Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1349: Đạo Giới




Chung Nhạc và bốn vị Đế Quân da đầu tê dại, nhiều Tiên Thiên thần binh như vậy đánh vào chiếc trống lớn đó, chấn động chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố. Nếu trống không vỡ thì chắc chắn phát ra tiếng!

Sự va đập ở tầng thứ này, lẽ nào họ lại có thể thoát được?

Chung Nhạc liền quyết đoán lấy Lục Đạo Giới Châu ra, lập tức định chui vào trong, còn bốn vị Đế Quân thì bùng phát pháp lực, chạy về phía xa.

Cuối cùng Tiên Thiên thần binh và chiếc trống kia va vào nhau. Ngay khoảnh khắc va đập, trời đất bỗng tĩnh lặng, Lục Đạo Giới Châu lơ lửng trước mặt Chung Nhạc, rất gần hắn, nhưng cả hắn và Lục Đạo Giới Châu đều bị cố định tại đó không động đậy nổi.

Lỗ đen hỗn loạn giữa trời đất hủy diệt cũng dừng xoay chuyển, mảnh vỡ không gian và thời gian cũng dừng lại!

Chung Nhạc muốn chuyển động con mắt cũng không được.

Phía sau hắn, Thái Phùng, Lung Điệt mấy Đế Quân đó đang bỏ chạy cũng bị cố định trên không trung, thần nhân mặt người thân chim vẫn giữ ở trạng thái tung cánh bay, vẻ mặt kinh hãi cũng bị đông cứng.

Chín gương mặt hoản loạn chấn kinh của Lung Điệt rõ ràng như bức họa. Hai cái đầu của nàng ta nhìn về trung tâm tế đàn ở phía sau, ánh mắt không che nổi sự kinh hoàng.

Thần quang quanh người Thái Phùng bị sóng xung kích đẩy tung về phía trước, chân trước của hắn đã bước ra, năng lượng chuẩn bị bạo phát nhưng lại bị cố định lại trong thời không.

Mọi thứ đều không thể di chuyển, dường như cả không gian và thời gian đều dừng lại vậy.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị.

Là Thần Vương nắm giữ không gian đại đạo và thời gian đại đạo, khi thần binh của họ oanh kích lên chiếc trống khổng lồ kia, uy năng của chúng đã tạo nên trạng thái qury dị này!

Thời gian là “Vũ”, không gian là “Trụ”, hai loại đại đạo này chính là “thời không”, hai thần binh đánh xuống chiếc trống, tạo nên một số sự biến hóa không tin nổi.

Hai loại biến hóa đó tạo thành hiện tượng không gian thời gian ngưng đọng này!

Trong mắt mấy người bọn Chung Nhạc và Thái Phùng, thời gian không gian vẫn bình thường, tốc độ thời gian trôi cũng vẫn bình thường, nhưng giả dụ giờ có một sinh linh khác độc lập với vùng không gian thời gian này thì sẽ thấy mọi thứ đều đứng yên.

Đột nhiên, sự ngưng đọng, cân bằng này bị phá vỡ, ánh sáng vô cùng vô tận phát ra từ trung tâm tế đàn, rồi các Tiên Thiên thần binh khác bay vào trong quầng sáng đó.

Ánh sáng mở rộng, nháy mắt nhấn chìm cả tế đàn, nuốt chửng Chung Nhạc, nuốt chửng bọn Thái Phùng, nuốt chửng cả Trấn Thiên Phủ!

Trong quầng sáng đó Chung Nhạc thấy thấp thoáng được thời không của không gian này có dị thường, trở nên rất quỷ dị.

Hắn thấy những mảnh vỡ không gian thời gian kia liên tục ghép lại rồi tách ra, lỗ đen đảo chiều phun ra những vì sao mình đã nuốt, đất nước gió lửa đang rút ngược lại, tắt ngấm.

Đại địa không chấn động nữa, bầu trời không tách ra nữa, các vì sao cũng không rơi xuống nữa.

Trong nhy mắt, cảnh tượng vũ trụ hủy diệt trong Trấn Thiên Phủ biến mất, thay vào đó là một vũ trụ mới hoàn chỉnh, rồi vũ trụ này bắt đầu thu nhỏ lại, dần biến thành hỗn độn.

Cuối cùng trời đất này, bao gồm cả nhật nguyệt tinh tú đều biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại Hỗn Độn Khí.

Tiếp đó Hỗn Độn Khí cũng biến mất không tung tích.

Chung Nhạc khó hiểu, mấy Đế Quân bọn Thái Phùng cũng mơ hồ, không biết mình sống hay chế, vũ khí của Thần Vương tiền sử đánh lên chiếc trống khổng lồ kia, ánh sáng bùng phát, cuốn lấy họ, dưới thứ uy năng đó họ không thể nào còn sống.

Chung Nhạc cắn mạnh lưỡi mình.

Đau!

Hắn vẫn còn sống.

Chung Nhạc thở phào, nhìn quanh thì không khỏi khựng người, lúc này xung quanh hắn không phải cảnh tượng của Trấn Thiên Phủ nữa. Tòa Trấn Thiên Phủ hùng vĩ đã không cánh mà bay, cả con thuyền cổ cùng không còn tung tích.

Hắn nhìn xuống dưới, khựng người.

Phía dưới là Tử Vi Tinh Vực, nhưng vị trí quần tinh của Tử Vi Tinh Vực đã hoàn toàn khác!

Không chỉ vị trí quần tinh của Tử Vi Tinh Vực đã khác mà các ngôi sao cũng chỉ lác đác, thiếu rất nhiều!

- Ba nghìn Lục Đạo Giới biến mất rồi!

Chung Nhạc chấn kinh, hắn không thấy ba nghìn Lục Đạo Giới!

Tử Vi Tinh Vực nằm ở không gian cao tầng hơn, không ở cùng một không gian với vũ trụ cổ xưa, vì cấp cao hơn nên tinh tú và tinh hệ của vũ trụ cổ xưa dường như treo trên bầu trời của Tử Vi Tinh Vực, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Còn bây giờ hắn có thể thấy vũ trụ cổ xưa nhưng lại không thể tìm thấy ba nghìn Lục Đạo Giới.

Hơn nữa Tử Vi Tinh Vực lúc này có vẻ trẻ trung hơn, hừng hực khí thế hơn, giống như mới vừa khai phá vậy!

- Đây…đây rốt cuộc là niên đại nào? Quỹ đạo của những ngôi sao này, có lẽ là…hai trăm vạn năm trước!

Chung Nhạc nổi da gà, vội nhìn về phía bọn Thái Phùng, rồi lại khựng người, hắn không thấy bọn Thái Phùng đâu, nhưng lại thấy mấy vị Thần Vương tiền sử!

Mấy vị Thần Vương này đang tiến về phía hắn, một trong số đó là Bát Hoang Thần Vương nắm giữ Bát Hoang đại đạo. Bát Hoang Thần Vương lúc này có máu có thịt, tám tay cầm tám món thần binh, vô cùng cao lớn hùng tráng.

Mấy vị Thần Vương còn lại cũng là những người trên tòa tế đàn kia, nắm giữ không gian, thời gian, ngũ hành, âm dương…

Mấy vị Thần Vương này tới gần, cười cười nói nói, đột nhiên Bát Hoang Thần Vương cúi người, cười nói:

- Đại Tư Mệnh!

Mấy vị Thần Vương kia cũng cúi người:

- Đại Tư Mệnh!

Họ nói Tiên Thiên Thần Ngữ, vô cùng thần bí. Chung Nhạc không hiểu, nhưng lúc này hắn thấy mình giơ tay lên ra ý cho mấy người Bát Hoang Thần Vương đứng dậy.

Chung Nhạc muốn nói nhưng miệng lại thốt ra Tiên Thiên Thần Ngữ thần bí khó hiểu, nặng nề thâm trầm.

- Chư vị, tế đàn đã xây dựng xong, mời chư vị theo ta giúp ta một tay.

Giọng nói này rất lạ, Chung Nhạc trong lòng thấy sợ hãi, hắn dường như biến thành một người khác, hành động, lời nói của hắn đều trở nên quái dị.

- Họ gọi ta là Đại Tư Mệnh?

Chung Nhạc cảm thấy cơ thể không theo kiểm soát của bản thân tự đi về phía trước, trong lòng hoảng loạn. Mấy vị Thần Vương theo hắn đi, không lâu sau tới trước một tòa tế đàn khổng lồ, bên cạnh đã có rất nhiều Thần Vương tiền sử.

Chung Nhạc giật mình, hắn thấy Thần Hậu nương nương!

Không, phải gọi là Hậu Thổ nương nương!

Hậu Thổ nương nương cũng nằm trong các Thần Vương đó, có lẽ cùng họ xây dựng tòa tế đàn này!

- Chư vị vất vả rồi!

Chung Nhạc nghe thấy mình nói.

Tiên Thiên Thần Ngữ thần bí khó hiểu trong tai hắn lúc này lại vô cùng rõ ràng lưu loát, mọi ý nghĩa đều không cần giải thích cũng tự hiểu.

- Đại Tư Mệnh!

Một vị Thần Vương tiến lại, nói:

- Hôm trước ta thấy Long Xà Tử Đại Toại, trong lòng vô cùng chấn kinh. Đại Toại đã luyện tới cảnh giới khó tin, chỉ trong vài nghìn năm đã có thể sánh ngang với bọn ta. Hắn truyền bá cách tu luyện của hắn cho sinh linh Hậu Thiên, rất nhiều sinh linh đã học được pháp môn của hắn, tu vi thực lực cũng tăng nhanh vượt bậc. Thực lực của họ đang đuổi theo chúng ta, họ nắm giữ sức mạnh lớn lao, uy hiếp tới địa vị của chúng ta, e đó không phải cái phúc của chúng ta.

Lại một vị khác tiến lên nói:

- Đại Toại khai sáng pháp môn cho sinh linh Hậu Thiên tu luyện được, sớm muốn gì cũng có lòng bất trung với chúng ta. Đại Tư Mệnh, chúng ta không nên ngồi chờ chết như vậy, nên chủ động xuất kích.

Một vị khác nói:

- Đại Toại là Long Xà Tử, nên để Lôi Trạch và Hoa Tư tới để họ quản giáo con cháu mình cho tốt, bắt hắn không được truyền pháp môn ra ngoài.

Hậu Thổ nương nương tiến tới nói:

- Ta nghĩ không cần như vậy. Chúng ta sinh ra đã thần thánh, còn con cháu sinh ra ngu độn, không học được đạo ngữ, không thể tu luyện, chỉ có thể dựa vào chúng ta giúp đỡ thì mới sinh tồn được trogn vũ trụ. Giờ Đại Toại khai sáng pháp môn để con cháu chúng ta thông minh hơn, xuất hiện trí tuệ thông đạt, có thẻ tu hành, đó là việc tốt.

- Nương nương nói vậy sai rồi!

Một vị Thần Vương cười khảy:

- Sinh linh Hậu Thiên ngu muội, vì thế cung phụng chúng ta là Thần Vương. Giờ chúng bắt đầu có trí tuệ, trở nên thông minh, biết cách tu luyện, có thể trong thời gian ngắn là có sức mạnh không thua kém chúng ta, sau này chắc chắn sẽ nhăm nhe quyền lợi của chúng ta. Theo ta, gọi Lôi Trạch và Hoa Tư tới, cho họ tiêu diệt Đại Toại, trừ hậu họa!

Lại một vị Thần Vương khác nói:

- Đúng vậy. Đại Toại phản kinh ly đạo, dùng cách lạ để có sức mạnh đại dạo, đi con đường khác, hắn dạy sinh linh Hậu Thiên, chắc chắn sẽ uy hiếp tới chúng ta!

Một vị khác lắc đầu:

- Đại Toại là điệt nhi của ta, nhưng ta không ủng hộ hắn, chỉ là có lời công bằng muốn nói. Ta cảm thấy hắn khai sáng pháp môn chưa chắc đã là việc xấu.

- Đại Toại là điệt nhi của ngươi đương nhiên ngươi phải ủng hộ hắn, chẳng có cái gì là lời công bằng ở đây cả. Gần đây đã có rất nhiều sinh linh Hậu Thiên không tế tự chúng ta nữa mà tế tự Đại Toại rồi!

- Ta nghe nói Đại Toại dã tâm rất lớn, muốn mở ra thế giới gọi là “hư không”! Hắn định cho sinh linh Hậu Thiên cũng trường sinh bất lão, cùng tồn tại với trời đất như chúng ta!



Chung Nhạc lặng lẽ nghe họ tranh luận, một lúc lâu sau một vị Thần Vương nói:

- Đại Tư Mệnh, người là chúa tể, người nói xem nên làm thế nào? Có nên tiêu diệt Đại Toại không?

Chung Nhạc nghe thấy giọng mình nặng nề:

- Sinh linh Hậu Sinh từ đâu mà có?

Các vị Thần Vương cười:

- Thế gian này vốn không có sinh linh Hậu Thiên, là chúng ta sinh ra, sáng tạo ra, thì mới có sinh linh Hậu Thiên. Gọi là Hậu Thiên là để phân biệt với chúng ta.

Chung Nhạc nghe thấy mình nói tiếp:

- Nếu là tử tôn của chúng ta thì nhường vũ trụ này cho họ có gì đâu?

Các vị Thần Vương khựng người, một vị phản đối:

- Nhường vũ trụ này cho chúng thì chúng ta đi đâu?

Chung Nhạc nghe thấy mình cười:

- Vì thế ta bảo các ngươi giúp ta một tay, đồng tâm hiệp lực tạo ra tòa tế đàn này. Ta chuẩn bị mở ra không gian vô tận, mở một vũ trụ mới, một thế giới không tưởng.

- Thế giới không tưởng?

Các vị Thần Vương nhìn tòa tế đàn khổng lồ.

- Đại Toại mở ra Hư Không Giới, còn chúng ta mở ra thế giới cao cấp hơn.

Chung Nhạc nghe thấy mình nói tiếp:

- Thế giới này không có vẩn đục, không có tạp chất, không có mọi thứ Hậu Thiên. Chỉ có đạo, thế giới tạo thành từ đạo thuần túy, tinh tú, nhật nguyệt, sông núi, hoa cỏ, không có gì không phải đạo. Ta gọi nó là…

- Đạo Giới!