Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1370: Chư Đế tương lai (1)




Đối với Thần Ma vốn dĩ hùng cứ trên Chư Thánh Bảng, đám Thiên Thần tân tấn bọn Chung Nhạc chẳng qua đều là kẻ tới sau, đều là người mới, đều là tồn tại không thể sánh ngang với đẳng cấp như bọn họ, nhưng hiện tại Chung Nhạc và Âm Phần Huyên trực tiếp đề thăng tới đầu bảng, thậm chí ngay cả Hồn Đôn Vũ tên Chân Thần không tên không tuổi này cũng trực tiếp chạy tới đầu bảng, ép bọn họ xuống dưới, chuyện này quả thật không thể dễ dàng tha thứ.

Phù Lê tìm hiểu xung quanh một chút, nói:

- Âm Khang thị ở tại Bắc Thiên Cung, mà Hoa Tư thị thì ở tại Đông Thiên Cung!

Bốn người lập tức xuất phát đi tới Bắc Thiên Cung, xuyên qua Đế Uyển. Cảnh trí Đế Uyển đẹp không sao tả xiết, thể hiện rõ ràng vẻ trang nghiêm xinh đẹp. Các tòa cung điện với các kiểu kiến trúc chính, đại, quang, minh. Phong cách kiến trúc lại thể hiện rõ ràng vĩ lực Thần Ma, các pho điêu khắc thiên kỳ bách quái.

Trên trụ đá có Chân Long vờn quanh, trên mái ngói có Cửu Thú Thần tọa lạc, trên Ngô Đồng có Phượng Hoàng đậu xuống, trong thủy đường nuôi các loại Ngư Long. Nếu không phải đang nóng lòng muốn đi tìm Âm Khang thị, Chung Nhạc ngược lại có dự định đi dạo một vòng các nơi trong Đế Uyển này.

- Âm tỷ phu và Âm tỷ tỷ, xin dừng chân!

Chung Nhạc theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy kẻ vừa lên tiếng lại là mấy người quen: Cát Thiên thị Cát Dị Thư, Thiên Nữ của Ly Liên thị Ly Liên Linh Vũ và Thiên Nữ của Ô Minh thị Ô Thanh Khanh đang đi về phía này.

- Hai vợ chồng các vị thật lợi hại a! Chúng ta vừa mới tu thành cảnh giới Thiên Thần mấy chục năm, các ngươi đã trực tiếp đạt tới đứng đầu Chư Thánh Bảng!

Cát Dị Thư không khỏi thán phục, nói:

- Nói ra thật xấu hổ! Ta từ khi tu thành cảnh giới Thiên Thần cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiến vào một trăm hạng đầu của Thiên Thần Chư Thánh Bảng!

Ly Liên Linh Vũ lắc đầu, nói:

- Ta cũng chưa từng! Bất quá, Đường tỷ ta hiện đang tìm ngươi. Nàng vốn dĩ bài danh thứ năm trên Chư Thánh Bảng, bây giờ bị hai vợ chồng các ngươi đẩy xuống tới thứ bảy, trong lòng vô cùng khó chịu a!

Ô Minh thị Ô Thanh Khanh tiến lên sờ sờ bụng nhỏ của Âm Phần Huyên, khẽ nhấp nháy mắt, nói nhỏ bên tai nàng mấy câu. Sắc mặt Âm Phần Huyên nhất thời đỏ bừng, liếc nhìn Chung Nhạc một cái, lắc lắc đầu, nói nhỏ:

- Vẫn chưa có!

- Tranh thủ a!

Ly Liên Linh Vũ ở một bên tiến lại gần, mỉm cười nói:

- Nếu ngươi không được, ta sẽ sinh một đứa cho tỷ phu? Ngươi cứ việc ở bên cạnh học tập một chút là được!

Âm Phần Huyên nhất thời cáu giận, nói:

- Nha đầu chết tiệt này, muốn cướp tỷ phu sao? Ngươi trước đánh thắng ta rồi lại nói!

Ô Thanh Khanh mỉm cười, nói:

- Đường huynh Ô Bách Hạp của ta tựa hồ cũng muốn tìm các ngươi xui xẻo a! Các ngươi phải coi chừng đó. Cao thủ Ô Minh thị chúng ta cũng không phải số ít, lại đã kết thông gia với Thiên Đế gia, không hợp với Tiên Thiên Cung. Các ngươi một lát nữa đoán chừng sẽ nhiều tai lắm nạn rồi!

- Ô Bách Hạp bài danh thứ mấy trên Chư Thánh Bảng?

Chung Nhạc hỏi. Ô Thanh Khanh mỉm cười, nói:

- Ngoài mười hạng đầu!

Đột nhiên, lại có mấy người nữa đi tới, mỉm cười nói:

- Dịch tiên sinh, Âm tỷ tỷ! Hóa ra các ngươi ở chỗ này, làm hại chúng ta tìm kiếm vô ích một trận!

Chung Nhạc nhìn lại. Lại là đám người Vô Hoài thị Vô Hoài Ngọc, Đại Đình thị Đình Hoa Lê, Chu Tương thị Tương Tôn Công. Đều là những người hắn từng gặp mặt một lần trong Thiên Hà Chi Châu. Năm xưa bọn họ đều là Thần Minh, mà hiện tại đã là Thiên Thần cả rồi.

- Chúc mừng Dịch tiên sinh!

Tương Tôn Công cười hắc hắc, nói:

- Hai vợ chồng các ngươi đứng đầu Chư Thánh Bảng, chúng ta cũng cực kỳ vinh quang a! Lúc trước mấy tên trên Thiên Thần Chư Thánh Bảng kia ai nấy cũng đều ngạo khí vô cùng, khinh thường những kẻ tới sau chúng ta. Đám gia hỏa Đề Mạc Bắc, Ương Phong Bình này lỗ mũi vẫn luôn hướng lên trời. Bọn chúng chỉ bất quá sớm hơn chúng ta trở thành Thiên Thần mấy chục năm mà thôi, không ngờ lại gọi chúng ta là cường giả đời kế tiếp! Thật đáng hận a!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Bọn họ cũng đều là kỳ tài ngút trời, ít nhiều cũng có chỗ cường hoành, cũng không phải chỉ có hư danh!

- Cái này cũng phải!

Vô Hoài Ngọc gật đầu, nói:

- Thực lực của bọn họ quả thật cường hoành, được khen là tồn tại có Đế Tư. Đề Đĩnh thị chính là Hoàng tộc, nghe nói công pháp Đề Đĩnh thị trước đây không có Lục Đạo Luân Hồi, nhưng về sau đã bổ toàn rồi. Thực lực của Đề Mạc Bắc cực kỳ kinh người, có thể nói là tồn tại sâu không thể lường nhất trong cảnh giới Thiên Thần!

Đình Hoa Lê cũng nói:

- Trung Ương thị cũng là Hoàng tộc, Ương Phong Bình cũng không yếu hơn Đề Mạc Bắc bao nhiêu. Chỉ là Ương Phong Bình rất ít khi xuất thủ, chiến tích không nhiều lắm. Chúng ta thời gian tu hành không bằng được bọn họ, yếu hơn bọn họ một chút cũng là bình thường. Chỉ cần cho thêm chút thời gian, chúng ta đuổi kịp bọn họ, siêu việt bọn họ cũng không phải là không có khả năng!

- Dịch tiên sinh, Âm sư tỷ, các ngươi đều ở nơi này a?

Lại có mấy người nữa đi tới. Chung Nhạc nhìn lại, cũng đều là người quen của bọn họ. Ngoại trừ Lật Lục thị Lục Vọng, còn có đám người Bàn Hồ thị Bàn Tư, Trung Ương thị Ương Bất Bình, Thủy Long thị Thủy Bích Nga, đều đã từng gặp qua tại Thiên Hà Chi Châu. Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc:

- Bọn họ làm sao biết ta và Phần Huyên đang ở đây?

Đám người Lục Vọng đi tới, mọi người lại là một trận náo nhiệt.

- Dịch Phong! Các ngươi quả nhiên đang ở nơi này!

Đột nhiên, thanh âm oang oang của Thiên Huyền Tử từ xa truyền tới. Tất cả mọi người đều khẽ nhíu mày. Chỉ thấy Thiên Huyền Tử long hành hổ bộ đi tới, liếc nhìn đám người Tương Tôn Công, Vô Hoài Ngọc một cái, mỉm cười nói:

- Đám củi mục vô dụng này cũng đang ở đây sao?

Đám người nhất thời giận tím mặt. Ô Thanh Khanh cắn răng nói:

- Thiên Huyền Tử, nghe nói ngươi đã bị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung từ hôn rồi?

Thiên Huyền Tử cười ha hả, nói:

- Sau khi bị từ hôn, lão tử càng nhiệt tình hơn nhiều rồi! Đừng khinh thiếu niên nghèo, hôm nay nàng từ hôn, sau này nàng nhất định sẽ hối hận! Lúc này lão tử đã cảm giác tràn ngập đấu chí. Tiểu nương tử, chuyện ngươi trong lòng ngưỡng mộ lão tử, lão tử biết rất rõ ràng! Bất quá, đám đàn bà yêu thích ta nhiều vô cùng, ngươi phải xếp hàng a!

Ô Thanh Khanh nghiến răng nghiến lợi không thôi. Thủy Bích Nga cười lạnh, nói: