Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1362: Đốt xương sống thứ bảy




Nhưng Chung Nhạc không nhận búa, cười nói:

- Vũ khí của hai vị tiền bối chưa rèn xong, ta không dám tranh. Đã là tỉ thí đương nhiên là hai vị luyện bảo trước rồi đến lượt ta, sau đó so sánh ưu thế.

Hai vị lão hán cười ha ha:

- Tiên Thiên Cung toàn là người rất ngang tàng. Mục tiên sinh như vậy, Dịch tiên sinh cũng thế. Cũng được, vậy cho các ngươi chết được tâm phục khẩu phục!

Hai người họ một người thổi gió, một người gõ búa, keng keng không ngớt.

Phù Lê thì sắc mặt càng ngày càng tái đi. Thủ đoạn rèn sắt và công pháp thần thông của họ có có sự kỳ diệu khác nhau, nhục thân thần thông thì càng tinh thâm hơn. Đạo âm vọng ra khi rèn sắt còn là Luân Hồi Ma Âm, hắn chưa được tiếp xúc tới!

Công pháp thần thông của hắn đến từ Lôi Trạch thị, có tên Man Hoang Thần Long Quyết, sau khi được nhân tộc ở vũ trụ cổ xưa cải tạo, thích hợp với nhân tộc tu luyện, có thể kích phát Lôi Trạch huyết mạch bị phong ấn trong cơ thể nhân tộc, đánh thức Tiên Thiên thần long thiên phú, là một trong những công pháp bá đạo nhất!

Nhưng môn công pháp này đối với Lục Đạo Luân Hồi lại thiếu mất một mắt xích, không hoàn chỉnh, không có Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, Phù Lê là một trong những nhân tộc ở vũ trụ cổ xưa có tư chất cao nhất, một trong những thủ lĩnh có thực lực mạnh nhất, nhưng cũng chưa thể bổ khuyết cho Man Hoang Thần Long Quyết.

Hai vị lão hán này đi cùng con đường với hắn, tuy không phải Man Hoang Thần Long Quyết nhưng vạn ban đại đạo đều đồng quy, hai lão hán này rèn sắt đối với hắn rất có tác dụng gợi mở.

Điều khiến hắn tái mặt chính là, hắn thấy được từ tiếng rèn sắt và vũ khí của hai lão hán đó, món vũ khí còn chưa thành hình này là nhằm vào hắn, nhằm vào nhục thân, công pháp, nguyên thần, sơ hở của hắn!

Nếu vũ khí này luyện thành thì chỉ e là có khả năng nhất kích tất sát với hắn!

Thế gian lại có thủ pháp luyện khí cỡ này, có thể dùng để luyện chế một loại thần binh đặc biệt nhằm tới một người, nhất kích tất sát, thực sự khủng khiếp!

Tiếng rèn sắt chấn động nhục thân và nguyên thần của Phù Lê, ngay đại đạo trong cơ thể hắn cũng bị chấn động. Bí cảnh của nguyên thần thì lay động, tiếng rèn sắt dường như khiến chiếc búa tạo ra sự thay đổi tương ứng, nhằm vào nhược điểm của nhục thân nguyên thần và bí cảnh của hắn.

Hắn có cảm giác lạnh xương sống, có cảm giác một khi món vũ khí này luyện thành là hắn sẽ chết ngay bởi nó vậy!

Quá đáng sợ!

Một lúc lâu sau, tiếng rèn sắt dừng lại, hai vị lão hán dừng thổi gió và gõ búa, lấy một món vũ khí khỏi đen. Vũ khí này vừa tròn vừa dài, nếu không nhìn độ ài thì đúng như một cây châm.

Khóe mặt Phù Lê giật giật, tóc gáy dựng đứng, cảm giác sa lưng như có một cây trâm đâm thẳng vào xương sống thứ bảy của mình, từ đó đâm vào nhục thân, chui vào não hắn!

Đốt xương sống thứ bảy nằm ở nơi nối giữa cổ và vai. Nhân tộc có huyết mạch của Lôi Trạch và Hoa Tư, không phải đơn thuần là huyết mạch Lôi Trạch Thần Long, Hoa Tư thị là Tiên Thiên Đại Xà, rắn có bảy đốt, từ xương đầu xương thứ bảy là tử huyệt của nó.

Đốt xương sống thứ bảy của ngươi cũng là tử huyệt, Phù Lê chỉ kích phát thần long huyết mạch trong cơ thể chứ không tu luyện công pháp của Hoa Tư thị, khiến đốt sống thứ bảy trở thành nhược điểm chí mạng của hắn!

Cây châm này được tạo ra hắn liền cảm thấy nó chủ đích là đâm vào đốt sống thứ bảy của hắn, cắm vào nguyên thần của hắn, xuyên thủng xương sọ của hắn!

- Cây châm này thế nào?

Lão hán rèn sắt cười:

- Dịch Quân Vương, cây châm này của ta chắc ngươi nhìn ra được điểm kỳ diệu của nó chứ?

Chung Nhạc gật đầu, khâm phục vạn phần:

- Cây châm hai vị luyện chế ra là thần binh nhằm vào Phù Lê, chỉ dựa vào đạo âm chấn động là có thể luyện ra bảo vật khiến một vị Tạo Vật Chủ đỉnh cấp vào chỗ chết, đúng là khiến người ta khâm phục. Bọn ta ở đây có bốn người, hai vị tiền bối chỉ luyện một món, như vậy sao khiến bốn bọn ta tâm phục khẩu phục?

Hai vị lão hán nhìn nhau, cười ha hả:

- Dịch Quân Vương muốn chết tâm phục khẩu phục, được thôi, luyện thêm ba món nữa!

Keng keng tiếng gõ búa vang lên, một hồi lâu sau, món thần binh thứ hai được luyện thành. Hỗn Độn Vũ nhìn món thần binh đó, là một cây kéo, đột nhiên hắn nói:

- Ta cứ có cảm giác mình sẽ bị cây kéo này cắt chết, có chút sợ hãi. Cũng may có thần thụ ở đây, không cắt được cành cây của ta, nếu không thì ta bị dọa chết rồi.

Hai vị lão hán nghe thế vội nhìn Phù Tang Thần Thụ hắn đang cầm, cũng giật mình nhìn nhau, lão hán thổi gió cười khảy:

- Đế của Hỗn Độn thị cho mượn đế binh rồi, định làm chuyện gì xấu sao?

Họ lại luyện binh, lần này là nhằm vào Âm Phiền Huyên.

Trong mắt Chung Nhạc thì Thánh Linh Thể không có bất cứ nhược điểm gì, hai lão hán muốn dùng đạo âm tìm ra nhược điểm của nàng để luyện binh, e là sẽ không luyện được.

Nhưng hắn kinh ngạc thì búa đánh xuống miếng sắt, trên đe sắt dần dần thành hình một món thần binh!

Âm Phiền Huyên sắc mặt ngưng trọng, tốc độ luyện chế của hai lão hán tuy rất chậm nhưng đạo âm khiến nhục thân nguyên thần của nàng chấn động, khiến nàng vẫn cảm thấy trận trận sát cơ.

Thời gian dần trôi, không biết bao lâu sau, vũ khí trên đe đã thành hình. Món vũ khí này vô cùng phức tạp, bề ngoài nhìn giống một cái chụp, chín cây thần long trụ, cửu long hướng xuống, mỗi con ngậm một viên ngọc.

Giữa các thần long nhau bằng một tấm lưới, mỗi mắt lưới lại có đạii đạo văn khác nhau, vô cùng phức tạp!

Âm Phiền Huyên thở dài, món thần binh này đúng là nhằm vào nàng.

Thánh Linh Thể gần như không có nhược điểm, đại đạo thân hòa lực cường đại khiến Thánh Linh Thể có thể điều động bất cứ loại thiên địa đại đạo nào, bất cứ thần thông nào trong tay họ đều trở nên thần kỳ, nhưng thành cũng là thánh linh, bại cũng là thánh linh.

Chiếc Thần Long Trão này tìm được nhược điểm của nàng, chụp xuống là bên trong tự thành thiên địa, tự thành không gian, thiên địa đại đạo chính là tấm lưới. Nàng không thể điều động được sức mạnh từ thiên địa đại đạo, sức mạnh từ thiên địa đại đạo sẽ dung hòa với Thần Long Trão, tăng cường uy năng cho nó.

Cuối cùng sức mạnh mà nàng mượn sẽ khiến nàng tự luyện chết mình trong Thần Long Trão.

- Bảo vật hay!

Âm Phiền Huyên lẩm bẩm.

Hai vị lão hán cười hề hề, lão hán đập búa kẹp ra một miếng sắt bị nung đỏ rực, búa lớn đánh xuống.

Chung Nhạc tim khẽ động, đột nhiên không gian đại đạo và thời gian đại đạo dung nhập vào không gian và thời gian bí cảnh trong cơ thể hắn biến mất và chỉ còn lại lục đạo.

Một lúc lâu sau, một món thần binh được luyện thành, hình dạng cổ quái, ở chính giữa là một quả cầu lớn, trong suốt gần như không phải thực chất, bên ngoài là sáu quầng sáng xoay chuyển xung quanh quả cầu.

- Chiếc Hồn Thiên Nghi này giết ngươi thì thế nào?

Lão hán thổi gió cười.

Chung Nhạc quan sát tỉ mỉ, sáu quầng sáng chuyển động, nhằm vào lục đạo của hắn, nhưng hắn cố tình áp chế Tiên Thiên Dịch Đạo khiến Dịch Đạo không có thay đổi vì. Sáu quầng sáng của Hồn Thiên Nghi nhắm vào năm loại Tiên Thiên đại đạo là Âm, Dương, Thần, Ma và Lôi của hắn.

Dịch Đạo là sự biến hóa, Hồn Thiên Nghi không khắc chế được.

Còn quả cầu ở chính giữa thì cực kỳ khủng bố, đó là bảo vật nhằm vào nhục thân nguyên thần của hắn. Rõ ràng tiếng rèn sắt của hai vị lão hán chấn động thăm dò Tiên Thiên Nhục Thân, Tiên Thiên Nguyên Thần của hắn. Bên trong quả cầu đó, lục đạo chi lực lan tỏa, tách rời nhục thân nguyên thần của hắn, đánh hắn từ Tiên Thiên trở về Hậu Thiên.

- Đủ để giết ta rồi.

Chung Nhạc sắc mặt tái nhợt, nói.

Hai vị lão hán rất hài lòng, lão hán gõ búa đưa búa tới, cười nói:

- Dịch Quân Vương, giờ tới ngươi rồi.

Chung Nhạc nhận lấy búa, đột nhiên hự một tiếng, không biết cây búa này được luyện từ cái gì, rất nặng, Nguyên Từ Thần Lực trong búa bạo phát, suýt nữa đã kéo hắn dính vào búa.

Hai lão hán cười hề hề, Chung Nhạc hít sâu một hơi, lục đại bí cảnh bùng phát năng lượn, sáu quầng sáng sau đầu chuyển động, trở nên vô cùng to lớn, cuốn động cả các vì sao, lục đại Tiên Thiên đại đạo quấn quanh cánh tay khiến tay hắn trở nên cường tráng!

Hai vị lão hán kinh ngạc, thấy Chung Nhạc từ từ giơ búa lên, trầm giọng nói:

- Phiền tiền bối thổi gió cho ta!

- Được!

Lão hán thổi gió cười:

- Bọn ta phụng mệnh tới giết ngươi, vốn là ức hiếp ngươi, trong lòng cũng bất an. Muốn giết ngươi đương nhiên phải khiến ngươi chết được tâm phục khẩu phục, nếu không đạo tâm bọn ta cũng sẽ có áy náy. Ta thổi gió cho ngươi luyện bảo!

Lão hán gõ búa cũng cười:

- Chiếc búa này ngươi cầm khá khó khăn, ta có thể giúp ngươi dễ dàng hơn chút.

Chung Nhạc bỗng cảm thấy búa nhẹ hơn nhiều, có thể cầm một cách thoải mái, bèn cảm ơn hai vị lão hán.

Lão hán rèn sắt cười:

- Dịch Quân Vương là người xuất sắc, nếu không phải có lệnh bên trên thì bọn ta cũng không giết ngươi khi ngươi mới ở Thiên Thần Cảnh, phải đợi ngươi tu thành Đế Quân rồi mới giao đấu công bằng với ngươi. Chỉ là lệnh trên đã vậy, bọn ta cũng không còn cách nào. Nếu ngươi rèn được bảo vật khiến bọn ta tâm phục khẩu phục thì bọn ta sẽ đi ngay, không làm phiền nữa!

Chung Nhạc gật đầu, lão hán thổi gió lập tức vén râu thổi Tiên Thiên Tốn Phong, lửa cháy bùng lên, không lâu sau, lò lửa cháy rực đỏ, Chung Nhạc cầm kẹp sắt kẹp một miếng đặt lên đe.

- Miếng sắt này rốt cuộc là bảo vật gì mà ngay thần hỏa như vậy cũng không thể nung chảy?

Chung Nhạc định thần lại, giơ búa đánh xuống!

Một âm thanh lanh lanh vang lên, miếng sắt hơi biến dạng dưới lực búa, tiếng đập lớn vang lên dường như ẩn chứa đạo âm kỳ diệu, thần bí khó hiểu, giống như tiếng tán thưởng của chư thiên chư thần.

Chung Nhạc lại giáng mạnh một búa nữa, tia lửa bắn tung tóe, tia lửa bắn ra xung quanh, biến to dần, xuất hiện hư ảnh các vị thần ma vây quanh lò rèn, miệng tụng đạo âm!

Chung Nhạc giáng búa liên tục, gân trên người nổi lên cuồn cuộn giống như đại đạo chập chùng, cũng giống đại long uốn mình.

Hắn không để ý tới bất cứ điều gì xung quanh, chỉ chuyên tâm đập búa.

Một lúc lâu sau, miếng sắt nguội, Chung Nhạc kẹp miếng sắt đặt vào trong lò, lão hán thổi gió tiếp tục thổi, nung miếng sắt đỏ rực.

Chung Nhạc kẹp miếng sắt tiếp tục rèn, miếng sắt dần biến dạng, trên đó hiện lên vô số hoa văn kỳ quái.

Xung quanh miếng sắt tóe ra nhiều tia lửa hơn, lúc biến thành sao đầy trời, lúc lại thành tinh hà cuồn cuộn, lúc lại thành địa thủy phong hỏa, lúc lại là thanh sơn lục thủy, lúc lại thành biển lớn, thiên biến vạn hóa.

Miếng sắt của Chung Nhạc dần thành hình, nó có hình như đĩa tròn, hoa văn cổ quái trên đó ngày một nhiều hơn, giống như một bức họa.

Chung Nhạc lại giơ búa, đột nhiên trời đất xung quanh chấn động dữ dội, trong hư không bắn ra vô số ánh sáng đủ sắc màu, giống như những chiếc cầu vồng hiện ra theo nhát búa của hắn, được hắn đánh vào trong chiếc đĩa tròn kia!

Xung quanh chiếc đĩa nhô lên, dần biến thành một dụng cụ để đựng đáy tròn xung quanh vuông, hình dạng kỳ quái!

Hắn dùng thần binh và thần lô của hai vị lão hán tạo nên bảo vật chứa thiên đạo!

Phát hiện của Đại Toại, bức Thiên Đạo Đồ thứ hai mươi lăm, Thiên Bàn Đồ!