Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1201: Sắp lên đỉnh cao (2)




- Không cần các ngươi cứu!

Thiên Huyền Tử cười ha hả, lao về hướng Chung Nhạc, nói lớn:

- Dịch tiên sinh, lần trước ta và ngươi đấu chưa đã, giờ cuối cùng cũng được tranh cao thấp!

Uỳnh uỳnh!

Trong cơ thể hắn vọng ra tiếng nổ lớn, tiếng thứ hai vang lên, rồi tới tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, liền một lúc chín tiếng. Khí tức của Thiên Huyền Tử bùng phát điên cuồng, Cự Linh chân thân hiện ra, toàn thân to lớn tựa núi, đồ đằng đại đạo hình thành vân khí bao quanh các thớ thịt.

Sáu quầng sáng sau đầu Thiên Huyền Tử chuyển động, một chiếc Tiên Thiên Lôi Âm Chung lơ lửng bên trong quầng sáng, Tiên Thiên Lôi Âm không ngừng tấn công Chung Nhạc.

Lần trước đấu với Chung Nhạc hắn không hiện Cự Linh chân thân, còn lần này thi triển chân thân triệt để, còn cường hãn hơn trong Đế Khôn Thánh Địa!

- Phu quân, ta và hắn đấu nhiều lần, ta biết rõ hắn, để ta!

Âm Phiền Huyên bay lên chặn đường Thiên Huyền Tử. Thiên Huyền Tử phẫn nộ:

- Âm Phiền Huyên ngươi tránh ra, ta đã nói không động thủ với ngươi, ta muốn đấu với nam nhân của ngươi!

- Ngươi không có quyền quyết định!

Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, nhất quan nhất chú nhất trùng thiên, ngọc tiêu của nàng đặc biệt, có hai mươi tư lỗ, mỗi lỗ một động thiên, ngọc tiêu tế lên, hiện ra hai mươi tư động thiên.

Bên trong hai mươi tư động thiên thấy rõ đại đạo, giống như những con rồng lớn uốn mình, tựa phượng hoàng bay lượn, đạo âm từ long phượng cuồn cuộn, xung kích khiến Tiên Thiên Lôi Âm Chung của Thiên Huyền Tử lắc lư không thôi.

Hai mươi tư động thiên ánh sáng chói lòa, chư thiên chi lực đè xuống, Âm Phiền Huyên và Thiên Huyền Tử cuối cùng cũng gặp nhau, tốc độ thi triển thần thông của hai người khiến mọi người hoa mắt, chỉ mấy lần lên xuống là có hàng trăm nghìn thần thông tung ra.

Bất cứ thần thông nào của Thiên Huyền Tử đều không thể phát huy toàn bộ uy năng, mọi thần thông đều bị chặn nửa đường, uy năng bị đánh tan, hắn không khỏi vừa kinh vừa nộ.

Thần thông có tấn công có phòng thủ, thần thông của hắn bị nhìn thấu, không thể bạo phát uy năng. Thấy phòng ngự của hắn đang bị phá vỡ từng tầng, công kích của Âm Phiền Huyên đang ngày một tới gần.

Cuối cùng mọi sự phòng ngự của hắn bị phá vỡ, Âm Phiền Huyên tung ra liền lúc hàng mấy trăm thần thông đánh lên các chỗ trên toàn thân hắn.

- Nương tay!

Vị Cự Linh lão giả theo Thiên Huyền Tử sắc mặt kịch biến, vội bay lên.

Các vị ma thần Âm Khang thị cũng ra tay cứu giúp. Thiên Huyền Tử gầm lên:

- Không cần các ngươi cứu!

Uỳnh uỳnh!

Vị cự nhân này bị đánh bay đi, thân hình to lớn lăn vào quần thể núi khiến núi non đất đai sụt lở, rồi lại bị bật lên, rơi xuống, suýt nữa đã rơi xuống Thiên Hà.

- Chúng ta đi!

Thiên Huyền Tử bò lên, đập đập bụi trên người, phẫn nộ nói.

- Này này….

Âm Phụ Khang lắc đầu thở dài:

- Phải làm sao cho ổn? Đập vỡ hết núi non nhà ta rồi, cũng không nói sửa lại nữa…

Thiên Huyền Tử nghe thế thổ huyết, nhảy lên thuyền bỏ đi, quay lại nói lớn:

- Ta thua rồi, các ngươi đừng có đánh Âm Phiền Huyên, nàng ta vô cùng lợi hại, cứ đánh Âm tỷ phu cho ta, hắn khá yếu!

Vị Cự Linh lão giả bên cạnh hắn than thở:

- Ngươi hà tất phải cho họ biết? Nhỡ họ thắng Dịch tiên sinh, đệ nhất thần minh không phải rơi xuống đầu họ sao?

Thiên Huyền Tử cười:

- Tên Dịch tiên sinh đó là miếng xương cứng, rất khó gặm. Nếu họ có thể thắng Dịch tiên sinh, ta thắng họ thì sẽ dễ hơn nhiều, danh hiệu đệ nhất thần minh vẫn là của ta.

Quần hùng các tộc nhìn nhau, Thiên Huyền Tử thua quá nhanh, tuy bản lĩnh của hắn không thể nói là đệ nhất thần minh nhưng ít nhất cũng là trong số mười thậm chí năm thần minh mạnh nhất. Trước kia còn có thể giằng co rất lâu với Âm Phiền Huyên, đánh năm thua ba, nhưng cũng có hai lần thắng.

Không ngờ lần này lại thua quá nhanh như vậy.

Âm Phiền Huyên thực sự quá mạnh, mạnh tới mức đáng sợ, giống như bóng đen lớn bao trùm lên tất cả bọn họ, không thể chiến thắng.

- Nhạc tiểu tử, ngươi và nương tử của ngươi nếu toàn lực giao đấu thì ngươi có khả năng thắng không?

Tân Hỏa đột nhiên nói nhỏ.

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật:

- Có lẽ ta không thắng được, thi triển Phục Hy chân thân cũng chưa chắc… Ừm, phải thu thân thể quá khứ của ta về mới có thể tương đương với nàng ta. Nhưng muốn thắng thì phải thu về cả Ba Tuần và Long Nhạc mới có tám phần chắc chắn…

Tân Hỏa thở dài:

- Lấy nương tử quá mạnh cũng không tốt, không đánh lại được thì không thể động phòng… Nữ tử này quá mạnh, tư chất ngộ tính đều là hạng nhất…

Tương Tôn Công, Lục Vọng, Lệ Liên Linh Vũ mấy người đều nhìn về phía Chung Nhạc, Ô Thanh Khanh phì cười:

- Tỷ phu, lời nói vừa rồi còn tính không?

Chung Nhạc cười:

- Tính.

Mấy người đó mắt sáng lên, định lên tiếng khiêu chiến, đột nhiên Lệ Liên Linh Vũ lao tới, cười:

- Tỷ phu, hãy thủ hạ lưu tình!

Chung Nhạc lùi về sau, ánh mắt nhìn thần thông của Lệ Liên Linh Vũ, thần quang phát sáng, bên trong chứa đồ đằng, không ngừng biến hóa.

Lệ Liên Linh Vũ từng bước áp sát, thần thông tinh diệu vô song, cười:

- Tỷ phu, ngươi sẽ không lùi mãi chứ?

Chung Nhạc lùi liền chín bước, nhìn thấu sự biến hóa chiêu thức của nàng, đột nhiên ra tay, các đạo Tiên Thiên chi khí tràn vào hai cánh tay, oanh phá mọi thần thông của nàng. Lệ Liên Linh Vũ thấy một nắm đấm càng ngày càng to, vội dùng hai tay chặn lại. Trong nắm đấm của Chung Nhạc chứa năm đạo Tiên Thiên chi khí, Âm, Dương, Thần, Ma, Lôi. Trong cánh tay thì có Tiên Thiên dịch khí, uy năng bạo phát, một tiếng nổ lớn vang lên, Lệ Liên Linh Vũ bị đánh bay đi, hai cánh tay răng rắc kêu.