Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1516: Lại xông vào Thiên Đình (2)




Đám Thần tướng Thiên Thính Thần Tộc nhao nhao nghiêng lỗ tai. Chỉ thấy từng cái từng cái vành tai lớn phương viên cả vạn dặm từ trên Quan Thiên Đài vươn ra. Thậm chí còn có vành tai của vô số Thần tướng bay ra, giống như từng đóa từng đóa đại hoa màu thịt đỏ rơi vào trong Thiên Hà, dò xét động tĩnh trong không gian.

Chung Nhạc nhìn về phía đám đại hoa màu thịt đỏ phiêu phù trong Thiên Hà, da đầu có chút tê dại. Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động một cái, trốn vào chỗ sâu nhất trong không gian. Ngay sau đó ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí thu hồi, dán sát trên mạn thuyền Cổ thuyền, trầm tịch vô thanh.

Đây đã là tầng không gian sâu nhất mà hắn có khả năng thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền ẩn núp, nếu vẫn không cách nào né tránh được sự dò xét của Giám Thiên Ty, vậy hắn chỉ có thể rút đi mà thôi.

Ngoài mặt Thiên Hà, đám vành tai kia khẽ run rẩy. Tám con mắt của Thái Sử Lệnh lại biến thành một đạo quang trụ, tinh tế quét nhìn. Một đạo quang trụ thật lớn xuyên phá tầng hắc ám sâu bên trong không gian, rọi sáng không gian hắc ám. Mà đám vành tai kia cũng thâm nhập vào từng tầng từng tầng không gian, lắng nghe động tĩnh trong không gian.

Sau một lúc lâu, đám Thiên Thính Thần Tộc trên Quan Thiên Đài rối rít nói:

- Thái Sử Lệnh, chúng ta cũng không nghe được động tĩnh gì dị thường!

Ánh mắt của Thái Sử Lệnh như đuốc, ánh mắt xuyên thấu từng tầng từng tầng không gian, cách tầng không gian sâu nhất chỉ có một bước nhỏ, đột nhiên lắc đầu, nói:

- Thật sự có đồ vật gì đó ẩn nấp ở chỗ sâu nhất trong không gian Thiên Hà, tiếp tục nghe cho ta! Toàn bộ Thiên Thị Thần Tộc, tế tự ta!

Đám Thần tướng, Thần quan Thiên Thị Thần Tộc lớn nhỏ trong Giám Thiên Ty nhao nhao triều bái về phía hắn. Chư Thiên trên đỉnh đầu Thái Sử Lệnh đại phóng quang mang, uy năng Bát Mục Phá Hư Không nhất thời tăng mạnh, đạo quang trụ xuyên thấu vào tầng không gian sâu nhất. Đạo quang trụ kia rốt cuộc đột phá, chiếu rọi vào trong không gian chỗ của Thiên Dực Cổ Thuyền.

Chung Nhạc thầm than một tiếng, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra, muốn lặng yên không một tiếng động lẻn vào Thiên Đình có chút không có khả năng rồi…

Hắn đang định giá ngự Cổ thuyền rời khỏi, đột nhiên không gian chợt chấn động kịch liệt. Một cái đầu to lớn không gì sánh được từ trong Thiên Hà vươn ra. Cái đầu khổng lồ này nhất thời che khuất tầm mắt của Thái Sử Lệnh Giám Thiên Ty.

Đây là một con lão quy, toàn thân tràn ngập Đế uy cuồn cuộn. Lão quy từ từ mở mắt ra, cái nhãn đồng thật lớn giống như vô số khỏa thái dương đại phóng Thần quang vậy.

Đạo quang trụ ánh mắt của Thái Sử Lệnh rơi xuống trên cái đầu của con lão quy, nhất thời kinh hãi, vội vàng thu hồi lại, trái tim phanh phanh nhảy loạn, cao giọng nói:

- Tiền bối, vãn bối còn tưởng rằng có ngoại địch lẻn vào Thiên Đình, cũng không phải có ý muốn kinh động tiền bối, kính xin tiền bối bao dung!

Lão quy kia hừ lạnh một tiếng. Trong đầu Thái Sử Lệnh giống như có vô số lôi âm cuồn cuộn, chấn cho hắn đầu váng mắt hoa, khổ sở tới mức muốn thổ huyết.

- Tiểu bối lớn mật, quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta! Còn không thu hồi vành tai?

Thái Sử Lệnh nghe được đạo thanh âm này, vội vàng hạ lệnh cho đám Thần tướng Thiên Thính Thần Tộc thu hồi lỗ tai, thành thành thật thật lưu lại trên Quan Thiên Đài.

Chỗ sâu nhất trong không gian Thiên Hà, một bên khác của cái đầu con lão quy, khỏa nhãn đồng thật lớn rơi xuống trên Thiên Dực Cổ Thuyền. Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn, một chút cử động cũng không dám. Hồn Đôn Vũ lại lấy ra Thần kính, nhân cơ hội này liều mạng chiếu xạ, ghi chép con lão quy này vào trong Thần kính.

Đây là một tôn Đế vô cùng đáng sợ, một tôn Đế còn cường đại hơn Đế Minh Thiên Đế không biết bao nhiêu lần. Chung Nhạc đã từng gặp qua Đế Minh Thiên Đế, so với vị tồn tại trước mắt này, Đế Minh quả thật chỉ là hài nhi trong các tồn tại Đế cấp.

Hắn và Cổ thuyền của hắn chính là ở ngay trước nhãn đồng của tôn Đế này.

Nhãn đồng của con lão quy kia xoay chuyển một cái, sau đó tầng mi mắt khổng lồ từ từ khép lại, cái đầu cũng từ từ rút ra khỏi từng tầng từng tầng không gian, thân thể khổng lồ chìm dần vào sâu bên trong Thiên Hà.

- Phục Hy cuối cùng, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, chỉ là có chút lỗ mãng! Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, đừng để liên lụy tới ta!

Chung Nhạc vội vàng nói với theo:

- Tiền bối chậm đã!

Con lão quy kia mắt điếc tai ngơ, thân thể chậm rãi chìm xuống:

- Phục Hy trẻ tuổi, ngươi vẫn chưa tu luyện tới trình độ có thể nghiêng trời lệch đất. Đợi tới thời điểm ngươi đạt được trình độ đó, ngươi sẽ phát hiện tình hình mà ngươi phải đối mặt so với hiện tại còn hiểm ác đáng sợ hơn rất nhiều…

Trong lòng Chung Nhạc kinh nghi bất định. Con lão quy kia khẳng định không phải tự dưng xuất hiện. Sở dĩ nó xuất hiện trùng hợp như vậy, ngăn cản tầm mắt của Thái Sử Lệnh Giám Thiên Ty, đoán chừng là vì khiến cho Chung Nhạc không bị phát hiện tung tích.

Sao tôn Đế này lại giúp hắn? Hơn nữa, lão quy đã nhìn ra lai lịch của hắn, nói ra hắn là Phục Hy cuối cùng, sao lại vẫn giúp hắn?

- Nông Hoàng từng nói thế gian này vẫn còn một số tồn tại lòng hướng Phục Hy, đã từng trợ giúp hắn, lẽ nào tôn Đế này chính là một trong số đó?

Hắn dằn xuống sự nghi hoặc trong lòng, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, lái về phía phương hướng Thiên Ngục. Trải qua chuyện tình Giám Thiên Ty, hắn lại càng cẩn thận hơn từng chút một. Thiên Đình dù sao cũng là Thiên Đình, cường giả vô số, người tài ba không ít, chỉ cần hơi chút lơ là, hắn vị Dịch tiên sinh này sẽ phải chết ở nơi này rồi.

Địa phương nguy hiểm nhất cũng không phải là Đế Uyển nơi Thiên Đế cư ngụ, mà là Bích Lạc Cung và Thiên Ngục. Hết lần này tới lần khác hai địa phương này đều ở cùng một chỗ, hết lần này tới lần khác đều là mục đích của hắn.

Bích Lạc Cung càng lúc càng gần, Thâm Uyên Thiên Ngục cũng gần ngay trước mắt. Chung Nhạc ép nhịp tim xuống tới gần như đình chỉ, ngay cả huyết dịch cũng không tiếp tục vận chuyển, phong bế hoàn toàn ngũ giác tám thức. Ngàn cặp cánh của Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không tiếp tục chấn động, mà chỉ dựa vào quán tính vô thanh vô tức lướt về phía Bích Lạc Cung và Thâm Uyên Thiên Ngục.

Khoảnh khắc này, thời gian phảng phất như hoàn toàn đình chỉ trôi qua.

Thiên Dực Cổ Thuyền lướt qua bên cạnh sợi xích lớn của Bích Lạc Cung, tiếp cận Thâm Uyên Thiên Ngục. Bên ngoài Thiên Ngục có một đám thủ vệ đang mở lớn cặp mắt, quan sát động tĩnh bốn phía.

Đó là từng gã từng gã Cự nhân, toàn thân giống như cổ đồng chế tạo vậy.

Thiên Dực Cổ Thuyền bay tới gần sát Thiên Ngục, một cặp cánh trong đó xẹt qua chóp mũi một gã thủ vệ Thiên Ngục, phảng phất như chỉ cần gã Cự nhân kia nhúc nhích một cái cũng có thể chạm phải Cổ thuyền, tràng cảnh vạn phần mạo hiểm.

Cũng may là Cổ thuyền ẩn giấu trong không gian, cho dù gần trong gang tấc, nhưng gã thủ vệ Thiên Ngục kia cũng không thể cảm thấy.

Chung Nhạc đã phong ấn hết thảy cảm quan của chính mình, mặc cho Cổ thuyền bay lướt qua bên cạnh Thiên Ngục. Đột nhiên, một gã thủ vệ Thiên Ngục chợt nghi hoặc nhấp nháy mắt, nói:

- Ta cảm giác được có đồ vật gì đó đang ở bên cạnh chúng ta!

Một đạo Thần lôi đột nhiên xuất hiện, gã thủ vệ Thiên Ngục kia rung sợi roi Thần lôi một cái, sợi roi giống như đuôi rồng đong đưa chui tới chui lui trong không gian.

Đột nhiên, sợi roi dài này chạm vào Thiên Dực Cổ Thuyền đang phiêu phù lướt tới kia. Chiếc Cổ thuyền nhất thời thay đổi phương hướng, bị hấp lực của vực sâu bắt giữ, rơi về phía bên trong Thiên Ngục.

Chung Nhạc bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng mở ra ngũ giác tám thức, thôi động Cổ thuyền bay ra phạm vi hấp lực của Thâm Uyên Thiên Ngục bao phủ.