Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1360: Trí tuệ không bằng thần thông




Mối hận chủng tộc tuyệt diệt, mối nhục nhân tộc bị nô dịch, bị coi là nô lệ, là súc vật, lẽ nào lại quên được?

Đao muốn chém đầu kẻ thù, chính là cần phải nhanh.

Đao tựa tâm.

Lưỡi đao có thể mệt, có thể cùn. Tâm cũng có thể cùn, cũng có thể cùn.

Vì thế muốn có đao nhanh và sắc phải thường xuyên rèn tâm.

Trong tay Chung Nhạc, Tiên Thiên Thần Đao không tì vết, phản chiếu hắn, khiến hắn có thể nhìn thấy nhiều nhược điểm của mình hơn.

Bỗng bên ngoài có thần tướng tới báo:

- Thiên Đình thần sứ cầu kiến.

Chung Nhạc tim khẽ động, cất thần đao đi, cho mời vào. Một vị thần sứ bước vào, gương mặt thanh tú, không để ai trong mắt, là một vị thần của nhân tộc, tay cầm ý chỉ của Thiên Đế, nói:

- Trấn Thiên Quan thống soái Dịch Phong tiếp chỉ.

Chung Nhạc ngồi yên, nói:

- Đọc đi!

Vị thần sứ đó phẫn nộ:

- Dịch Phong, ngươi thật to gan, ý chỉ của Thiên Đế mà ngươi lại ngồi, dám không quỳ? Muốn tạo phản sao?

Chung Nhạc vẫn ngồi yên, không nộ nhưng vẫn có uy.

Âm Phiền Huyên ở bên cạnh nói:

- Phu quân ta là thần tử của Tiên Thiên Đế Quân, không phải thần tử của Thiên Đế, tại sao phải quỳ? Phu quân ta nếu tạo phản thì sẽ chặt đầu ngươi trước! Lẽ nào ngươi muốn ép phu quân ta tạo phản, chặt đầu ngươi?

Thần sứ mặt biến sắc.

Chung Nhạc vẻ mặt vẫn bình tĩnh:

- Ngươi đọc đi.

Thần sứ Thiên Đình nhẫn nhịn nộ khí, mở ý chỉ Thiên Đế đọc. Thiên Đế truyền chỉ, cũng là nói Thiên Đế sắp mừng thọ bảy vạn tuổi, mời Trấn Thiên Phủ Dịch Quân Vương tới Thiên Đình.

Chung Nhạc lệnh cho người nhận thánh chỉ, hỏi:

- Ngoài ta thì Tiên Thiên Cung còn ai nhận ý chỉ nữa?

Thần sứ Thiên Đình kiêu ngạo nói:

- Khắp thiên hạ này có nơi nào không phải đất của Thiên Đế, Tiên Thiên Cung cũng chỉ là một lộ chư hầu, chỉ cần những người có danh hiệu, thủ lĩnh các tốc, các lộ quân hầu đều được mời tới Thiên Đình! Nếu không đi, ngươi sẽ bị khép tội đại nghịch bất đạo!

Chung Nhạc mỉm cưởi, gọi quân tới, nói:

- Nói lời bất kính, đánh ba trăm trượng, đưa ra khỏi quan.

Thần sứ vừa kinh vừa nộ:

- Ta là sứ giả của Thiên Đế bệ hạ, ngươi dám đánh ta? Khoan khoan, ta cũng là nhân tộc, ngươi cũng là nhân tộc, lẽ nào không nể tình đồng tộc?

Tả hữu thần tướng kéo vị thần sứ kia ra ấn xuống đất đánh một trận khiến hắn dở sống dở chết.

Thần sứ Thiên Đình gượng dậy, hét về phía Quân Vương Điện:

- Dịch Phong, ngươi dám sỉ nhục thượng sứ, Thiên Đế thọ yên ngươi đi hay không? Nếu ngươi đi ta sẽ đợi ngươi tại đó luận cao thấp!

Chung Nhạc ngạc nhiên, cười:

- Ta nể tình ngươi là nhân tộc nên mới không hạ lệnh giết ngươi. Không ngờ ngươi lại có chí khí như vậy. Được, ta và ngươi luận cao thấp, ngươi cứ đợi ta ở Thiên Đình là được.

Tả hữu tưỡng định ném hắn ra ngoài, thần sứ phủi áo, cười:

- Không cần các ngươi, ta tự đi được.

Nói rồi ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi ra ngoài.

Trong Quân Vương Điện, Âm Phiền Huyên nhíu mày:

- Vừa rồi tại sao phu quân lại bảo thần sứ đó đợi ở Thiên Đình? Lẽ nào ngươi định tới Thiên Đình tham gia thọ yến của Thiên Đế thật? Ta sợ tiệc là giả, có lẽ hôm đó Thiên Đế đại khai sát giới, đánh hết một mẻ thiên hạ chư hầu.

Thư của Tiên Thiên Đế Quân cũng nói, liệu có nên tới bữa tiệc mừng thọ Thiên Đế không. Rõ ràng Tiên Thiên Đế Quân cũng nhận được ý chỉ của Thiên Đế, nhưng biết nguy hiểm, cho dù là Tiên Thiên Đế Quân cũng không muốn đi.

Thiên hạ đã loạn tới mức này, Thiên Đế mời rộng rãi thiên hạ quần hùng, rõ ràng không phải đơn thuần là mở tiệc mừng thọ. Âm Phiền Huyên nói Thiên Đế muốn đánh hết một mẻ thiên hạ quần hùng cũng không phải không có khả năng đó.

Chung Nhạc cười:

- Nếu Tiên Thiên Cung không đi, những quần hùng tới tiệc sẽ rất dễ bị Thiên Đình lôi kéo. Còn những thế lực vốn định trung lập thì sẽ cho rằng Tiên Thiên Cung sợ Thiên Đình, tổn thất rất nhiều trợ thủ sau này. Hai quân chưa chiến mà đại thế đã định, sau này hoàn cảnh của Tiên Thiên Cung sẽ rất đáng lo ngại. Tiên Thiên Cung đổ thì ta cũng sẽ đổ.

- Phu quân, tiệc mừng thọ này rất nguy hiểm.

Âm Phiền Huyên lắc đầu:

- Vừa rồi phu quân đánh thần sứ của Thiên Đình, cũng đã kết thù với hắn. Tới Thiên Đình chắc chắn sẽ có âm mưu khó phòng!

Chung Nhạc cười:

- Ta đánh thần sứ là vì hắn là nhân tộc nhưng lại kém cỏi. Tiệc mừng thọ Thiên Đế tuy nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội tốt xem thiên hạ đại thế, găp thiên hạ quần hùng. Cho dù Tiên Thiên Đế Quân không đi thì ta cũng phải đi một chuyến. Nhưng vì an toàn là trên hết, tốt nhất vẫn là đem theo cả Tiên Thiên Đế Quân đi cùng.

Âm Phiền Huyên cười:

- Phu quân, giờ Thiên Đình và Tiên Thiên Cung như nước với lửa, Tiên Thiên Đế Quân sao có thể đi chứ?

Chung Nhạc mỉm cười:

- Ta tự có cách.

Hắn cầm bút viết thư trả lời Tiên Thiên Đế Quân:

- Tiệc mừng thọ Thiên Đế, ý đồ khó lường, thần đảm bảo Tử Quang Quân Vương tới Thiên Đình dự tiệc. Tử Quang Quân Vương tông linh tài trí, nếu Tử Quân đi có thể giữ thể diện cho bệ hạ, lôi kéo quần hùng về phía bệ hạ. Thần nguyện cùng Tử Quân cùng tới Thiên Đình chúc thọ!

Chung Nhạc đưa thư cho Phù Lê, lệnh cho hắn gửi hỏa tốc tới Tiên Thiên Cung.

Hắn vừa buông bút, Âm Phiền Huyên cười:

- Vừa rồi thần sứ Thiên Đình tuy nói vô lễ nhưng gan cũng rất lớn, bị đánh xong vẫn nói hùng hồn ép ngươi tới Thiên Đình.

- Ta vốn đã muốn tới Thiên Đình, lẽ nào lại bị hắn khích tướng… Đợi đã! Thần sứ nhân tộc này đúng là có chút không đúng, ta vốn có chút do dự nhưng gặp hắn là liền quyết tâm tới Thiên Đình, đúng là bị hắn ảnh hưởng!

Chung Nhạc sắc mặt thay đổi, lập tức ra khỏi Quân Vương Điện, chạy vào Tinh Môn, nói lớn:

- Phiền Huyên, ngươi gọi Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn tới làm hậu thuẫn cho ta!

Tiếp đó hắn ra khỏi cổng thành, lệnh cho Tạo Vật Chủ thủ thành hạ cầu treo xuống, chạy ra ngoài, tinh thần trào dâng ra bốn phía tìm kiếm thần sứ kia.

Đột nhiên tinh thần lực của hắn cuốn lên bắt được một mảnh bia đá trong tinh không, thấy trên đó ghi “ta đợi ngươi phía trước”.

Chung Nhạc tăng tốc đuổi theo, không lâu thì lại gặp một miếng bia đá, trên đó cũng có mấy chữ “ta đợi ngươi phía trước”.

Hắn liên tục chạy ba bốn ngày, trên đường cứ một khoảng cách nhất định là có bia đá do thần sứ để lại, nói đợi hắn phía trước.

Chung Nhạc đuổi mãi, đột nhiên chậm lại, nhìn trên tinh không có một thần nhân đang khắc chữ lên bia đá.

Chung Nhạc chậm rãi tiến lại gần, nói:

- Thiên Đình thượng sứ lần này định để lại chữ gì?

Vị thần nhân đó chính là thần sứ truyền ý chỉ, cầm một cây bút lớn, đang vẽ rồng bay phượng mua trên bia đá, đột nhiên thu bút lại, cười:

- Dịch tiên sinh mời nhìn!

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn tấm bia đá, thấy tấm bia này lớn hơn rất nhiều so với những tấm bia trước, cao tới vài nghìn trượng, chữ trên đó cũng khác.

- Dịch Phong chết dưới bia này!

Chung Nhạc thu ánh mắt về, thấy phía sau bia đá là các vị Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ mặt mày tối tăm từ từ tiến lại, đứng quanh vị thần nhân nhân tộc kia.

Thần sứ Thiên Đình mỉm cười:

- Dịch tiên sinh tại sao lại đuổi theo?

Chung Nhạc mỉm cười:

- Vừa rồi thấy ngươi có chút bản lĩnh, đuổi theo muốn hỏi xem danh tính ngươi là gì.

Thần sứ Thiên Đình cúi người:

- Dịch tiên sinh tha tội, vừa rồi vội truyền ý chỉ của Thiên Đế bệ hạ, quên mất báo danh tính. Ta chỉ là một tiểu tốt dưới trướng Thiên Đế, tên là Mặc Ẩn. Mặc Ẩn bái kiến Dịch tiên sinh.

- Mặc tiên sinh khách khí rồi.

Chung Nhạc đáp lễ, nói:

- Lần này Mặc tiên sinh tổ chức thọ yến cho Thiên Đế, mời thiên hạ quần hùng, dám hỏi Mặc tiên sinh có tính toán thế nào, có thể cho ta biết không?

Thần sứ Thiên Đình Mặc Ẩn cười:

- Gậy ông đập lưng ông.

Chung Nhạc khẽ gật đầu:

- Tấm bia đá này, Dịch tiên sinh giữ lại cho ta, giờ ngươi vẫn chưa dùng tới.

Mặc Ẩn nhìn phía sau hắn, thấy hai vị nhân tộc Đế Quân khí thế ngập trời đang bay tới, gật đầu cười:

- Được, ta giữ cho Dịch tiên sinh. Mang đi!

Một vị Thần Hoàng lực sĩ vác bia đá lên, Mặc Ẩn cúi người nói:

- Ta đợi Dịch tiên sinh đại giá Thiên Đình. Khi đó tấm bia này sẽ được dựng trước mộ tiên sinh, ta sẽ rót rượu tiễn đưa.

Chung Nhạc cười:

- Mặc tiên sinh, ta có câu này, trí tuệ không bằng thần thông, ngươi dụng tâm quá nhiều về trí tuệ, không có đại thần thông thì sau này cũng là giấc mộng Xuân Thu mà thôi.

Mặc Ẩn khựng người, như nghĩ ngợi một chút, những Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ trên Thiên Đình kia hộ tống hắn nhanh chóng rút lui. Đi được nửa đường đột nhiên một cánh cửa hiện ra, Mặc Ẩn và cá vị Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ vào trong cửa và biến mất. Cánh cửa đó uỳnh một tiếng rồi vỡ tan.

Phù Viêm Sơn và Phù Kỳ Chi bay tới, thấy cánh cửa kia đã vỡ vụn, vội nói:

- Chúa công, thần sứ đó rốt cuộc lai lịch thế nào”

- Quân sư của Thiên Đế.

Chung Nhạc thở ra một hơi khí đục, trầm giọng nói:

- Kẻ khiến Tiên Thiên Đế Quân không dám cho thần đạo và ma đạo chân thân đồng thời tọa Sinh Tử Quân chính là hắn, hắn là nhân tộc!

- Nhân tộc?

Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Phù Kỳ Chi vội nói:

- Hắn là nhân tộc thì sao chúa công không kéo hắn về phía mình?

Chung Nhạc lắc dầu:

- Ta không biết hắn là nhân tộc chân chính hay là dị tộc chuyển thế vào nhân tộc. Hơn nữa, cho dù hắn là nhân tộc thì mỗi người một chí, có lẽ hắn cảm thấy dưới trướng Thiên Đế mới là chỗ an thân lập mệnh.

Hắn bỗng nhớ tới Thiên Tơ nương nương, Thiên Tơ nương nương cũng là nhân kiệt, đáng tiếc lại đi theo một vị khác. Không biết rõ gốc rễ hắn không thể tin tưởng đối phương, cho dù đó là nhân tộc!

Chung Nhạc trở lại Trấn Thiên Quan, thầm nghĩ:

- Nhân tộc nhiều người tài, trước có Thiên Tơ, sau có Mặc Ẩn, lại có thiên nhân như Phong Hiếu Trung sư huynh. Chỉ tiếc là ngoài Phong sư huynh ra, sự thông minh tài trí của các nhân tộc khác chỉ có thể dùng ở việc vạch mưu kế, dốc sức cho kẻ khác. Dựa vào tộc khác chỉ là cây không cội, nước không nguồn, không có sức mạnh cường đại, cuối cùng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của nhân tộc.

Phù Lê đi rất nhanh, tốc độ không hề thua kém cấp Đế Quân, hơn một tháng sau tới Tiên Thiên Cung, đưa thư cho Tiên Thiên Đế Quân.

Tiên Thiên Đế Quân mời Tử Quang Quân Vương tới, đưa thư cho hắn, Tử Quang Quân Vương đọc xong phẫn nộ:

- Tên này là mượn đao giết người, muốn hại ta!

Tiên Thiên Đế Quân nói:

- Tử Quang, hắn nói đi cùng ngươi, ngay hắn cũng đi, sao lại là hại ngươi?

Tử Quang Quân Vương giận dữ nói:

- Trí tuệ không bằng thần thông, Thiên Đế muốn giết chúng ta, mặc kệ trí tuệ của ngươi có thông thiên thế nào thì cũng vô ích! Hắn mời ta cùng đi chắc chắn là có âm mưu, chưa biết chừng dâng ta cho Thiên Đế, bán đứng ta cầu vinh!

Tiên Thiên Đế Quân suy nghĩ, nói:

- Dịch quân chủ ngoại, Tử quân chủ nội, các ngươi đúng là không thể cùng đi, nếu đi nội ngoại đều sẽ loạn. Ngươi ở lại trấn thủ Tiên Thiên Cung, đại quân cho ngươi điều động, ta đi cùng Dịch quân là được. Ngươi yên tâm, ta tới chỗ sư tôn xin một hai món bảo vật, đủ để tự bảo vệ.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Đế Quân đi cũng không phải không được, nhưng Đế Quân phải lệnh cho toàn bộ chủng tộc trong Tiên Thiên Cung chỉ được phái sứ giả đi, không được để đế của các tộc đi dự tiệc.

Tiên Thiên Đế Quân gật đầu, cười:

- Ta truyền lệnh cho các tộc, lệnh cho họ không được manh động. Tử quân, ta đi rồi, Tiên Thiên Cung giao cho ngươi.

Tử Quang Quân Vương vâng, nghĩ bụng:

- Tên Dịch này dùng kế để Đế Quân đi cùng hắn là muốn mượn tay Đế Quân bảo vệ tính mạng mình. Tên gian thần này cũng chỉ qua mắt được Đế Quân chứu không qua mắt được ta. Bảo ta đi cùng cũng chỉ là cái cớ để cho Đế Quân đi cùng hắn. Đế Quân buộc phải đi, nếu không không thể khiến thiên hạ quần hùng quy tâm, chỉ là tại sao hắn lại tích cực tới Thiên Đình như vậy? Ta vốn định bảo Đế Quân hạ chiếu cho hắn bồi Đế Quân đi, giờ hắn lại tiết kiệm công sức cho ta.

Ánh mắt hắn lay động:

- Lần này hắn tới Thiên Đình không biết hắn có đấu lại tên quân sư Mặc Ẩn của Thiên Đình không. Hắn đấu với Mặc Ẩn, ta có thể nhân cơ hội đó xem bản lĩnh của tên quân sư đó rồi.