Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1133: Nửa đường chặn giết (2)




Chung Nhạc đột nhiên nói:

- Chúc Sư Thần Tộc dám động tới chúng ta, liền nói rõ Thiên Đế Bệ hạ đã có lòng phòng bị đối với Đế Quân, thậm chí còn muốn hạ thủ với Đế Quân. Chúc Sư Thần Tộc vì biểu thị trung tâm với Thiên Đế nên mới hạ thủ với chúng ta. Hiện tại chúng ta đã rời khỏi Thánh địa Đế Khuân, mặc dù có ngươi ở đây, nhưng Chúc Sư Thần Tộc chưa chắc đã không dám động thủ!

Bích Uyên đối với hắn vẫn là vô cùng khách khí, nói:

- Dịch tiên sinh nói không sai! Bất quá, Dịch tiên sinh cũng không biết nội tình của Tiên Thiên Cung ta, mà thiên hạ các tộc đều biết rõ sự lợi hại của Tiên Thiên Cung ta. Nếu Chúc Sư Thần Tộc quả thật thức thời, tuyệt đối sẽ không dám động thủ!

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Lo trước khỏi gặp họa bất ngờ! Bích Uyên huynh, ngươi tốt nhất là liên lạc với Tiên Thiên Cung, mời cường giả khác chạy tới tiếp ứng!

Bích Uyên mỉm cười, nói:

- Dịch tiên sinh, ngươi quá cẩn thận rồi! Bất quá, cẩn thận có thể lái thuyền vạn năm! Cũng được! Ta lập tức liên hệ với Tiên Thiên Cung!

Hắn lấy ra một pho Thần tượng, dự định liên lạc với cường giả của Tiên Thiên Cung. Đột nhiên, khóe mắt hắn khẽ nhảy lên một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng, đảo mắt quan sát xung quanh, thấp giọng nói:

- Dịch tiên sinh, sợ rằng đã bị ngươi nói đúng! Hiện tại ta đã không liên lạc được với Tiên Thiên Cung nữa! Xem ra, Chúc Sư Thần Tộc đã hạ quyết tâm, ngay cả ta cũng muốn cùng lưu lại a!

Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, chỉ thấy trời vẫn là trời này, đất vẫn là đất này, nhưng Bích Uyên đã không liên lạc được với cường giả của Tiên Thiên Cung, nói rõ toàn bộ phiến thiên địa này đều đã bị phong ấn.

- Đi!

Bích Uyên phất ống tay áo một cái, cuốn đám người lên, đưa vào trong quang luân sau đầu chính mình, trầm giọng nói:

- Muốn phong ấn một phiến không gian thiên địa cũng không dễ dàng như vậy, hơn nữa ta lại là Thần Hoàng, tốc độ cực nhanh. Chỉ cần có thể xông ra phiến thiên địa này, bọn họ sẽ không thể làm gì được! Hiện tại liền nhìn một chút xem phong ấn của bọn họ nhanh hay là tốc độ của ta nhanh hơn!

Hắn lập tức dốc hết tốc độ, cực nhanh phóng đi.

Tốc độ của Thần Hoàng quả thật đáng sợ, dưới chân Bích Uyên khẽ động, đã thấy một đạo khí Tiên Thiên xuất hiện, quấn lấy hai chân, giống như một con đại mãng trắng tinh vậy, khiến cho tốc độ của hắn lập tức tăng vọt, so với Tạo Vật Chủ cũng không chút thua kém, chỉ vài bước đã vượt qua một khỏa Tinh cầu, bão táp lao đi.

- Ba Đích, đợi ta vừa xông ra phiến thiên địa thời không này, các ngươi lập tức liên lạc với Tiên Thiên Cung!

Sắc mặt Bích Uyên ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Chúc Sư Thần Tộc to gan lớn mật, thậm chí ngay cả đệ tử của Tiên Thiên Đế Quân cũng dám động. Để cho bọn họ chấn chỉnh đại quân, tiêu diệt Chúc Sư Thần Tộc!

Trong quang luân sau đầu hắn, đám người Ba Đích nhận lệnh, đều lấy ra Thần tượng, trong lòng bất an, không ngừng quan sát khắp nơi, lo lắng không biết cường giả của Chúc Sư Thần Tộc sẽ từ chỗ nào giết tới.

- Chỉ mong Bích Uyên sư huynh có thể chạy ra khỏi nơi này!

Bích Uyên phóng chạy một hồi, bước chân đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm tình bất định, đảo mắt quan sát khắp nơi, thất thanh nói:

- Như thế nào vẫn là phiến tinh không này?

Khí Tiên Thiên của hắn là do Tiên Thiên Đế Quân truyền cho. Tiên Thiên Đế Quân đã ban cho hắn một đạo khí Tiên Thiên do chính mình luyện thành, để cho hắn tìm hiểu luyện hóa. Bích Uyên tiến hành ôn dưỡng cho tới bây giờ, sớm đã biến thành tu vi của chính mình. Dựa vào đạo khí Tiên Thiên này, đừng nói là Thần Hoàng đuổi theo không kịp, cho dù là Tạo Vật Chủ đích thân tới đây, chỉ sợ cũng không thể đuổi kịp hắn.

Hiện tại hắn đã phóng chạy một lúc thật lâu, hẳn là đã vượt qua mấy ngàn Tinh cầu, rời xa Thánh địa Đế Khuân rồi. Mà bây giờ hắn dừng bước nhìn lại, Thánh địa Đế Khuân vẫn như cũ đang ở phía sau chính mình. Mà ngôi sao trên thiên không vẫn là những khỏa ngôi sao kia, hắn cũng không chạy ra được bao xa.

Kiện Thần binh phong ấn phiến thiên địa thời không này nhất định là cường đại tới mức đáng sợ, đã vặn vẹo không gian, khiến cho hắn dốc hết tốc độ phóng chạy, nhưng thủy chung vẫn còn nằm trong phạm vi bao phủ của kiện Thần binh này.

Trên trán Bích Uyên toát ra mồ hôi lạnh, thanh âm có chút khàn khàn:

- Chúc Sư Thần Tộc đã xuất động Đế Khuân rồi?

- Đế Khuân là bảo vật bậc nào? Dị bảo của Thời đại Địa Kỷ, Thần binh do đích thân Địa Hoàng luyện chế! Bích Uyên, đối phó ngươi còn cần sử dụng tới Đế Khuân sao? Ngươi quá đề cao chính mình rồi!

Một tràng cười lớn đột nhiên vang lên. Một tôn Thần Hoàng của Chúc Sư Thần Tộc hàng lâm, tay nâng một kho lương tròn trịa. Bên trong kho lương kia tản mát ra từng đạo từng đạo văn lộ Đồ đằng huyễn lệ. Mỗi một đạo văn lộ Đồ đằng đều dài tới ngàn vạn dặm, kéo dài vào trong không gian, càng lúc càng đạm bạc.

Chung Nhạc cẩn thận quan sát. Đám văn lộ Đồ đằng này đều là Đồ đằng phong ấn. Chỉ sợ chính là kho lương này đã phong ấn phiến thiên địa này.

Tôn Thần Hoàng kia mỉm cười, nói:

- Kiện bảo vật này chính là Đế Khuân phỏng chế do Lão tổ tông của Chúc Sư Thần Tộc ta đích thân luyện chế. Tuy chỉ là hàng phỏng chế, nhưng cũng có được vài phần công hiệu của Đế Khuân, dùng để đối phó ngươi tuyệt đối đủ rồi!

- Bảo vật do Lão tổ tông Chúc Sư Thần Tộc luyện chế?

Sắc mặt Bích Uyên ngưng trọng, cười lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi gọi là Chúc Sư Chính a? Không ngờ Chúc Sư Thần Tộc chỉ phái một mình ngươi tới đây! Các ngươi cũng quá xem thường ta rồi! Giết ngươi, không cần tới ba chiêu!

- Đối phó Lục đệ tử của Tiên Thiên Đế Quân, sao chỉ có một mình ta được?

Tôn Thần Hoàng Chúc Sư Chính kia mỉm cười, nói:

- Mấy vị lão ca của ta cũng tới đây tiễn ngươi một đoạn đường a!

Trong lúc nói chuyện, chỉ nghe mấy tiếng ho khan kịch liệt vang lên. Từng tôn từng tôn Thần Hoàng râu tóc bạc trắng xuất hiện, một tôn càng già nua hơn một tôn, nhiều tới bảy tôn Thần Hoàng, tóc bạc ba ngàn trượng, bay múa đầy trời.

Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống. Lần này Chúc Sư Thần Tộc xuất động tám tôn Thần Hoàng tới đây chặn giết, mà bên phía bọn họ chỉ có một tôn Thần Hoàng Bích Uyên này, sợ rằng lành ít dữ nhiều rồi. Trong lòng đám người Ba Đích lại càng tuyệt vọng.

- Dịch tiên sinh, các vị sư đệ sư muội, lần này là ta suy nghĩ không chu toàn, hành động khinh xuất, đã liên lụy tới các ngươi rồi!

Bích Uyên hít mạnh một hơi thật dài, cười hắc hắc, nói:

- Chúc Sư Thần Tộc quả nhiên to gan lớn mật, quyết tâm muốn giết chết hết thảy chúng ta! Sợ rằng trận chiến này khó có thể thắng nổi rồi. Đợi một lát ta sẽ dốc hết khả năng xông phá phong ấn, đưa các ngươi ra ngoài. Các ngươi nhanh chóng giúp ta liên lạc với Tiên Thiên Cung!

- Muốn chạy sao? Bích Uyên, ngươi còn chưa từ bỏ ý định a?

Một tôn Thần Hoàng tóc bạc như cước cười lạnh một tiếng, nói:

- Treo Thiên Đăng!

Trên thiên không đột nhiên bay tới từng ngọn từng ngọn đèn lồng. Đám đèn lồng kia nội tàng càn khôn, quang mang trong đèn lồng giống như những bọt khí vậy, đại phóng ra ngoài, một tầng lại một tầng lạc ấn vào trong thiên mạc và đại địa. Hàng trăm ngọn Thiên Đăng xuất hiện, liên tục đánh ra mấy trăm đạo lạc ấn, xâm nhập thật sâu vào trong thiên mạc và đại địa, khiến cho phong ấn nơi này càng trầm trọng hơn.

- Đi!

Bích Uyên quát lớn một tiếng, vận khởi toàn bộ pháp lực, thôi động đạo khí Tiên Thiên kia, bao phủ toàn bộ đám người Chung Nhạc vào trong đạo khí Tiên Thiên kia. Đạo khí Tiên Thiên biến thành một cây đại thương. Bích Uyên dốc tận toàn bộ khí lực, đâm ra một thương. Tầng tầng lớp lớp không gian phong ấn bị hắn mạnh mẽ đâm thủng.

Choeng!

Thanh Tiên Thiên Thần Thương này đâm trúng một tầng phong ấn cuối cùng. Kiện Đế Khuân phỏng chế kia chấn động, phát ra một tiếng ầm vang, từ trong tay tôn Thần Hoàng kia tuột tay bay ra. Một tầng phong ấn cuối cùng này chính là phong ấn do Đế Khuân phỏng chế kia hình thành.

Tiên Thiên Thần Thương chấn động, tầng phong ấn trong thiên mạc do Đế Khuân phỏng chế hình thành bị đâm cho phải xuất hiện, mới ngăn cản lại uy năng một thương này.

Sắc mặt tám tôn Thần Hoàng khẽ biến, lập tức nhất tề giết về phía Bích Uyên. Sắc mặt Bích Uyên thảm đạm, trong lòng thầm nghĩ:

- Các vị sư đệ sư muội, thật xin lỗi các ngươi rồi! Nếu ta toàn lực đâm rách phong ấn, sẽ bị bọn họ đánh trọng thương…

Hắn dùng lực rung một cái, chấn cho đám người Chung Nhạc trong đạo khí Tiên Thiên rớt ra ngoài, múa đại thương nghênh đón tám tôn Thần Hoàng.

Một thương này của hắn vẫn chưa thể phá vỡ được phong ấn của kiện Đế Khuân phỏng chế kia, chỉ đâm rách một lỗ nhỏ mà thôi. Đám người Chung Nhạc bị chấn ra khỏi đạo khí Tiên Thiên, nhất thời rơi vào bên trong phong ấn của kiện Đế Khuân phỏng chế, bị vây khốn ở trong đó.