Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1190: Thế giới đảo điên




- Đằng kia cũng có vài con thuyền tới!

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đứng trên mũi thuyền, thấy có mấy con thuyền khác giương buồm cũng tiến về chỗ phong ấn mở ra. Hai người đều kinh ngạc:

- Những con thuyền kia là từ đâu tới? Trên thuyền là ai?

Vừa rồi họ không hề chú ý thấy ở đây có các con thuyền khác. Dường như chúng đột nhiên xuất hiện, vô cùng quỷ dị, dường như chúng vẫn luôn ẩn mình, đợi tới thời cơ thì lao ra vậy.

Khi thuyền của Chung Nhạc tới gần, hắn lập tức thấy mấy con thuyền kia đều rỉ sét, tàn tạ, có vẻ như bị thời gian xâm thực, buồm cũng thủng lỗ chỗ.

Những con thuyền này lan tỏa đầy tử khí, không có chút sức sống nào.

Khi tới gần hơn, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên thấy trên những con thuyền cổ xưa kia không một bóng người, họ chỉ thấy xương cốt, trong khoang thuyền cũng như boong thuyền, đâu đâu cũng là xương trắng.

Xương trắng chất đống.

Những bộ xương đó vẫn đang động đậy, giống như những con sâu trắng đang uốn éo.

- Quỷ thuyền trong Thiên Hà?

Âm Phiền Huyên kêu lên thất thanh:

- Ta chỉ nghe truyền thuyết có nói Thiên Hà có “quỷ thuyền”, xuất quỷ nhập thần, là những anh linh bất tán chiến tử tại Thiên Hà, chứ ta chưa từng gặp, vốn tưởng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại có quỷ thuyền thật!

Đúng lúc này, bên dưới Thiên Hà, quần tinh lắc lư, vô số ngôi sao bị hất bay, dòng chảy hình thành từ tinh quang biến thành ngọn sóng lớn, ôm cả quần tinh lướt qua bên thân thuyền của họ. Làn sóng sao đẩy cả con thuyền của họ lên cao.

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên lập tức dốc toàn lực điều khiển thuyền để không bị lật. Uy lực của ngọn sóng này cực kỳ khủng bố, thậm chí ép cho tinh cầu nhỏ lại, giống như những hạt cát cực nhỏ, khiến họ không thể không cẩn thận.

Nếu bị những hạt cát từ các vì sao này đánh trúng, cho dù chỉ là một hạt cực nhỏ cũng có thể xuyên thủng họ hoặc khiến họ tan tành!

Đột nhiên có tiếng cạch cạch từ dưới Thiên Hà vọng tới. Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên trên mũi thuyền nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp. Một con thuyền lớn hơn thuyền của họ tới nghìn vạn lần từ từ lật mình dưới nước Thiên Hà, giống như từ một thế giới khác chui vào thế giới này vậy.

Trên cỗ chiến thuyền khổng lồ đó vẫn còn sinh mệnh, nhưng trong quá trình cỗ chiến thuyền này lật mình từ thế giới kia sang thế giới này thì họ biến thành xương trắng với tốc độ đáng sợ.

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên sắc mặt kịch biến, vội vàng điều khiển thuyền, cố gắng đi ra ngoài, định thoát khỏi phạm vi bao trùm của con thuyền kia.

Ào ào!

Chiến thuyền khổng lồ kia đột nhiên dựng thẳng thân lên, nhảy ra khỏi Thiên Hà, vô số vì sao bị hất bay, biến thành những đám tinh vân hoa lệ.

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên quay lại nhin, tám con thuyền nhỏ đi theo bên cạnh cỗ chiến thuyền cổ xưa kia, còn con thuyền của họ lúc này lại giống như chiếc thuyền nan lênh đênh trong bóng của cỗ chiến thuyền khổng lồ kia.

Con thuyền khổng lồ di chuyển tạo thành vô số vòng xoáy lớn trong Thiên Hà, suýt chút nữa đã lật “chiếc thuyền nhỏ” của họ. Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên vội điều khiển thuyền tránh sang một bên. Cỗ chiến thuyền nguy nga kia lướt qua bên cạnh họ. Vòng xoáy Thiên Hà kéo thuyền của họ đi theo sau thuyền lớn.

Thiên Hà lúc này trở nên vô cùng nguy hiểm, sóng lớn cao chọc trời. Trong những ngọn sóng đó là những vì sao bị nén tới cực hạn. Nếu thuyền của họ không may bị đánh lật thì họ chắc chắn sẽ chết, chắc chắn sẽ không có bất cứ cơ hội sống nào!

- Nguy rồi!

Họ nghe thấy tiếng cạch cạch chèn ép, vô số những ngôi sao trong Thiên Hà bị sóng lớn và thuyền khổng lồ khuấy động, chèn ép con thuyền dưới chân họ. Tuy nó có thể đi lại trong Thiên Hà nhưng đâu có bao giờ gặp phải ngọn sóng lớn thế này?

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên lập tức nghe thấy tiếng đứt gãy, khoang thuyền đã bị những hạt cát tinh tú xuyên thủng, sóng lớn khiến vết nứt bắt đầu vỡ ra.

- Bỏ thuyền! Không bỏ thuyền thì chỉ có chết!

Chung Nhạc trầm giọng nói.

Âm Phiền Huyên thất thanh kêu lên:

- Bỏ thuyền? Chúng ta có thể đi đâu chứ? Nhảy vào Thiên Hà mới là chết chắc!

Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, Âm Phiền Huyên nhìn theo ánh mắt hắn. Hình ảnh con thuyền lớn kia đập vào mắt, nàng kêu lên:

- Ngươi định lên chiếc quỷ thuyền đó?

Chung Nhạc không nói không rằng kéo tay nàng nhún người nhảy về phía con thuyền khổng lồ kia.

Một ngọn sóng lớn đập xuống, con thuyền họ vừa đứng bị sóng đập tan tành, rồi biến mất trong Thiên Hà.

Âm Phiền Huyên vẫn còn thấy sợ, ôm chặt lấy Chung Nhạc. Hai người càng ngày càng lên cao, cuối cùng đáp xuống con thuyền kia. Âm Phiền Huyên đang định buông tay thì Chung Nhạc lại giữ chặt hông nàng rồi nhún người nhảy tiếp, đáp xuống một cây cột.

Âm Phiền Huyên không hiểu, rồi chợt sực tỉnh:

- Vị Dịch tiên sinh này đúng là thân kinh bách chiến, lúc này mà vẫn còn cẩn thận như vậy, không hề có chút hoảng loạn.

Chung Nhạc đặt nàng xuống, nhìn xuống mặt sàn phía dưới của con thuyền. Hắn không đứng ở trên sàn thuyền là vì đề phòng bị tập kích, nên vừa đáp xuống là nhún người nhảy lên chỗ cao. Như vậy cho dù trên quỷ thuyền có hung hiểm thì hắn cũng có thể chuẩn bị trước.

Hơn nữa ở trên cao có thể quan sát được hết mọi động tĩnh phía dưới.

Hai người nhìn xuống đều chấn kinh. Con thuyền khổng lồ này trải qua bao nhiêu năm tháng, vô cùng cũ kỹ, nhưng cũng như những quỷ thuyền khác, tử khí nặng nề, không có bất cứ dấu vết nào của sự sống.

Trên thuyền đâu đâu cũng thấy xương trắng, những bộ xương đó vẫn đang di chuyển. Vừa rồi họ vô tình thấy có sinh linh trên thuyền đang muốn chuyển biến thành xương khô. Chỉ là bất ngờ liếc thấy, giống như ảo ảnh, không biết tại sao lại xuất hiện sự thay đổi đó.

Chung Nhạc nhìn tám chiếc thuyền khác, trong lòng khẽ chấn động, trong đó có một cỗ chiến thuyền, xương cốt trên đó đã biến thành thần nhân xương trắng, hai hốc mắt trống rỗng, tay cầm một cây rìu xương trắng.

Vị thần nhân xương trắng này còn cao hơn cả nơi họ đứng, bóng người che khuất cả họ Đột nhiên từ trong khoang thuyền bay ra một lá cờ rách nát. Lá cờ rơi xuống vai của thần nhân xương trắng kia. Cờ mở rộng theo chiều gió, bay về phía sau ở phía trên đầu họ.

- Đây là…

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên chấn kinh, đột nhiên xương cốt trên thuyền cũng nhanh chóng tập hợp lại thành một vị thần nhân còn lớn hơn, thò một tay ra, xương trắng bay lên, biến thành một thanh thần kiếm nằm trong tay hắn.

Thần nhân này cầm kiếm đứng sừng sững trên mũi thuyền, bảy chiếc thuyền khác cũng có thần nhân xương trắng như vậy, mỗi người đều cầm vũ khí, nhìn về hướng thế ngoại chi địa.

Thần nhân xương trắng cầm kiếm hai mắt trống rỗng, đột nhiên vô số ngôi sao bay vào trong hốc mắt, hàng vạn ngôi sao biến thành thần nhãn trong hốc mắt đó.

Vẫn còn những vì sao khác bay tới, đáp xuống mi tâm và hình thành con mắt thứ ba.

Một quầng mặt trời trong Thiên Hà bay tới, đáp xuống lồng ngực hắn, giống như quả tim của hắn vậy.

- Phục Hy!

Thần nhân giơ kiếm, cổ họng phát ra tiếng hét dài, chỉ về phía trước, tiếng nói trầm mà nặng nề vang ra.

- Phong!

- Đại phong!

Tám vị thần nhân trên tám con thuyền còn lại cũng gầm lên.

- Đại phong!

- Đại phong!

Chung Nhạc người rung lên, nhìn xuống phía dưới thì thấy dấu vết của đuôi rắn. Xương rắn khổng lồ của thần nhân quấn quan thuyền lớn tới mấy vòng.

- Phục Hy, họ là Phục Hy!

Chung Nhạc chấn kinh, đây là chiến thuyền của Phục Hy thị!

Nhưng tại sao chín cỗ chiến thuyền này lại lưu lạc trong Thiên Hà, tại sao lại canh ở bên ngoài thế ngoại chi địa, dường như vẫn đang đợi nơi đó mở ra?

Tại sao họ lại muốn vào trong đó?

Còn nữa, rốt cuộc họ ẩn mình tại nơi nào trong Thiên Hà? Tại sao Chung Nhạc lại thấy họ khi ở phía dưới Thiên Hà thì vẫn sống, mà khi lên trên lại thành xương khô cả rồi?

Điều hắn nghi hoặc không thể giải đáp, cỗ chiến thuyền khổng lồ dẫn tám chiếc thuyền khác tạo thành đoàn thuyền dãđi vào vùng phong cấm của thế ngoại chi địa. Phong cấm đã bắt đầu khép lại. Tầng phong cấm bao trùm bên ngoài thế ngoại chi địa rất dày, hết tầng này tới tầng khác, một tầng giống như một tầng trời.

Chiếc thuyền vừa rồi vào trong thế ngoại chi địa đã biến mất, có lẽ đã được dẫn vào bên trong, giờ chỉ còn lại con thuyền của họ.

Dưới sự dẫn dắt của chiếc thuyền khổng lồ, chín chiếc thuyền cưỡi gió cưỡi sóng, đi qua phong cấm sắp khép lại, tốc độ vô cùng đáng sợ.

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên chỉ sợ phong cấm khép lại kẹp họ chết tại đó. Dù sao phong cấm này cũng là do thượng cổ đại thần thông giả để lại, uy năng vô hạn, liều lĩnh lao vào, cho dù là Đế Quân thì cũng khó lòng thoát được.

Cuối cùng các tầng phong cấm khép lại, khiến chiếc thuyền lớn không thể đi qua. Phong cấm từ bốn phương tám hướng ép tới, thuyền phát ra tiếng răng rắc.

Thần nhân Phục Hy trên mũi thuyền vung kiếm chém tới, thần quang chói lòa, phong cấm bị tác động, chỉ trong nháy mắt đã có vô số thần thông được tung ra.

Phong cấm của thượng cổ thần thông giả đã bị thanh kiếm bằng xương chém vỡ ra, để chiếc thuyền lớn cùng đoàn thuyền tiếp tục tiến vào. Nhưng phong cấm vẫn tiếp tục đóng lại, thần nhân trên tám cỗ chiến thuyền còn lại cũng vung binh khí chống lại phong cấm.

Vị thần nhân Phục Hy trên mũi thuyền phá sóng lao tới, một lèo phá phong cấm, tám cỗ chiến thuyền còn lại thì chống lại phong cấm hai bên, giúp đoàn thuyền tiếp tục tiến về phía trước một cách khó khăn.

Đây là trận so tài vô cùng đáng sợ, vượt xa trận chiến giữa Chung Nhạc, Âm Phiền Huyên. Cho dù là Đế Quân thì có lẽ cũng khó lòng thi triển được thần thông đáng sợ, công kích đáng sợ như vậy.

Thế ngoại chi địa, một cỗ chiến thuyền đi ra khỏi phong cấm, Phong Vô Kỵ và hai vị Khoa Phụ thần tộc xuống thuyền, mấy vị thần nhân tiến lại đón, đầu người thân rắn, trên mi tâm có thần nhãn.

Phong Vô Kỵ và Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu vội thi lễ, nói rõ thân phận và ý định tới đây, mấy vị thần nhân Phục Hy đáp lễ, mời họ vào thánh điện Phục Hy trong trung tâm.

Đột nhiên Phong Vô Kỵ ngoảnh lại, thấy các tầng phong cấm tỏa sáng thần quang, thấp thoáng có nghe thấy tiếng gầm thét, trong lòng ngạc nhiên.

Một vị thần nhân Phục Hy cười:

- Vô Kỵ tiên sinh không cần kinh ngạc, đó là những Phục Hy đã mất muốn vào nơi này. Khi họ qua đời rất cường đại, nhưng tới thời đại bây giờ thì là người chết rồi, không gây được chuyện gì.

- Phục Hy đã chết?

Phong Vô Kỵ hơi chấn động, không hiểu ý hắn.

Thần nhân Phục Hy kia cười nói:

- Họ chỉ là những người hưởng khí vận Phục Hy trong Phục Hy thần tộc năm xưa, muốn vùng dậy tới tương lai. Tính ra thì họ cũng là tiền bối của bọn ta, đợt Phục Hy đầu tiên tới đây, nhưng dù sao họ cũng phải về quá khứ, không cần phải lo lắng. Ta dẫn mọi người tới gặp tộc trưởng Phong thị. Mời theo ta!