Hỏa chợt vang lên:

- Tiểu đạo đồng? Đó chính là hai vị Đế Quân a!

Chung Nhạc nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:

- Hai người bọn họ còn nhỏ như vậy cũng đã là Đế Quân rồi sao?

Tân Hỏa mạnh mẽ gật đầu, nói:

- Hơn nữa còn là loại cực kỳ cường đại! Tuyệt đối không thua kém đám người Độ Nha, Thần Thu Sơn chút nào! Hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không phải là tiểu đạo đồng! Niên kỷ của bọn họ ít nhất cũng hơn ba vạn tuổi rồi!

Chung Nhạc hồi lâu không nói gì, lắc lắc đầu. Tân Hỏa mỉm cười, nói:

- Hiện tại đã hối hận rồi sao? Bọn họ mặc dù ngạo khí một chút, nhưng cũng không tới mức lấy mạng của ngươi, đoán chừng chỉ là muốn mượn chút máu của ngươi vượt qua mấy quan này. Ngươi vô duyên vô cớ đắc tội bọn họ, đoán chừng sau này phải chịu khổ rồi…

- Ta lắc đầu không phải là hối hận!

Chung Nhạc chợt mỉm cười, nói:

- Ta lắc đầu là muốn nói, ba vạn tuổi mới tu luyện tới Đế Quân, thật sự những năm qua đều là sống ở trên người Phong Vô Kỵ a!

Lần này tới phiên Tân Hỏa triệt để không nói gì, lẩm bẩm:

- Những năm qua đều là sống ở trên người Phong Vô Kỵ? Những lời này có ý gì?

Lúc này, tấm bia đá thứ ba chợt bay tới. Phù văn trên tấm bia đá càng lúc càng sáng ngời. Bóng ảnh phù văn trên tấm bia chiếu rọi xuống, dán sát trên mặt đất. Không gian đột nhiên ầm ầm chấn động. Sau đó, phiến không gian kia đột nhiên trở nên bằng phẳng, dựng đứng ở một bên con đường phía trước.

Đám người nhao nhao nhìn về phía phiến không gian trở nên bằng phẳng kia. Chỉ thấy đó là một bức tranh, một bức tranh vĩ đại kéo dài tới mấy vạn dặm, cao tới mấy ngàn dặm. Hình ảnh trong bức tranh là một trận chiến dịch Thần Ma mênh mông hạo hãn, vô số các loại Thần Ma đang cuồng nhiệt chiến đấu. Bức tranh này từ dưới chân bọn họ vẫn luôn kéo dài ra tới mấy vạn dặm.

- Bức tranh này là… Bình Loạn Đồ của Thủy Mặc Nữ Đế!

Độ Nha đột nhiên thấp giọng nói.