Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1419: Tà Điển (2)




Cuối cùng, Chung Nhạc rốt cuộc cũng di chuyển. Mũi chân hắn điểm một cái, tòa Thần sơn giống như Thiên trụ dưới chân hắn phá đất chui lên, bị hắn cầm trong tay. Chung Nhạc dùng Thần sơn làm thương, quán nhập đại đạo, đá núi ngoài mặt ngọn Thần sơn giống như Thiên trụ này không ngừng chuyển biến, giống như nghịch lân của Thần Long vậy. Vô số mảnh đá núi dựng lên, biến thành từng lớp lân phiến bao phủ ngoài mặt Thần sơn.

Trong khoảnh khắc, ngọn Thần sơn này đã biến thành một thanh trường thương Long lân. Chung Nhạc tay cầm trường thương, đâm thẳng vào trong cái động lớn trên khỏa Tinh cầu kia. Hai chân, thắt lưng, phần eo, cánh tay, cổ tay của hắn kéo ra thẳng tắp, thanh trường thương Thần sơn ầm một tiếng đâm xuyên khỏa Tinh cầu này.

Thân thể Chư Tà bị hắn đè ngay trên mũi thương. Mũi thương xoay tròn cực nhanh, đâm thẳng vào lồng ngực Chư Tà. Chung Nhạc đánh một quyền lên phần chuôi thanh trường thương Thần sơn. Thanh trường thương nhất thời ầm ầm đẩy Chư Tà đụng lên trên khỏa Tinh cầu thứ hai, rất nhanh lại bị đâm vào sâu bên trong khỏa Tinh cầu này.

Bàn tay Chung Nhạc tầng tầng vỗ mạnh lên trên cán thương. Chỉ thấy thanh trường thương do Thần sơn biến thành không ngừng đâm vào trong khỏa Tinh cầu kia. Mà trong khỏa Tinh cầu kia không ngừng truyền ra thanh âm rống giận. Thanh trường thương biến mất vào trong khỏa Tinh cầu, phảng phất như bị một con quái thú khủng bố ẩn nấp trong nội bộ khỏa Tinh cầu mở cái miệng lớn không ngừng thôn phệ vậy.

Sắc mặt Chung Nhạc hờ hững, thân thể càng lúc càng quảng đại, hai tay đặt lên ngoài mặt khỏa Tinh cầu phía dưới kia. Hắn vậy mà có thể ôm lấy khỏa Tinh cầu này. Nội bộ khỏa Tinh cầu không ngừng chấn động. Khỏa Tinh cầu có kích thước cỡ mặt trăng này vậy mà ở trong hai cánh tay của hắn dần dần biến hình. Đồ đằng đại đạo cấu thành khỏa Tinh cầu đang phát sinh nghịch chuyển, từ đất đá một lần nữa diễn biến thành hoa văn Đồ đằng. Vô số hoa văn Đồ đằng đan xen, khỏa Tinh cầu dần dần biến hình thành một cái chuông lớn.

Xuyên thấu qua vách chuông, mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể nửa Thần nửa Thú của Chư Tà đang chồm hỗm tại trung tâm cái chuông lớn, mở ra cái miệng to như chậu máu thôn phệ thanh trường thương Thần sơn kia.

Đương!

Giữa hai cánh tay Chung Nhạc, cái chuông lớn chấn động kịch liệt, thanh âm đương đương vang vọng thiên địa. Trên vách chuông, vô số văn lộ Đồ đằng không ngừng lưu chuyển, vô số âm ba biến thành không biết bao nhiêu Đồ đằng âm luật tập trung lại một điểm, hết thảy oanh kích lên trên người Chư Tà, hoàn toàn bao phủ, nhấn chìm hắn. Chư Tà ở ngay trung tâm cái chuông lớn, bị tiếng chuông chấn động, thừa nhận áp lực có thể tưởng tượng.

Đột nhiên, từng cây từng cây gai xương trên lưng Chư Tà chợt mọc dài ra, vô số gai xương bén nhọn thô to đâm xuyên qua vách chuông. Chung Nhạc buông tay ra, chỉ thấy cái chuông lớn lập tức chia năm xẻ bảy. Trong đám mảnh vỡ của cái chuông lớn, một con quái vật nửa Thần nửa Thú nhảy ra, lao thẳng về phía hắn, tốc độ cực nhanh.

Sau lưng Chung Nhạc đột nhiên xuất hiện một cặp cánh dơi, cánh dơi mở ra, không gian rắc một tiếng vỡ nát, thân hình hắn đã biến mất không thấy đâu.

- Muốn chạy sao?

Chư Tà rống giận, thân hình lao thẳng vào trong không gian vỡ nát kia:

- Vậy cũng phải xem ngươi có thể chạy được hay không?

Ầm ầm!

Xa xa truyền tới thanh âm chấn động kịch liệt. Trong dãy núi cao vô biên vô tận, hai đạo thân ảnh xuất hiện. Chỉ thấy cặp Tiên Thiên Nhục Sí thật mỏng kia chấn động, giống như vô số đạo đao quang. Từng ngọn từng ngọn núi cao tách ra, bị cắt thành vô số lát cắt.

Trong đao quang, vô số cây gai xương trở nên vô cùng mềm mại, xen kẽ giao thoa giữa những đạo đao quang, tránh né đao phong, trực tiếp công kích nội bộ đao quang.

Xao động kịch liệt truyền tới, đám núi non bị cắt thành vô số lát cắt kia nhao nhao bay lên, văn lộ Đồ đằng hỗn loạn tổ hợp lại, biến thành một cái đại ấn vô cùng to lớn, ầm ầm đập xuống, đè Chư Tà ở dưới ấn.

Đại ấn đột nhiên run rẩy, vỡ nát, bị không biết bao nhiêu cây gai xương xuyên thấu. Thân thể Chư Tà bay thẳng lên cao, chỉ nghe soạt soạt hai tiếng, thân hình hai người một lần nữa biến mất. Trên mặt biển ở địa phương xa hơn hai đạo thân ảnh từ trong không gian giết ra, rơi vào trong biển, nhấc lên sóng lớn đáng sợ, cuồng phong sóng lớn thổi quét khắp bốn phương tám hướng.

Đột nhiên, cuồng phong sóng lớn chợt mạnh mẽ dừng lại giữa không trung. Chung Nhạc thu hồi Tiên Thiên Nhục Sí sau lưng, một cặp cánh chim khác mở ra, thời gian phảng phất như bị định trụ vậy. Chư Tà không kịp dự liệu, nhất thời bị định trụ ngay tại chỗ.

Cặp cánh chim sau lưng Chung Nhạc chính là Thời Quang Chi Dực do đại đạo Trụ Quang biến thành. Trong nháy mắt cặp cánh chim từ trạng thái thu liễm mở ra, thời gian đã bị định trụ. Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng trong cảm nhận của Chư Tà lại phảng phất như là thời gian cả ngàn năm đằng đẳng vậy.

Một khoảnh khắc một ngàn năm, thời gian ngàn năm chảy qua trên người hắn, bị Thời Quang Chi Dực mang đi. Đợi hắn cảm giác thời gian đã khôi phục lại bình thường, biển rộng đã bị Chung Nhạc luyện hóa, biến thành một thanh tam xoa kích, cắm trên cổ họng của hắn, quán nhập hắn vào trong đại địa.

Sâu bên trong đại địa đột nhiên chấn động, từng cây từng cây gai xương đâm xuyên mặt đất, xuyên thấu Thời Quang Chi Dực của Chung Nhạc, nhấc hắn lên thật cao, treo cao trên không trung.

Dưới lòng đất vang lên thanh âm trầm trọng của Chư Tà:

- Ta thân là Tiên Thiên Tà Thần, mặc cho thời gian lưu chuyển, mang đi vô số thiên kiêu, ta vẫn tuyên cổ bất động! Thời Quang Chi Dực của ngươi đối với sinh linh Hậu Thiên chính là đại sát chiêu, nhưng đối với ta lại căn bản vô dụng! Đã tới lúc để cho ngươi kiến thức một chút uy năng của Tà Điển rồi!

Cặp cánh sau lưng Chung Nhạc tan biến, thoát ra khỏi đám gai xương. Đại địa đột nhiên mở ra, đám gai xương thô to kia chợt biến thành vô số bàn chân, nâng Chư Tà lên. Tà khí trên người hắn đột nhiên trở nên vô cùng nồng nặc, hình thành một tòa Động thiên đặc thù, bao vây Chung Nhạc vào bên trong.