Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 148: Đêm bao la mờ mịt, Ngư long vũ




– Thánh thành chủ không có cách nào nhịn được việc long tộc trở thành đệ tử của hắn sao?

Trong bóng tối, trong lòng cường giả tới từ khắp nơi trong Đông Hoang ngưng trọng, lập tức tỉnh ngộ, Chung Nhạc trảm Thiên Yêu Lê Quân, Thiên Yêu Lê Quân trong truyền thuyết chính là đệ tử của Thánh Thành chủ. Hơn nữa Chung Nhạc lại huyết chiến ở trên đường, chém giết hơn trăm vị yêu tộc và Luyện Khí sĩ, đắc tội với tất cả các thế lực lớn. Vô luận là giết chết Thiên Yêu Lê Quân này hay là huyết chiến trên phố, Thánh Thành chủ cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Chung Nhạc này còn sống sót.

Mà quái nhân ẩn dấu trong bóng tối này nhất định là cao thủ mà Thánh Thành chủ phái tới, chỉ điểm cho bọn họ chém giết Chung Nhạc, đoàn kết tất cả các thế lực lớn.

– Cho dù các ngươi đuổi giết Long Nhạc, ta dùng thiên lý truyền âm, tùy thời nói cho các ngươi biết phương vị của hắn.

Chủ nhân của sáu con mắt trong bóng tối cười nói.

Từng vị yêu tộc nhanh chóng rời đi, tiến về phía con đường mà muốn tới Viêm Tước quan phải qua.

– Ha ha, sư tôn, ngươi để cho ta đánh cắp hồn đăng, bất quá làm sao ta lại chịu tiếng xấu thay cho ngươi đây?

Thân thể Lãng Thanh Vân hiện ra, tay cầm hồn đăng, thấp giọng cười nói:

– Oan ức này vẫn nên do sư tôn tới gánh vác a.

– Nhanh như vậy đã biết rõ vị trí của ta mà tìm tới, xem ra tác dụng của hồn đăng không nhỏ.

Chung Nhạc cảm ứng được rất nhiều khí tức đang nhanh chóng tiếp cận, cũng không có thiếu những khí tức cường đại phóng về phía Viêm Tước quan, trong lòng không khỏi cười lạnh:

– Đem ta bán quả thực dứt khoát a. Đệ tử quan môn của Thánh thành chủ thực không đáng tiền, nhưng mà muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy.

Tốc độ hắn đẩy nhanh hơn, đêm nay chính là đêm mấu chốt, nếu như trong đêm tối có thể đào thoát ra lớp lớp vòng vây, đến ban ngày hắn có thể thi triển ra Kim Ô chi dực, nhanh chóng phi hành. Hắn biết dùng tốc độ của Kim Ô chi dực, Luyện Khí sĩ có thể đuổi theo được hắn cũng không nhiều.

Chung Nhạc nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, hành tung quỷ dị, nhưng mà cũng không lâu lắm đã có khí tức của một Luyện Khí sĩ tiếp cậ nhắn. Trong bóng tối, trên đỉnh một ngọn núi lớn truyền tới tiếng rít gào, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh núi có một thân thể khổng lồ.

Thân thể kia hùng tráng vô cùng, hai tay nâng nên nửa ngọn núi, đột nhiên phát lực. Đỉnh núi đen nhánh giống như sao băng đập về phía hắn.

– Lực sĩ trong yêu tộc có thể phát huy ra lực lượng kinh người như vậy đều là cường giả Khai Luân cảnh.

Trong lòng Chung Nhạc nghiêm túc, tâm niệm khẽ động, Giao Long trong rừng giương nanh múa vuốt, bay lên trời, nghênh đón đỉnh núi đang vô thanh vô tức đập từ trên không trung xuống.

Giữa không trung, một đầu Giao Long dài hẹp nghênh đón đỉnh núi, dùng sức nâng đỉnh núi đang đập xuống lên, mà vào lúc này, bóng đen trên đỉnh núi thả người nhảy lên, ầm ầm rơi vào trên đỉnh núi nhỏ đang đánh xuống kia.

Đỉnh núi nhỏ chia năm xẻ bảy, ánh đao dài tới hơn mười trượng chớp động, tung bay, chém đầu Giao Long dài hẹp kia chia năm xẻ bảy.

Đông.

Cự nhân kia đáp xuống đất, trong bóng tối chỉ thấy ánh đao ngập trời chém về phía Chung Nhạc, thân thể Chung Nhạc nhoáng lên một cái. Bát Tí hiện ra, tay cầm Bát Cực binh, hai người không nói một tiếng nào, binh khí va chạm, trong rừng rậm truyền ra tiếng cây cối sụp đổ, ánh đao kiếm lập lòe, nhanh chóng va chạm, thanh âm thanh thúy. Trong khoảnh khắc mười dặm rừng rậm bị phá hủy hết thảy.

Trong bóng tối hai đạo thân ảnh nhanh chóng di chuyển, ánh đao kiếm quấn quanh người, trong lúc nguy cấp căn bản không nhìn thấy diện mạo của đối phương, không có bất kỳ ai mở miệng, chỉ có tiếng va chạm dày đặc.

Trong lúc đó huyết quang hiện lên, một tiếng kêu đau đớn vang vọng.

– Yêu Thần Minh Vương quyết thật là lợi hại, không đen không tiến, bên trong lại ẩn chứa sát cơ, không hổ là đệ tử quan môn của Thánh Thành chủ.

Vị Luyện Khí sĩ kia tán thưởng một tiếng, ngay sau đó ngũ sắc quang luân bay lên trời, vị Luyện Khí sĩ không biết tên kia vận dụng ngũ hành luân. Uy lực của ngũ hành luân vô cùng lớn, so với vị Luyện Khí sĩ dùng ngũ hành luân đã chết trong tay Chung Nhạc trên đường lớn kia còn mạnh hơn nữa. Ngũ hành luân xuất hiện, trấn áp ngũ hành, thoáng cái biến đổi, núi gặp núi nứt vỡ, cây cối hóa thành tro.

Mà lúc này, sau lưng Chung Nhạc, trong bóng tối có một đôi mắt cực lớn mở ra, đúng là nhật đồng, thuần dương chi khí trong mắt giống như một cái mặt trời nhỏ phóng xuất ra quang mang to lớn.

Vị Luyện Khí sĩ không biết tên kia cả kinh trong lòng, ông một tiếng, ngũ hành luân bay trở về, dựng đứng trước người, hắn cười lạnh nói:

– Minh Vương thần nhãn, ngươi có thể sử dụng được mấy lần cơ chứ?

Mặt trời nho nhỏ kia sáng ngời tới cực điểm, sau đó con mắt khép lại, bốn phía lại khôi phục bóng đêm như cũ.

Vị Luyện Khí sĩ không biết tên đã xúc thế từ trước, một lát sau đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, hoành đao quét tới, cả giận nói:

– Tên vô sỉ, bại hoại này không ngờ lại thừa cơ chạy trốn.

Ngay khi hắn xúc thế chờ đợi Minh Vương thần nhãn công kích, Chung Nhạc không ngờ lại thừa cơ rời khỏi, thậm chí ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra được.

Chung Nhạc nhanh chóng phi hành, sau khi cảm ứng được khí tức cường đại của một cường giả yêu tộc, hắn nguy hiểm rời đi.

Mà vào lúc này, trên không trung lại có tinh thần lực xẹt qua, hóa thành một vòng tròn rộng lớn, phạm vi bao phủ càng lớn hơn. Những yêu tộc đang phi hành trên không trung đột nhiên cảm thấy cổ mát lạnh, đầu thân khác biệt, thi thể từ trên không trung rơi xuống.

Chung Nhạc tìm được thi thể, cúi đầu nhìn xuống lập tức phát hiện ra hai người này đeo mặt nạ, lại là hai Luyện Khí sĩ giả bộ Ngư Huyền Ky và Hồ Thất muội.

– Thật náo nhiệt, lần này thừa dịp đêm tối, Thánh Thành chủ cũng bắt đầu huyết tẩy.

Hắn nhanh chóng tiến lên, phía trước độ nhiên có tiếng nước chảy róc rách, sương mù ngày càng đậm, tiếng nước ngày càng lớn. Sương mù trong bóng tối đậm đặt, lúc trước còn có thể nhìn thấy bộ dáng rừng rậm và từng dãy núi ở trước mặt, thế nhưng lúc này ở trong sương mù không thể nhìn thấy gì.

Chung Nhạc cảm ứng từng đạo khí tức cường giả yêu tộc sau lưng, cắn răng nhảy vào trong sương mù.

– Sương mù ở đâu ra vậy? Là vị Luyện Khí sĩ nào?

Ngoài sương mù chỉ nghe thấy mấy đạo thanh âm truyền tới, mấy người này cao giọng nói:

– Chúng ta chỉ tới đuổi giết tiểu quỷ Long tộc, tất cả mọi người đều là người nhà, không nên ngộ thương tới nhau.

Chung Nhạc lập tức cảm ứng được mấy cỗ khí tức kia cũng theo sát sau lưng mình, hắn nhảy vào trong sương mù, tầm bao phủ của sương mù này vô cùng rộng lớn, cho dù là Luyện Khí sĩ có thị lực kinh người, thế nhưng khi mắt nhìn về phía trước, chỉ cần hai ba trượng đã mơ mơ hồ hồ, mông lung vô cùng.

Tốc độ của Chung Nhạc chậm lại, hơi nước ngày càng nặng, mà sau lưng hắn, những cường giả yêu tộc bằng vào cái mũi nhạy cảm, dẫn theo những cường giả khác nhanh chóng tiếp cận hắn.

– Sương mù này quá quỷ dị, phải dùng tinh thần lực tràn ra đi dò đường mới biết được phía trước. Nếu không tốc độ tiến lên cũng sẽ giảm một mảng lớn.

Tâm niệm Chung Nhạc khẽ động, tinh thần lực phóng về phía trước, xác minh hoàn cảnh phía trước, chân đạp song long, tốc độ lần nữa tăng cao. Đột nhiên trong sương mù truyền ra tiếng kêu kẽo kẹt, sau đó sưu một tiếng, không biết có thứ gì đó bắn tới, quấn một đầu giao long dưới chân hắn. Giao long vô lực bị kéo tới, chui vào trong sương mù rồi biến mất.

Sau đó trong sương mù bỗng nhiên truyền đến tiếng nhai nuốt, không biết là kẻ quỷ quái nào, không ngờ lại kéo đầu Giao Long bằng tinh thần lực của hắn qua rồi nuốt lại.

Ực ực.

Tiếng kêu cổ quái dần dần tiếp cận, mơ hồ có thể nhìn thấy ngũ sắc luân trong sương mù chuyển động. Trừ thứ đó ra còn có thanh âm vang lên liên tục, cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Giống như có một đầu quái vật đang hành tẩu trong sương mù, lưng cõng ngũ sắc luân khổng lồ và vài loại cự luân khác rồi di chuyển vậy.

– Trong yêu tộc muốn mở ra Ngũ hành luân, Vạn Vật luân ít cũng phải là cường giả Khai Luân cảnh.

Chung Nhạc lại quan tưởng xuất ra một đầu giao long, song long nhanh chóng di chuyển, vượt qua đầu quái vật khổng lồ này. Mà lúc này, những cường giả yêu tộc phía sau đã phát hiện ra hắn, cho nên nhanh chóng đuổi theo.

Tiếng nước vang vọng, sưu, xuyên qua bên cạnh gt, đột nhiên phóng tới trước mặt một cường giả yêu tộc phía sau hắn, sau đó mạnh mẽ thu lại. Kéo cường giả yêu tộc kia qua, sau đó tiếng nhai nuốt lại vang vọng.

– Rốt cuộc là ai ở trong sương mù?

Có cường giả yêu tộc run run nói.

Sau đó lạ sưu một tiếng, lại có một vị cường giả yêu tộc khác mạnh mẽ bị kéo vào chỗ sâu trong sương mù rồi bị ăn sống.

– Là Cáp Minh Nhi. Đạo nước kia chính là hồn binh mà hắn thu thập trường hà luyện chế ra.

Trong sương mù vang lên tiếng kinh hoảng, có người kêu lên:

– Cáp Minh Nhi tâm ngoan thủ lạt, người xâm lấn khu vực hắn sẽ bị hắn săn tươi nuốt sống, Long Nhạc giết ái tử của hắn, ngay cả hắn cũng rời núi giết Long Nhạc.

– Hắn là kẻ mù lòa, mọi người không nên cử động, tránh hắn phát giác ra.

Từng vị yêu tộc không có một ai nhúc nhích, Chung Nhạc cũng dừng bước lại, không nhúc nhích.

Chỉ thấy trong sương mù có một thân thể như ngọn núi khổng lồ chậm rãi di chuyển, cũng không quá lâu, Chung Nhạc miễn cưỡng nhìn thấy một con cóc lớn đang chậm rãi bò qua. Trên người có vô số mụn nhọt cực lớn, độc khí xông vào mũi. Mà trên người con cóc độc này có một dòng nước di động trên không trung, hắn là hồn binh là Cáp Minh Nhi thu thập trường hà luyện chế ra.

Con cóc độc này hiện thân, hai mắt đã mù, chỉ có thể dựa vào thính giác và các loại cảm quan dò xét bốn phía, khiến cho Chung Nhạc và rất nhiều cường giả yêu tộc trong sương mù đang lo lắng cũng âm thầm thở phào một hơi.

Đột nhiên Cáp Minh Nhi hít hít một chút, kiện hồn binh kia giống như độc xà bắn ra, xoát một tiếng quấn quanh người cường giả yêu tộc, đưa vào trong miệng Cáp Minh Nhi.

Vị cường giả yêu tộc kia kêu thảm một tiếng, bị hắn nhấm nháp, nuốt vào trong bụng.

Những cường giả còn may mắn sống sót khác đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên lại có một vị Luyện Khí sĩ bị kiện hồn binh kia vô thanh vô tức quấn lại, sau đó nhét vào trong miệng Cáp Minh Nhi.

Rồi sau đó kiện hồn binh kia lại quấn vào một người, những yêu tộc khác mất can đảm, vội vàng thả người chạy trốn, miệng hét lớn:

– Hắn có thể thấy được, hắn có thể nhìn thấy.

Đầu cự thú khổng lồ giống như dãy núi kia mạnh mẽ nhảy lên, đuổi theo những yêu tộc kia.

Chung Nhạc thở dài, lập tức thúc dục song long đi về phía trước, thầm nghĩ:

– Cáp Minh Nhi này quả thực không nhìn ra, hắn ta ngửi được mồ hôi và yêu khí từ trên người những kẻ kia.

Mà hắn bởi vì từ trên người lão đầu tử môn chủ Kiếm môn học được pháp môn của Vũ Đạo tông, khóa lại cơ hồ tất cả lỗ chân lông toàn thân, không có một tia tinh khí xói mòn, khí tức không phóng ra ngoài, ngay cả mồ hôi lạnh cũng không có chảy ra được. Cáp Minh Nhi kia không ngửi được mùi vị của hắn, cho nên mới không ra tay với hắn.

Những cường giả yêu tộc khác đào tẩu, hấp dẫn đại cao thủ như Cáp Minh Nhi qua đó, vì vậy tạo cho Chung Nhạc cơ hội rời khỏi phiến sương mù này.

– Cường giả yêu tộc vô số, nhưng mà cường giả trong số những cừu gia của ta cũng có rất nhiều. Nhưng mà lần này trong những sứ giả tới dự lễ bái sư không có nhiều kẻ biến thái. Cáp Minh Nhi tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp trong đó.

Chung Nhạc vội vàng chạy ra mấy trăm dặm, lúc này mới lao ra khỏi sương mù, chỉ thấy phía trước có từng đạo ma trơi lượn lờ, đang di chuyển trên không trung núi rừng. Đây thực sự không phải là ma trơi, mà là những con mắt, là con mắt của từng vị cường giả yêu tộc đang tỏa ra quang mang trong bóng đêm, truy tìm tung tích của hắn.

Làm đệ tử quan môn của Thánh Thành chủ quả thực không hề dễ dàng.

Chung Nhạc cắn chặt răng, đang muốn đi qua, bỗng nhiên trên không trung truyền tới một đạo thanh âm:

– Chư vị, Long Nhạc ở nơi này.

Vừa mới dứt lời, đột nhiên trên không trung hiện lên ánh lửa hừng hực, rõ ràng có cường giả thi triển thần thông hỏa hệ, chiếu sáng phạm vi mấy trăm dặm, đem không gian mấy trăm dặm này chiếu rọi sáng như ban ngày.

– Thanh âm này tuy rằng cố ý vặn vẹo đi, thế nhưng lại không dấu được ta.

Tân Hỏa đột nhiên nói:

– Người này chính là đại đệ tử của Sư Bất Dịch, Lãng Thanh Vân.