Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1525: Đồ Vật lưu lại (1)




Đế thuyền của Phục Mân Đạo Tôn nhanh chóng rời đi. Tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền khôi phục lại bình thường, tiếp tục dọc theo Thiên Hoàng Đế Đạo tiến lên. Thần sắc Đế tử Phục Thương dại ra. Một lúc lâu sau, hắn lặng lẽ quay trở về trong Lục Đạo Giới Châu. Hắn cũng không có biến mất, nói rõ Phục Mân Đạo Tôn không có thay đổi quá khứ.

- Nếu lúc đó Phụ thần giết chết ta, có lẽ sẽ không có chuyện Phục Hy Thần Tộc ta bị tiêu diệt rồi!

Trong lòng hắn yên lặng nói:

- Ta cũng có thể tẩy rửa tội nghiệt của chính mình rồi!

Nhưng hết thảy những chuyện này cũng không có phát sinh. Chung Nhạc thở dài một tiếng, thu hồi Lục Đạo Giới Châu.

Dần dần, thời điểm chiếc Cổ thuyền sắp sửa bay ra khỏi phạm vi của Vũ trụ Cổ lão, Thiên Dực Cổ Thuyền trong lúc bất chợt phảng phất như lại rơi vào trong loại dịch đồng thủy ngân kia, di chuyển vô cùng trì trệ.

Phía sau lại có từng chiếc từng chiếc lâu thuyền hoa lệ đồ sộ bay tới. Trên lâu thuyền giương cao cờ trắng, rất nhiều Chiến Thần đứng sừng sững trên boong của đám Chiến hạm kia, cờ trắng tung bay rợp trời.

Trong bọn họ có Phục Hy Thần Tộc, cũng có những chủng tộc khác. Những chiếc thuyền này phảng phất như một đoàn u linh bay qua. Toàn thân Chung Nhạc ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn chi đội ngũ đưa tang này.

Chi đội ngũ đưa tang này cực kỳ khổng lồ. Đám Thần Ma hộ tống kia cũng cực kỳ cường đại, Hạm đội hạo hạo đãng đãng. Là tồn tại gì tử vong lại có thể sử dụng loại quy cách này?

- Lẽ nào chúng ta đã gặp được Đế quan của Phục Mân Đạo Tôn?

Trong lòng Chung Nhạc chấn động.

Trên Cổ thuyền, Hồn Đôn Vũ đứng ở bên cạnh hắn, ngơ ngác đánh giá chi Hạm đội lái qua bên cạnh bọn họ này. Đột nhiên, thân thể hắn chợt chấn động một cái, thất thanh nói:

- Dịch tiên sinh, ngươi nhìn tôn Đế kia có giống ta hay không?

Chung Nhạc theo ngón tay của hắn nhìn lại, nhất thời không khỏi ngẩn ngơ. Hắn đã nhìn thấy Hồn Đôn Vũ thời điểm trung niên. Hắn lúc đó đã là một vị Đại Đế Hỗn Độn thị. Khuôn mặt Hồn Đôn Vũ vô cùng trang nghiêm, không chất phác giống như hiện tại. Hắn có một loại khí độ khiến cho người ta hâm mộ, đang giơ tay nâng một cỗ quan tài thật lớn.

Bên cạnh Hồn Đôn Vũ trung niên, Chung Nhạc còn nhìn thấy những tồn tại cường đại khác. Đó là từng tôn từng tôn Đế! Bàn tay của bọn họ đều đang nâng cỗ Đế quan kia, phảng phất như đang hộ tống Đế quan đi an táng vậy.

Sau đó, Chung Nhạc lại giật mình. Hắn đã nhìn thấy thê tử của chính mình, Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề. Hơn nữa còn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc: Cấm Nhi, Quân sư tỷ, Y Uyển Quân, Thạch Âm Cơ… Các nàng cũng đều đã trung niên. Ngoại trừ các nàng, còn có rất nhiều khuôn mặt xa lạ khác nữa. Bọn họ đều vây quanh cỗ quan tài kia, sắc mặt thống khổ.

- Hồn Đôn Vũ trung niên, lẽ nào đây là cảnh tượng tương lai?

Chung Nhạc đảo mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm:

- Trong cỗ quan tài này chính là kẻ nào? Sao Chư Đế tương lai lại nâng quan cho hắn, đưa hắn đi an táng? Hắn hẳn là là Thiên Đế tương lai…

Sau đó, hắn nhìn rõ chiếc thuyền vận chuyển cỗ Đế quan kia, chính là Thiên Dực Cổ Thuyền. Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Hắn vậy mà đã nhìn thấy Thiên Dực Cổ Thuyền. Chiếc thuyền vận chuyển cỗ Đế quan kia vậy mà chính là chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền dưới chân bọn họ này.

Bất quá, Thiên Dực Cổ Thuyền khi đó hoàn toàn bất đồng so với hiện tại, không còn rách nát tàn tạ nữa, trái lại vô cùng chỉnh tề, phảng phất như vừa mới được chế tạo ra vậy. Toàn bộ vết tích tổn hại trên Thiên Dực Cổ Thuyền đều đã được chữa trị, một lần nữa tế luyện trở lại. Chiếc Cổ thuyền này giương buồm bay đi, có từng chiếc từng chiếc lâu thuyền hộ tống, Chư Đế đích thân nâng Đế quan.

Sau đó, Chung Nhạc đã nhìn thấy vãn từ trên cờ trắng, không khỏi ngây người. Hồn Đôn Vũ cũng nhìn thấy đám vãn từ kia, lẩm bẩm nói:

- Thái Hoàng Chung Sơn thị? Thái Hoàng là ai? Chung Sơn thị? Đây là chủng tộc gì? Ta phải ghi chép lại một màn này!

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt giơ tay lên ngăn bàn tay hắn lại. Hồn Đôn Vũ nhất thời nghi hoặc, nhìn về phía Chung Nhạc, nói:

- Dịch tiên sinh…

- Không cần ghi chép lại!

Thanh âm Chung Nhạc khàn khàn, lắc đầu nói:

- Không cần ghi chép lại một màn này! Tương lai còn chưa xảy ra, vẫn chưa biến thành sự thật, đừng ghi chép lại!

Hồn Đôn Vũ có chút nghi hoặc, không hiểu sao hắn lại để bụng đối với việc ghi chép lại một màn này như vậy.

Hai tay Chung Nhạc ôm chặt lồng ngực, trái tim mơ hồ có chút đau đớn. Đây là lễ tang của bản thân hắn! Kẻ nằm trong Đế quan chính là hắn ở thời điểm lão niên.

- Cái này hẳn là nên trách ta, Chung Sơn thị!

Thanh âm Tân Hỏa có chút buồn bã, nói:

- Ta bị gieo vào trong linh hồn của ngươi, hấp thu thọ nguyên của ngươi, khiến cho thọ mệnh của ngươi không bằng những Đế khác. Cho dù ngươi có thể tu thành Đế cảnh, ngươi cũng chỉ có sáu vạn năm thọ nguyên mà thôi! Có lẽ, ta hẳn nên rời khỏi ngươi!

- Không!

Chung Nhạc nhìn linh cữu của chính mình đi xa. Đám cường giả kia đang hộ tống thi thể hắn, đưa về Tổ Tinh an táng. Hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Không trách ngươi được! Đây là lựa chọn của bản thân ta. Tương lai ta trở thành Thái Hoàng, đường đường một vị Thiên Đế, sao có thể không biết ngươi sẽ hao tổn thọ nguyên của ta? Tương lai ta vẫn lựa chọn làm như vậy, hiện tại ta cũng vẫn là lựa chọn như vậy. Huống chi…

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Tương lai cũng không phải hoàn toàn không thể thay đổi! Chẳng phải Đại Tư Mệnh đã đánh vỡ Đế tinh của ta, đã thay đổi tương lai rồi sao? Ta cũng có thể thay đổi tương lai, ta nhất định sẽ thay đổi tương lai!

Hắn cười ha hả, nói: