Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1256: Hỗn Độn (1)




Chung Nhạc nhấp nháy mắt. Chung Sơn thị Chung Nhạc, Yêu Vương Long Nhạc, Ma Vương Ba Tuần, Cổ Nhạc của Phục Hy thị, Tiên Thiên Thần chuyển thế Dịch Phong, đều là những thân phận hắn từng sử dụng qua. Thái Hoàng là tôn xưng mà Hiên Viên tại thời điểm suất lĩnh Nhân Tộc đi tới Thái Sơn tế tự hắn, đã gọi hắn như vậy.

Về phần Dịch thị và Đế Nhạc của Phục Hy thị, Chung Nhạc chính là không hiểu ra sao, không biết chuyện gì. Hơn nữa, những thân phận khác ít nhiều gì còn có thể lý giải, nhưng câu nói con trâu giống Phục Hy thị này cũng là chỉ hắn sao? Đây rõ ràng chính là trắng trợn nói xấu a!

- Tiền bối là Hỗn Độn Thần Ngao sao?

Chung Nhạc thử dò xét hỏi. Trước mặt hắn, hai con mắt thật to kia giống như hai ngọn lửa thiêu đốt khổng lồ:

- Chúng ta là Hỗn Độn, không phải là Thần Ngao! Sở dĩ chúng ta biến thành Thần Ngao, chỉ là để cho các ngươi dễ dàng nhận thức mà thôi!

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, không rõ ý hắn.

Đạo thanh âm kia phiêu hốt bất định, phảng phất như truyền tới từ địa phương cực kỳ xa xôi, lại phảng phất như là tuế nguyệt cổ lão hồi âm, vô cùng quái dị:

- Chúng ta khác với các ngươi! Chúng ta là sinh vật sinh ra từ trong Hỗn Độn, không có hình thể hình thái cố định. Sau khi tiến vào thế giới của các ngươi, chúng ta mới sẽ biến thành hình thái các ngươi có thể hiểu được. Chúng ta và các ngươi không phải là sinh mệnh thể cùng một cấp bậc. Các ngươi có khái niệm thời gian và không gian, nhưng chúng ta lại không có loại khái niệm này!

Chung Nhạc có chút suy tư, nói:

- Các ngươi là Tiên Thiên Thần sinh ra trong Hỗn Độn? Cũng giống như Tiên Thiên Thần Ma vậy, có được thọ nguyên vô tận?

- Không giống!

Cặp mắt kia dần dần tới gần. Chung Nhạc đã có thể nhìn thấy con Thần Ngao vô cùng to lớn kia. Toàn thân con Hỗn Độn Thần Ngao này lượn lờ một tầng khí Hỗn Độn, giống như vân khí phiêu phù phiêu đãng. Nó có một cặp mắt phảng phất như Hỗn Độn Hỏa Diễm, có hai lỗ tai và cái miệng thật lớn, nhưng lại không có lỗ mũi.

- Tiên Thiên Thần mà các ngươi gọi chỉ là một đạo lưu động theo thời gian và không gian mà thôi. Mà Hỗn Độn chúng ta lại không có thời gian, không có không gian, không có bốn phía, không có trên dưới, không có bốn mùa, không có nhiệt độ, không có nhận thức, không có đau đớn, không có cảm giác, không có thất tình lục dục, không có sinh sản, không có tử vong, vô sanh, vô diệt!

Con Hỗn Độn Thần Ngao cổ lão kia mười phần nhàn nhã, chậm rãi nói:

- Chúng ta nhìn thời gian, thời gian phảng phất như nước lặng! Trụ Quang trong mắt chúng ta bình tĩnh không chút gợn sóng, rất khó có sinh vật nào khiến cho Trụ Quang sóng gợn!

- Chúng ta nhìn không gian, không gian phảng phất như vân vụ! Hoàn Vũ trong mắt chúng ta chỉ là vân khai vụ tán vân hội vụ tụ, toàn bộ chỉ là vô căn cứ!

- Chúng ta nhìn các ngươi, phảng phất như tạp âm và sâu kiến trong vân vụ và nước trong. Những tồn tại chí lớn kịch liệt, chấn động một phương cũng chỉ là một chút tạp âm tạm thời, lóe lên liền biến mất. Thành tựu phấn đấu cả đời trăm cay ngàn đắng đạt được chỉ là từng điểm từng điểm hỏa quang, sinh diệt trong nháy mắt, sau đó liền biến mất không còn!

- Chúng ta có thể ở quá khứ nhìn các ngươi, ở hiện tại nhìn các ngươi, cũng có thể ở tương lai nhìn các ngươi. Cái mà các ngươi gọi là thời không, đối với Hỗn Độn chúng ta chỉ là một vòng tròn không ngừng xoay chuyển, một vòng lại một vòng xoay tới. Các ngươi dọc theo sợi dây thời không tiến lên, mà chúng ta thì có thể đi tới tương lai của vòng tròn, cũng có thể đi về quá khứ của vòng tròn!

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Đây là khái niệm gì? Khái niệm mà Hỗn Độn vừa nói thật sự quá cao thâm khó dò, hắn căn bản không thể hiểu nổi. Dựa theo khái niệm của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, quá khứ không thể sửa, tương lai không thể biết, đây là đại bí mật của vũ trụ. Nhưng đối với đám sinh vật Hỗn Độn này, quá khứ và tương lai cũng đều có thể thấy, có thể biết.

Bất quá, đám sinh vật Hỗn Độn này quả thật càng cao minh hơn Tiên Thiên Thần Ma rất nhiều, có thể đi quá khứ vị lai, không có sinh lão bệnh tử, lại không có khái niệm thời gian và không gian.

- Sinh linh cường đại nhất trong các ngươi đối với chúng ta cũng chỉ là từng điểm từng điểm hỏa quang nhảy múa trong vòng tròn thời gian, không thể nhảy ra khỏi thời không. Bất quá, Hỗn Độn chúng ta tiến vào thế giới của các ngươi, sẽ biến thành sinh linh như các ngươi vậy, cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, cũng sẽ có tham dục. Nhưng chúng ta về lại nơi này, sẽ biến trở lại thành Hỗn Độn, vô dục vô giác vô tri!

Con Hỗn Độn Thần Ngao cổ lão kia phảng phất như lộ ra nụ cười, nói:

- Vô dục vô giác vô tri mới là Hỗn Độn, mới có thể không bị thời không khống chế. Ngươi có muốn trở thành chúng ta không? Ngươi có thể dung nhập vào trong chúng ta, trở thành chúng ta. Từ nay về sau ngươi sẽ không có sinh lão bệnh tử, sẽ không có ưu sầu, sẽ không có phiền nhiễu. Ngươi sẽ giống như chúng ta, trở thành vĩnh hằng!

Chung Nhạc thất thanh nói:

- Ta cũng có thể trở thành các ngươi?

- Sinh mệnh chính là kỳ diệu như vậy, không phải sao?

Thân thể con Hỗn Độn Thần Ngao kia đột nhiên biến hóa, biến thành một đốm lửa nhỏ, giống hệt như Tân Hỏa, bay tới bay lui xung quanh hắn, bình thản tự tại nói:

- Cái này thú vị tới mức nào a! Ngươi dung nhập vào trong chúng ta, biến thành chúng ta, biến thành Hỗn Độn thuần túy. Theo đuổi của ngươi, chấp nhất của ngươi, tình yêu của ngươi, chủng tộc của ngươi, cừu hận của ngươi… đặt trong tuế nguyệt trường hà vô biên vô tận căn bản là không đáng nhắc tới! Dung nhập vào chúng ta, ngươi sẽ hoàn toàn không có sở cầu, chỉ còn lại có Hỗn Độn! Đây là đại không, là đại đạo, là vĩnh hằng!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Không! Ta không muốn trở thành các ngươi!

Đốm lửa nhỏ khẽ chấn động, biến thành một lão giả, có mắt có miệng có tai nhưng không có mũi, nghi hoặc hỏi:

- Vì sao? Không già, không chết, bất diệt, không phải là cái mà đám sinh linh các ngươi theo đuổi sao? Ta nhìn thấy các ngươi trong năm tháng tuế nguyệt mở ra Tử Vi, mở ra Hư Không Giới, mở ra Đạo Giới. Cái mà các ngươi theo đuổi, không phải là trở thành chúng ta sao?

Hắn tràn ngập nghi hoặc không hiểu, hỏi:

- Vì sao ta cho ngươi cơ hội trở thành chúng ta, ngươi lại cự tuyệt?

- Toại Hoàng!