Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 121: Chúc tiên nhi




– Chỉ là một con du diên mà thôi, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Luyện khí sĩ Yêu tộc?

Chung Nhạc lập tức nhấn người xuống, nửa thân trước của con du diên kia lập tức bị ép cho rầm rầm ngã xuống đất, mà cái đuôi kia vẫn nhanh chóng đâm tới. Lúc này Chung Nhạc đã bay vọt lên, tránh thoát được.

Nọc độc từ đuôi hóa thành hai sợi tơ vàng chói phọt tới phía hắn.

Tơ độc chưa tới gần, trước người Chung Nhạc xuất hiện hai tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn. Hai tiếng roẹt vang lên, hai sợi tơ độc kia lại ăn mòn ra hai lỗ nhỏ trên Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn vô cùng chắc chắn.

– Độc tính mạnh tới vậy ư?

Chung Nhạc khiếp sợ, vội lộn một vòng song song với mắt đất, cơ bắp chuyển động, di chuyển xương cốt, làm cho thân thể gấp khúc ngay giữa không trung, vừa kịp né được hai sợi tơ độc.

Hai sợi tơ độc xẹt qua dưới nách với chóp mũi hắn. Mùi gay mũi nồng đặc truyền tới. Chung Nhạc vội ngừng thở, nhưng vẫn ngửi được ít mùi. Tinh thần lực trong thức hải lập tức bị ăn mòn, bầu trời bao la trên thức hải trở nên xám xịt, trăng trời k còn tỏa ánh sáng. Tinh thần lực giống kim dịch với phạm vi gần mẫu bị khí độc xâm nhiễm mà mất đi hoạt tính, trông hệt như cao, đầy mùi tanh tưởi.

– Không hổ là sinh linh mà Ma thần chế tạo ra để đối phó Thần tộc!

Chung Nhạc quan tưởng Toại Hoàng, lập tức luyện hóa hết độc khí, chỉ là tinh thần lực bị độc tố ăn mòn đã hóa thành hư ảo. Còn phía trên hai tấm Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn kia, nơi bị tơ độc bắn thủng, nọc độc đã tràn ra, long quy và đằng xà đồ đằng văn không ngừng tan rã dưới sự ăn mòn của nọc độc. Kim khí đánh mất linh tính, từ một lỗ nhỏ như kim mà dần to bằng nắm tay.

Chung Nhạc vội tán Huyền Vũ Kim Linh Thuẫn đi, thu hồi số kim khí chưa bị ăn mòn, lòng hoảng sợ. Nọc độc của du diên này thật quá mạnh, thậm chí phá được cả cấu tạo của đồ đằng văn.

Lại đúng lúc này, du diên kia bay lên, dán lấy mặt đất phóng tới phía hắn với tốc độ vô cùng nhanh. Chung Nhạc vội di chuyển, băng qua từng gốc cổ thụ che trời. Phía sau lưng hắn là tiếng cây cối ầm ầm đổ xuống, hiển nhiên là bị những cái chân vô cùng sắc bén cả con du diên kia chặt gẫy.

– Kiếm nhất thức!

Kim kiếm khí bay ra từ sau lưng Chung Nhạc, hóa thành một đạo tơ kiếm vô thanh vô tức chém tới du diên. Những tiếng keng keng vang lên, trên người con du diên kia tóe lên tia lửa, bị tơ kiếm vạch ra một vết thương, máu màu vàng nhạt chảy ra từ miệng vết thương đó. Lại thấy du diên giang vuốt ra, liên tục va chạm với Kim kiếm khí, thế mà lại có thể quấn lấy tơ kiếm.

Chung Nhạc lập tức động tâm niệm, khiến uy lực của tơ kiếm bùng phát, chặt đứt một cái chân của du diên, lại vô lực tiếp tục chặt.

– Thân thể Côn tộc mạnh tới vậy? Kim kiếm khí, quay về!

Chung Nhạc thu hồi kiếm khí. Du diên bị đau, lập tức nhanh chóng di chuyển, nó bám lấy thân cây, bò lên trên. Những tiếng lao xao truyền tới. Sau đó du diên vô thanh vô tức bay từ tán cây này sang tán cây khác.

Chung Nhạc dừng lại, lắng nghe những tiếng rào rào do lá cây rung phát ra từ trong các tán cây. Du diên đang xuyên qua từng gốc đại thụ, quay xung quanh hắn hòng tìm cơ hội lao ra.

Chung Nhạc đứng im bất động, từ đạo kiếm khí xuất hiện bên người, kết thành kiếm trận kiếm tứ thức, sẵn sàng đón địch.

Đột nhiên từ gốc đại thụ phía bên phải vang lên tiếng rào rào, rồi lại yên tĩnh.

– Kiếm tứ thức!

Chung Nhạc lập tức hô lên, khiến bốn đạo tơ kiếm bay ra, hóa thành kiếm trận bao phủ lấy gốc đại thụ kia, tơ kiếm xuyên qua lại, giây lát sau liền cát nát cả gốc cổ thụ.

Mà đúng lúc này, mặt đất dưới chân Chung Nhạc nứt ra, du diên kia không biết từ lúc nào đã bò xuống khỏi đại thụ, chui vào lòng đất, đánh lén từ sau lưng.

– Thú vị, đã vậy lại còn thông minh! Nhưng bản lĩnh của mi thì có hạn, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể với nọc độc mà thôi, không có thần thông khác, nên cuộc chơi dừng ở đây!

Chung Nhạc hít vào một hơi thật sâu, đồ đằng văn Long tướng lập tức xuất hiện bên ngoài làn da. Cơ bắp nổi lên, gân trong cơ thể cũng bù lại Long tướng đồ đằng văn. Toàn văn có giao long quấn quanh. Sức lực của Long tướng và giao long lập tức tràn ngập khắp thân.

– Ha!

Hắn nhấc chân lên rồi đạp xuống dưới một cái thật mạnh. Con du diên khổng lồ kia vừa lao lên từ mặt đất thì bị một chân của hắn đạp cho không thể chui ra ngoài, hơn nửa thân mình bị chôn vùi dưới đất.

Một cái giẫm này của Chung Nhạc mạnh cỡ nào. Một tiếng ầm vang lên, đất đai trong phạm vi vài chục trượng bị đạp cho lõm xuống thành một cái hố to sâu hơn trượng, mà đất đai bốn phía bị giẫm cho cứng như sắt đá.

Rầm!

Chung Nhạc vung quyền nện xuống thật mạnh. Nắm đấm đột phá âm chướng, bộc phát ra tiếng nổ như sấm đánh. Đầu con du diên bị đánh cho vỡ ra, máu màu vàng nhạt vẩy ra ngoài.

Du diên run run, quay cuồng trong lòng đất. Mặt đất cứng rắn nổ tung, Chung Nhạc liên tục ra tay, nắm đấm nhanh như ảo ảnh. Những tiếng rầm rầm vang lên không dứt.

Du diên vừa mới chấn nứt mặt đất, thì liên tục trúng không biết bao nhiêu quyền. Thân thể to lớn bị đánh cho rách nát, bay ngược ra sau, nện thân thể lên vài cây cổ thụ, rồi rơi xuống đất. Thân mình giãy giãy vài cái, rồi không động đậy nữa.

– Giả chết?

Chung Nhạc chỉ ngón tay ra, từng đạo kiếm khí bay tới, từ miệng vết thương của du diên chui vào trong cơ thể nó. Du diên rít lên những tiếng chói tai, thân thể lại bay lên, nhào tới phía Chung Nhạc. Cách Chung Nhạc chưa tới hai trượng thì cả người nó rơi xuống đất, rồi từng đạo kiếm khí bay ra khỏi miệng nó.

Kiếm khí đã quấy nát đầu óc du diên.

– Không có thần thông mà còn muốn đấu với Luyện khí sĩ?

Chung Nhạc thu kiếm khí, nhìn về bốn phía. Lúc này khu vực phạm vi trăm trượng trong rừng rậm này là một đống hỗn loạn, do hắn và du diên tạo ra.

– Nếu Côn tộc đều lợi hại như vậy, đối với những Luyện khí sĩ tiến vào nơi đây đúng là tai họa! Huống chi nơi đây không chỉ có Côn tộc, còn có phong cấm của Yêu Thần Minh Vương, có thể nói là nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, bất cẩn cái là sẽ bị giết chết!

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nhớ ra một chuyện:

– Tân Hỏa, ngươi nói Côn tộc là bảo vật, là ở đâu?

– Chính là ở trong cơ thể.

Tân Hỏa ngồi trên trán của hồn phách Chung Nhạc, nói:

– Côn tộc ăn linh khí, cho dù là Kim linh hay Mộc linh đều ăn tuốt, tập kết thành linh châu trong cơ thể. Linh châu Kim khí thì gọi là Kim Linh Châu, linh châu Mộc khí là Mộc Linh Châu. Con du diên này hẳn là thích ăn Thổ khí, nên cơ thể sẽ có Thổ Linh Châu. Ngươi thử tìm kiếm xem!

– Thổ Linh Châu?

Chung Nhạc rót tinh thần lực vào trong cơ thể du diên, một lúc sau quả nhiên có phát hiện, rồi sau đó tinh thần lực bọc một viên linh châu màu đất bay ra khỏi cơ thể du diên. Viên Thổ Linh Châu này cực kỳ nặng, chỉ một hạt châu nhỏ bé mà nặng tới cả nghìn cân. Trên bề mặt nó phủ kín hoa văn, dường như là đồ đằng văn, nhưng lại khác với đồ đằng văn của Nhân tộc và Yêu tộc, như là đồ đằng văn của Ma tộc, lại không nhiều ma tính như vậy.

– Đồ đằng văn này chẳng lẽ là đồ đằng văn của Côn tộc? Nhưng Thổ Linh Châu này đúng là thứ tốt. Có viên linh châu này, ta có thể luyện nên Thổ kiếm khí, tạo nên kiếm ngũ thức, có thể tăng uy lực của kiếm trận lên! Tiếc là Thổ linh khí có trong Thổ Linh Châu này không nhiều, nên uy lực của Thổ kiếm khí có khi sẽ không mạnh lắm, còn không bằng mấy đạo kiếm khí kia. Cần phải chuẩn bị nhiều hơn.

Chung Nhạc nắm Thổ Linh Châu trong tay, dùng Đại Tự Tại Kiếm Khí hấp thu luyện hóa Thổ linh khí, chuyển hóa thành kiếm khí.

– Một con du diên như vậy ta còn có thể ứng phó được, hai ba con cũng không sao. Nhưng nếu là một đàn Côn tộc, ta khó mà chống đỡ. Vị Yêu tộc chết giữa không trung kia gặp nạn như vậy đó.

Hắn lặng lẽ bước đi, người chưa đến, tinh thần lực đã dò đường trước, cả cây cối, không trung, thậm chí là lòng đất, vô cùng cẩn thận, tránh cho bị Côn tộc vây công.

Cách chỗ Chung Nhạc vài dặm, một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc trẻ tuổi bị những sợi tơ mỏng manh xuyên thủng cơ thể, máu tươi chảy ra theo những sợi tơ kia, không ngừng rót vào trong miệng một con nhện cực lớn. Mà con nhện đó phải to như ngọn núi, miệng phóng ra hàng trăm sợi tơ, mỗi một sợi tơ đều có máu rót vào trong miệng nó.

– Chúc Tiên Nhi, ngươi rõ ràng thuộc Yêu tộc, tại sao…

Đôi mắt của Yêu tộc trẻ tuổi kia tối dần đi.

– Yêu tộc?

Con nhện yêu kia cười khanh khách:

– Người ta nào phải Yêu tộc gì. Người ta là Côn tộc, có địa vị cao hơn Yêu tộc. Sư tôn năm đó đã thoát khỏi nơi này, cách đây không lâu có nghe nói Thánh thành chủ muốn thu đệ tử quan môn, nên phái người ta tới xem. Quả nhiên Thánh thành chủ Yêu tộc các ngươi có bí mật nhỏ, lại đi phái các ngươi tới nơi này. Ha ha, sư tôn ta chẳng quan tâm lắm tới cái gọi là truyền thừa Yêu Thần Minh Vương. Thứ để sư tôn để bụng là món đồ mà Yêu Thần Minh Vương phụng mệnh trấn thủ nơi đây để canh giữ…

– Sư tôn của ngươi?

Vị Yêu tộc kia mất máu quá nhiều, cố gắng mở mắt, khàn giọng hỏi:

– Chúc Tiên Nhi, sư tôn của ngươi là ai?

– Ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi còn không biết sư tôn của ta là ai ư?

Chúc Tiên Nhi phì cười:

– Động sâu dưới thánh thành này của các ngươi chính là do sư tôn ta đào ra, còn vị Thánh thành chủ đời trước của các ngươi cũng bị sư tôn của ta đánh chết, ngươi lại còn không biết sư tôn của ta là ai? Người ta nói Yêu tộc các ngươi thông minh hơn Côn tộc ta, sao ta không thấy thế nhỉ.

Ả còn chưa nói xong, toàn thân vị Yêu tộc trẻ tuổi kia đã bị tơ nhện hút sạch, trở thành một cái thây khô.

– Nơi này là nơi sư tôn trưởng thành, có không biết bao nhiêu Côn tộc sinh sống.

Nhện yêu Chúc Tiên Nhi há mồm thu tơ nhện lại, cũng nuốt luôn cả thây khô kia vào bụng, thân thể cao lớn biến hóa thành một thiếu nữ hoạt bát, xinh đẹp động lòng người, chỉ là sau lưng lại mọc tám cái vuốt đen sì, ả cười ha ha, nói:

– Sư tôn phái ta quay về xem tên Thánh thành chủ này rốt cuộc muốn làm gì, hóa ra y vẫn chưa phát hiện ra những gì mà sư tôn bố trí… Mùi vị của Yêu tộc quả không tệ, thật muốn ăn thịt tất cả chúng ta… Ừm, vậy ăn thịt hết sạch chúng thôi!

Chung Nhạc cất bước đi ra khỏi rừng rậm, rồi đột ngột dừng chân. Hắn nhìn thiếu nữ tươi xinh ở phía tước, lại nhìn bốn phía xung quanh, thấy nơi này khá hỗn loạn, hẳn là từng có giao chiến, không khỏi nhíu mày.

– Vị sư huynh này…

Chúc Tiên Nhi cười quyến rũ, đột nhiên lòng sinh cảnh giác, lập tức phi thân nhảy lên. Lúc này từ trong mặt đất vang lên tiếng roạt roạt, những sợi tơ kiếm bay ra từ trong lòng đất, bao vây lấy ả, tạo nên một tòa kiếm trận.

– Côn tộc tu thành hình người!

Chung Nhạc híp mắt, kiếm trận hóa thành kiếm tứ thức bao vây Chúc Tiên Nhi lại:

– Yêu tộc bị Côn tộc thâm nhập?

Chúc Tiên Nhi biến sắc, cười khanh khách nói:

– Sư huynh, Côn tộc gì cơ? Người ta rõ ràng là Yêu tộc, tên là Chúc Tiên Nhi, là con gái của thành chủ Phong Cốc thành mà.

– Nói như vậy nghĩa là Phong Cốc thành chủ cũng là Côn tộc?

Chung Nhạc kinh ngạc nói:

– Xem ra thế lực của Côn tộc ở trong Yêu tộc không phải là nhỏ.