Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1335: Bách Thế Thánh Liên (2)




- Không được!

Thần long gầm lên:

- Hổ dữ không ăn thịt con. Thân là Tiên Thiên thần long sao có thể ăn con của chính mình?

- Ha ha, ta là Tiên Thiên Thần, thọ nguyên vô lượng, sống cùng với trời đất, cần con làm gì?



Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên nổi da gà, thấy hắn nội tâm giằng xé, lúc thì quay lại mắt đầy hung quang, lúc thì quay bên kia, mặt hiền từ.

Sức dụ hoặc của Bách Thế Thánh Liên quá mạnh, đặc biệt vì Bệ Ngạn là cốt nhục của hắn, dược lực của Thánh Liên tác dụng mạnh nhất với hắn, khiến tâm đ*o của hắn sụp dổ.

Cây Tịnh Đế Liên Hoa héo đi, mùi hương của Bách Thế Thánh Liên càng thêm hấp dẫn. Trác Long gầm thét, thỉnh thoảng mặt biển lại nổi sóng lớn, lúc mưa gió lúc trời quang.

Chung Nhạc hét lớn:

- Trác Long biểu huynh, ngươi nên đi đi! Ngươi không nên ở lại đây! Đi đi, càng xa càng tốt!

Trác Long tỉnh táo được chốc lát, hét lớn rồi cầm áo choàng quấn người lại, thân thể bé dần, biến thành thần nhân đầu rồng, áo choàng che toàn thân, chạy lao đi.

Đột nhiên long trào tóm lấy Phong Hiếu Trung:

- Ta luận đạo thua ngươi, mười năm tới ta thuộc về ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm!

Hắn đưa Phong Hiếu Trung đi, lao đi như gió, không dám ở lại thêm khắc nào.

Chung Nhạc thở phào, nếu Trác Long không đưa Phong Hiếu Trung đi thì hắn cũng không giữ được Bách Thế Thánh Liên. Với tính cách của Phong Hiếu Trung, Trác Long vừa đi là hắn sẽ lập tức hạ thủ với Bách Thế Thánh Liên.

Trác Long đưa hắn đi cũng là muốn bảo vệ con trai, nhưng mười năm tới chắc chắn Trác Long sẽ phải chịu khổ rồi.

- Chẳng trách Bệ Ngạn muốn ta hộ đạo cho họ. Kiếp cuối cùng trong trăm kiếp trùng sinh của họ là kiếp nạn đáng sợ nhất. Thánh dược luyện từ trăm kiếp có lẽ sẽ dụ tới những kẻ khó lường.

Chung Nhạc nhíu mày, nghĩ bụng:

- Liệu ta có bảo vệ được họ không?

Hắn có chút sợ hãi, giờ mới biến mất hai bông Tịnh Đế Liên Hoa mà mùi hương đã câu dẫn đến mức hắn cũng muốn hạ thủ với bông Bách Thế Thánh Liên này rồi.

Âm Phiền Huyên vọng ra tiếng nói như đang mơ:

- Nếu ta được ăn cây thánh dược đó…

- Tỉnh lại đi!

Chung Nhạc quát lớn, Âm Phiền Huyên sực tỉnh, rùng mình, nói:

- Bách Thế Thánh Dược có thể làm nhiễu cả đạo tâm của ta rồi! Phu Quân, chúng ta không thể ở lại đây lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị thánh dược ảnh hưởng đạo tâm, khó tránh sẽ mất kiểm soát!

Chung Nhạc sắc mặt bất định, từ trong mồm vọng ra tiếng nói tà ác:

- Ta gánh vác trọng trách phục hưng chủng tộc. Trọng trách này đè khiến ta không thở nổi. Nếu, nếu… nếu ta ăn nó, ha ha, ăn nó thì có thể tiết kiệm được vô số thời gian khổ tu, lập tức có thể đạt tới cảnh giới mong muốn! Ăn nó đi, ăn huynh đệ bọn họ…

Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, hai mươi tư sắc âm vang lên. Đạo âm của Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú vọng tới, giúp cho đạo tâm bị làm loạn lập tức tỉnh táo.

Hai người họ nhìn nhau, đều có cảm giác lạnh xương sống!

- Bệ Ngạn tin tưởng ta để ta làm người hộ đạo kiếp cuối cùng cho họ. Nếu đạo tâm của ta không vững thì sao có thể xứng đáng với họ?

Chung Nhạc nghiến răng, từ bên ngoài vọng lại vô số tiếng gầm thét, không biết bao nhiêu thần ma bị mùi hương này làm loạn đạo tâm, lao tới tấn công con thuyền, thậm chí con thuyền bị đánh tới mức rung lắc, chắc chắn là Tạo Vật Chủ ra tay!

Âm Phiền Huyên bay lên, tới sàn tàu lấy tiêu ra thổi. Tiếng tiêu vang vọng bốn bề. Những thần ma đang tấn công con thuyền này lập tức khựng người, đều tỉnh lại, trong bụng vẫn còn sợ, nhanh chóng rời đi.

Đúng lúc này, Chung Nhạc lấy ra một viên minh châu, đút đầu vào trong viên minh châu, chỉ còn lại thân thể không đầu bên ngoài, khiến Âm Phiền Huyên sợ giật mình.

Trên cổ Chung Nhạc không có đầu mà chỉ có viên minh châu bé tẹo, cảnh tượng này đúng là vô cùng quái dị.

Viên minh châu này chính là Lục Đạo Giới mà Tư Mệnh giao cho hắn, bên trong phong ấn Phục Thương. Đầu Chung Nhạc chui vào Lục Đạo Giới này, hít mạnh, vẫn ngửi thấy mùi hương kia, hắn nhíu mày.

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn thì thấy Phục Thương vẫn ngồi đó, bị xích quấn quanh, dáng vẻ ủ rũ tuyệt vọng.

- Ở đây tuyệt đối an toàn.

Chung Nhạc rút đầu ra, hai tay giơ lên, vùng biển hoa được hắn dùng pháp lực nâng lên, đưa vào viên minh châu này!

Chỉ lát sau, biển hoa cùng với Bách Thế Liên Hoa được đưa vào Lục Đạo Giới bên trong viên minh châu. Chung Nhạc chui vào trong viên minh châu, nói lớn:

- Phục Thương, ngươi sẽ không ăn hắn chứ?

Phục Thương ngẩng lên, như đã chết.

Chung Nhạc yên tâm, vội ra khỏi Lục Đạo Giới này, cất viên minh châu đi, nghĩ:

- Lục Đạo Giới cũng không ngăn được mùi của thánh liên, nhưng chắc sẽ kéo dài được một thời gian.

Bất chi bất giác ba tháng trôi qua, cuối cùng mùi hương đó đã tỏa ra ngoài viên minh châu, Chung Nhạc kinh hãi, đành phải bảo Âm Phiền Huyên dùng ngọc tiêu để các thần ma không loạn đạo tâm.

Như vậy miễn cưỡng được hơn hai tháng, đột nhiên từ bên ngoài vọng tới tiếng gầm lớn. Một vị thần ma thân hình to lớn bước vào Trấn Thiên Quan, bước chân qua sông, rồi bị tinh hà cuốn vào, nghiền nát vụn.

- Chúa công, đại sự không ổn rồi…

Có thần tướng tới báo, nhưng không cần hắn nói thì Chung Nhạc cũng biết không ổn. Vì hắn đã nhìn thấy rất đông thần ma đang từ bốn phương tám hướng tràn về Trấn Thiên Quan.

Tùm tùm tùm…

Các vị thần ma vung tay múa chân, nối nhau rơi xuống tinh hà, bị tinh hà nuốt chửng!

Đạo tâm của họ đã bị mùi hương của Bách Thế Thánh Liên mê hoặc, căn bản không biết nguy hiểm!