Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1467: Dã thú (2)




Những khỏa tròng mắt này cũng giống như những sợi râu sợi tóc kia vậy, vừa mới bay ra khỏi phong ấn liền biến thành tro bụi, hiển nhiên là đã bị lau đi hết thảy những Đồ đằng đại đạo.

Đột nhiên, lại có một khối thịt màu đỏ tươi từ trong phong ấn bay ra. Khóe mắt Phục Mi Lão tổ nhảy loạn. Đó là một cái đầu lưỡi, là của đầu lưỡi Phong Chấn, đã bị gã đối thủ kia từ trong miệng hắn kéo ra ngoài. Cùng với đầu lưỡi bay ra chính là mấy cái răng vỡ nát.

Tiếp theo, từng mảnh từng mảnh lân phiến thật lớn bay ra. Đó là Tiên Thiên Long Lân trên người Phong Chấn. Long lân của hắn lại bị đối thủ từng mảnh từng mảnh rút ra. Vô số mảnh Long lân kể cả phần chân thịt cũng cùng một chỗ bị kéo xuống, ném ra ngoài.

Lại có một con Cốt Long thật lớn bay ra, lắc đầu vẫy đuôi, đầu rồng thân rồng đuôi rắn, chiều dài mấy ngàn vạn dặm, tiếp theo đổ sụp, biến thành tro tàn. Đó là xương cột sống của Phong Chấn. Xương cột sống của hắn hiển nhiên cũng bị gã đối thủ kia từ trong cơ thể mạnh mẽ rút ra.

Phục Mi Lão tổ liên tục rùng mình mấy cái, sắc mặt tái nhợt, không dám lại tiến vào trong phong ấn. Ngược lại cũng không phải là đối thủ quá cường đại. Những tồn tại càng mạnh hơn hắn cũng đã từng gặp qua. Nhưng tồn tại hung tàn hung ác tàn nhẫn như vậy, hắn lại là chưa từng thấy qua. Đây quả thật chính là một con dã thú!

Hắn có thể tưởng tượng, gã đối thủ này của Phong Chấn tất nhiên là giống như một con dã thú vậy, đang cắn xé hắn, xé rách hắn, không chút sợ chết, không có bất kỳ ý đồ gì, chỉ mong muốn xé rách Phong Chấn, giết chết Phong Chấn.

Giao thủ với tồn tại Đế cấp điên cuồng bậc này, tuyệt đối không phải là một sự tình dễ chịu. Huống hồ, tên gia hỏa này còn mạnh mẽ hơn Phong Chấn rất nhiều. Chiến đấu tới hiện tại, văng ra đều là tay gãy chân cụt của Phong Chấn. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, lại có lỗ tai, sống mũi, ngón bị cắn xuống, ruột bị rút ra, trái tim bị cắn mấy chỗ… bay ra khỏi phong ấn trầm trọng.

Sau đó, Phục Mi Lão tổ lại nhìn thấy một tấm da. Chính là lớp da của Phong Chấn Lão tổ, đã bị đối thủ mạnh mẽ lột xuống, ném ra khỏi phong ấn.

Là thâm cừu đại hận gì, lại khiến cho một vị tồn tại Đế cấp đối đãi với một vị Đế tuổi già điên cuồng như vậy?

- Phục Mi Lão tổ!

Phục Bảo Thụy run giọng nói:

- Phong Chấn Lão tổ đang bị thua thiệt, Lão tổ không đi tương trợ sao?

Sắc mặt Phục Mi Lão tổ âm tình bất định, khuôn mặt đột nhiên giãn ra, mỉm cười nói:

- Phong Chấn Lão tổ có thể ứng phó được! Ta biết rõ thủ đoạn thần thông của hắn. Năm xưa hắn thế nhưng chính là danh hiệu Lột Da Đại Đế, dũng mãnh vô cùng!

Mà hiện tại, Lột Da Đại Đế năm xưa đang bị người ta lột da, tình huống hiển nhiên vô cùng không xong.

Phục Bảo Thụy cũng không dám nói nhiều, hủy đi mặt mũi của Phục Mi Lão tổ, chính là sẽ chết người.

Lột Da Đại Đế đang bị lột da, hơn nữa đối phương tựa hồ còn có yêu thích rút xương. Phục Bảo Thụy nhìn thấy từng cây từng cây xương sườn của Phong Chấn Lão tổ lần lượt bị vứt ra. Yết hầu bị lột xuống, cánh tay bị chém đứt, tim gan phèo phổi thận đều bị ném ra. Ngay cả đám sợi gân cũng bị kéo ra, ném văng khắp đầy trời. Ngay cả đầu lưỡi bị rút ra cũng có hơn mười cái.

Đây là hận ý thâm sâu tới mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện tình này?

Phong Chấn Lão tổ ba lần bốn lượt muốn chạy trốn, nhưng phong ấn quá dầy quá nặng, khiến cho hắn muốn chạy trốn cũng đều trốn không thoát.

Thương thế bậc này còn không tới mức lấy tính mạng của hắn. Da hắn bị lột ra, vẫn còn có thể khôi phục lại, hàm răng bị đánh rơi cũng sẽ có thể tái sinh. Nhưng thương thế của hắn lại càng lúc càng nặng. Với tốc độ này kéo dài xuống, Bất Tử Chi Thân rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn. Khi đó, Phong Chấn Lão tổ tất nhiên sẽ bị đối phương đánh chết.

Đột nhiên, trong phong ấn chợt bình tĩnh lại, đã không còn thanh âm giao đấu khủng bố, phảng phất như cuộc chiến giữa hai con Cự thú đã chấm dứt.

Sắc mặt đám con cháu Phục Hy Thần Tộc bên bờ hoảng sợ nhìn về phía phong ấn trầm trọng. Bên trong phong ấn cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

- Chiến đấu đã kết thúc rồi?

Một gã Thần Ma trẻ tuổi của Phục Hy Thần Tộc run giọng nói:

- Rốt cuộc là kẻ nào thắng?

Trong lòng Phục Mi Lão tổ khẽ động, đang định thôi động bảo thuyền lái vào trong phong ấn. Đột nhiên, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ từ trong phong ấn chui ra. Đám phong ấn kia nhất thời dâng trào địa thủy phong hỏa, khí Hỗn Độn cuộn trào. Lúc này, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ chính là lộ ra bên ngoài phong ấn.

Lúc này, ba con mắt của hắn chỉ còn lại có hốc mắt, tròng mắt đã bị móc ra, trong hốc mắt bị đối thủ điên cuồng nhét đầy phong ấn của Chư Đế.

Một màn này khiến cho người ta không rét mà run. Hiển nhiên, đối thủ của hắn tại thời điểm chiến đấu với hắn, đã bắt lấy phong ấn của Chư Đế, điên cuồng nhét vào trong hốc mắt của hắn, phá hủy Bất Tử Chi Thân của hắn.

Đầu lưỡi của Phong Chấn Lão tổ cũng bị rút ra, trong miệng cũng nhét đầy phong ấn của Chư Đế. Hắn giống như đang quỳ gối trong phong ấn, chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài.

Một chiếc thuyền dài từ trong phong ấn lái ra, vẫn lưu lại sát biên giới phong ấn. Chung Nhạc biến thành bộ dạng của Phong Vô Kỵ, đứng ở trên thuyền, thật cao vung lên Tiên Thiên Thần Đao.

Một đạo đao quang kinh diễm dọc theo phong ấn chém xuống. Trong thanh âm kinh ngạc của toàn bộ Phục Hy Thần Tộc trong Thế Ngoại Chi Địa, cần cổ của Phong Chấn Lão tổ bị chém ra một đạo huyết mang.

Đao quang kinh diễm một lần nữa rơi xuống, vết máu lại càng sâu thêm.

Sau đó là đao thứ ba, đao thứ tư, đao thứ năm, đao thứ sáu…

Chung Nhạc một đao lại một đao chặt xuốn, hai cánh tay cầm đao vô cùng trầm ổn, đao quang trước sau như một vô cùng kinh diễm. Vết đao chém vào càng lúc càng sâu.

Sau không biết bao nhiêu đao chém xuống, theo một đạo quang mang rơi xuống, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ cũng theo đao quang rơi xuống.

Trong lồng ngực không đầu của Phong Chấn Lão tổ một trận huyết nhục nhúc nhích, lại có một cái đầu khác sinh trưởng ra. Tiếp theo lại là đao quang kinh diễm rơi xuống, Chung Nhạc tiếp tục chặt xuống một cách máy móc, một đao tiếp theo một đao.

Phục Mi Lão tổ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía sau chiếc thuyền dài. Nơi đó cất giấu một con quái vật, một con quái vật tràn ngập lệ khí. Con quái vật đó đang cưỡi trên người Phong Chấn Lão tổ, trấn áp Nguyên thần của hắn, khiến cho Phong Chấn Lão tổ quỳ ở nơi đó, mặc cho tên Hiếu Vô Kỵ này chém đầu.