Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1172: Họa loạn thiên hạ (1)




- Lục Vọng? Ngươi là gian tế do Lật Lục thị xếp vào bên cạnh ta?

Văn Đạo điện hạ vừa sợ vừa giận. Một kiếm này đã định trụ Nguyên thần của hắn, gắt gao khóa lại Nguyên thần hắn, khiến cho hắn không thể thôi động uy năng Nguyên thần, lạnh lùng nói:

- Lật Lục thị dự định nhấc lên phân tranh giữa Thiên Đế gia, Trung Ương thị và Tiên Thiên Cung, khiến cho Lật Lục thị ngư ông đắc lợi?

Sau lưng hắn, Thiên Ti nương nương xoay chuyển Thần kiếm trong tay, xoắn nát trái tim hắn, ồm ồm nói:

- Điện hạ biết được quá nhiều rồi! Xem ra, thần hạ chỉ có thể giết Điện hạ diệt khẩu!

Văn Đạo điện hạ rống giận một tiếng, bàn tay vỗ mạnh về phía sau. Chỉ nghe ầm một tiếng, bàn tay còn lại của Thiên Ti nương nương đã đón đỡ bàn tay hắn. Một cỗ lực lượng khôn cùng phóng vọt tới. Cánh tay Văn Đạo điện hạ nhất thời gãy rời, trong lòng vừa sợ vừa giận.

Vị Sơn Tướng quân này quả thật là kẻ cường đại nhất trong số các Thần Ma lần này hắn mang theo tới đây. Thực lực so với bản thân hắn thậm chí còn cường hoành hơn, cộng thêm lại là đánh lén, càng khiến cho hắn không có bất kỳ phần thắng nào.

Trong miệng hắn ồ ồ chảy ra máu tươi, thần trí dần dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên, mi tâm hắn chợt nứt ra, một cỗ Đế uy bát ngát muốn từ trong Thức hải hắn bạo phát ra.

Đây là một đạo thần thông do Đế Minh Thiên Đế lưu lại trong mi tâm hắn, tại thời điểm hắn sắp sửa hồn phi phách tán sẽ lập tức xúc động uy năng của đạo thần thông này, khiến cho thần thông bạo phát, cứu hắn một mạng.

- Điện hạ, ngươi cho rằng Lật Lục thị không có thần thông Đế cấp sao? Cũng may trong tay thần hạ có một đạo Thần thông Phù lục do Đế Quân Lật Lục thị năm xưa lưu lại!

Thanh âm Thiên Ti nương nương thô kệch, cười ha hả nói. Nàng giơ tay dán một đạo phù lục lên mi tâm của Văn Đạo điện hạ. Sắc mặt Văn Đạo điện hạ kịch biến:

- Lật Lục thị ngay cả Thần phù Đế cấp vậy mà cũng ban cho ngươi…

Trong đạo phù lục kia vậy mà đồng dạng cũng tuôn trào ra một cỗ Đế uy bát ngát tuôn. Hai cỗ Đế uy va chạm với nhau, Nguyên thần và đại não của Văn Đạo điện hạ nhất thời bị chấn động thành một đoàn tương hồ.

Thiên Ti nương nương rút Thần kiếm ra, dùng y phục của Văn Đạo điện hạ lau đi vết máu trên thân kiếm, lạnh nhạt nói:

- Bọn họ làm sao lại ban Thần phù cho ta? Đạo Thần phù này có lai lịch khác, là do lão gia nhà ta ban tặng! Chỉ là Điện hạ không có khả năng biết được mà thôi!

Nàng giơ tay lên gỡ xuống tấm Đế phù đang dán trên mi tâm thi thể Văn Đạo điện hạ. Lúc này, đại địa đột nhiên mở ra, Chung Nhạc từ dưới phóng thẳng lên, trong tay chém ra một đạo khí Tiên Thiên, chém chết một tôn Thần Ma vừa mới xông ra khỏi mặt đất sau lưng chính mình.

Trận tranh phong dưới lòng đất, toàn bộ đám Thần Ma bộ hạ của Văn Đạo điện hạ hết thảy đều mất mạng.

Chung Nhạc đáp xuống trên chiếc lâu thuyền đã không còn ai khống chế này. Toàn thân hắn bốc lên sát khí ngập trời, vững vàng phong tỏa Thiên Ti nương nương. Sát khí cùng sát ý của hắn xâm nhập vào trong cơ thể Thiên Ti nương nương, phong tỏa nhục thân cùng Nguyên thần của nàng, ngăn chặn hết thảy thần thông của nàng. Chỉ cần nàng có bất kỳ dị động gì, liền sẽ gặp phải đả kích như cuồng phong bạo vũ của Chung Nhạc.

Bàn tay Thiên Ti nương nương đặt trên tấm Thần phù kia, không chút cử động. Chung Nhạc lạnh lùng nhìn tôn Sơn Thần trước mặt này, thanh âm khàn khàn nói:

- Thiên Ti nương nương, thật sự là hảo thủ đoạn!

Thiên Ti nương nương đưa lưng về phía hắn, trong miệng gã nam tử Sơn Thần cao to khổng lồ truyền ra thanh âm nữ tử, cười khanh khách nói:

- Dịch tiên sinh, đạo nhân quả của ta và ngươi không phân cao thấp, nhưng nếu bàn về vận dụng mạng lưới nhân quả vào trong thực chiến, ngươi thua kém thiếp thân khá nhiều! Ngươi có thừa nhận không?

Chung Nhạc lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, kẻ kế tiếp ngươi muốn giết chính là Lục Vọng a?

Thiên Ti nương nương phốc một tiếng cười khẽ, nói:

- Làm sao biết được? Hiện tại, kẻ mà thiếp thân muốn giết cuối cùng chỉ có Tiểu Công chúa mà thôi. Chỉ cần Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung chết rồi, thiếp thân sẽ liền đại công cáo thành. Nếu Dịch tiên sinh kiên quyết muốn bảo vệ nàng, đó chính là địch nhân của thiếp thân. Thiếp thân vì đối phó tiên sinh, sẽ có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Có giết thêm vài người nữa cũng không phải không thể!

Chung Nhạc đột nhiên tiến về phía trước một bước, khí Tiên Thiên biến thành một cái chuông lớn chụp về phía Thiên Ti nương nương. Thiên Ti nương nương khẽ giãy dụa thân thể, trong nháy mắt đã biến trở lại hình thái mỹ phụ xinh đẹp, vậy mà đã thoát khỏi khí cơ phong tỏa của hắn. Nàng khẽ xoay người lại, mị thái muôn phương, cười khanh khách nói:

- Vô dụng thôi, Dịch tiên sinh! Mặc dù ngươi tinh thông đạo nhân quả, nhưng thực lực lại kém xa ta! Thiếp thân không muốn trực tiếp động thủ với ngươi là vì ngươi là kẻ đồng đạo. Chỉ có dùng đạo nhân quả giết ngươi, ngươi mới có thể chết một cách tâm phục khẩu phục…

Thân hình nàng phiêu diêu bay lui về phía sau, ống tay áo tung bay, dây lụa phấp phới. Một sợi dây lụa nhẹ nhàng đánh một cái lên trên thân cái chuông lớn Tiên Thiên. Cái chuông lớn nhất thời tản đi, biến trở lại thành một đạo khí Tiên Thiên.

Thiên Ti nương nương cười khúc khích, thân hình chui thẳng vào trong hư không. Từng sợi từng sợi dây lụa trên kiện xiêm y cũng phiêu động không ngớt, cùng với nàng chui vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa.

- Dịch tiên sinh, ta lưu lại cho ngươi một nan đề! Ta tặng tấm Đế phù này cho ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta!

Chung Nhạc giơ tay lên thu hồi đạo khí Tiên Thiên, bước lên đầu thuyền, từ xa nhìn lại, khẽ nhíu mày. Chiếc lâu thuyền này đang nghiêng xuống, cắt ngang qua không trung, rơi thẳng về phía đại địa.

Trong sáu đạo quang luân sau đầu hắn, sắc mặt đám người Ba Đích như đất, ngơ ngác nhìn thi thể của Văn Đạo điện hạ. Thiên Đế đã chết một vị Văn Xương điện hạ, hiện tại một đứa con trai khác của hắn là Văn Đạo điện hạ cũng đã chết. Đây tuyệt đối là phong ba ngập trời. Mà bọn họ chính là ở trong phong nhãn của hạch tâm phong ba!

Chiếc lâu thuyền gào thét rơi xuống. Chung Nhạc giơ bàn tay lên, nghĩ muốn gỡ xuống tấm Đế phù đang dán trên trán thi thể Văn Xương điện hạ. Đột nhiên, bàn tay hắn chợt dừng lại, khẽ nhíu mày, nghĩ muốn rút tay lại.

- Nữ tử đáng sợ! Lại lưu cái nan đề này lại cho ta!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, mấy lần nghĩ muốn gỡ xuống tấm Đế phù này, nhưng lại đắn đo bất định. Gỡ xuống Đế phù, sẽ có thể phá hư tính toán của Thiên Ti nương nương, khiến cho Thiên Đế sẽ không trở mặt với Lật Lục thị.

Nhưng nếu làm như vậy, Thiên Đế gia Đế Minh thị sẽ liền cho rằng Tiên Thiên Cung đã giết chết Văn Đạo điện hạ, Đế Minh thị sẽ liên thủ với Trung Ương thị thanh tiễu đám người Chung Nhạc, càng là không có nửa phần sinh lộ.

Bất quá, có Đế phù trong tay, bọn họ sẽ có thêm một phần bảo đảm, nói không chừng có thể mượn uy năng của Đế phù giữ được tính mạng.

Nếu không gỡ xuống Đế phù, thì sẽ hãm hại Lật Lục thị, khiến cho Đế Minh thị trở mặt với Lật Lục thị, thậm chí sẽ mạnh mẽ xuất thủ, khiến cho thế cục Đế Tinh càng loạn hơn. Bọn họ nói không chừng còn có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn. Gỡ với không gỡ, tiến thoái lưỡng nan, là nan đề mà Thiên Ti nương nương lưu lại cho hắn, khảo nghiệm tâm trí của hắn.

- Một nữ tử có thể bức ta tới loại trình độ này, thật đúng là hiếm thấy!

Chung Nhạc khẽ cắn răng, đột nhiên gỡ xuống tấm Đế phù đang dáng trên mi tâm Văn Đạo điện hạ kia, quát lớn:

- Chúng ta đi!

Thân hình hắn phóng lên. Chiếc lâu thuyền ầm một tiếng rơi xuống đất, đập vào trong một dãy sơn mạch, trượt về phía trước hơn một trăm dặm mới dừng lại. Thân hình Chung Nhạc biến hóa, biến thành một gã Thần Minh Tất Phương Thần Tộc, không nhanh không chậm bay về phía phạm vi thế lực của Lật Lục thị ra.

Thời điểm này nhất định không thể hoảng loạn. Nếu hoảng loạn, sẽ liền lộ ra vết tích chân ngựa. Lúc này, Lật Lục thị đã phong tỏa toàn bộ phạm vi thế lực của chính mình, kiểm tra khắp nơi, sưu tầm tung tích của bọn họ. Lộ ra vết tích chân ngựa chính là một con đường chết.

- Dịch sư thúc, chúng ta không cần đi nữa, đi gặp cao tầng của Lật Lục thị!

Thanh âm Mục Khanh Tuyền đột nhiên vang lên:

- Vừa rồi ta đã dùng Thần kính ánh chiếu xuống đối thoại giữa ngươi và ả Thiên Ti nương nương kia. Chỉ cần giao tấm Thần kính này cho Lật Lục thị, sẽ có thể tẩy rửa đi oan khuất của chúng ta!