Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1111: Tinh cầu lưu lạc (2)




Chung Nhạc và Khương Y Kỳ nhất thời ngẩn ngơ. Không ngờ Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão lại là dùng phương thức này để tiếp tục sinh tồn, quả thật là ngoài dự liệu của bọn họ.

- Nếu ngươi muốn tìm chúng ta, ta có thể lưu cho ngươi một cái tín vật!

Cự nhân Phù Lê tìm tới tìm lui trên người, tìm một hồi lâu cũng không tìm được tín vật gì, lại giơ tay gãi đầu một cái, thử dò xét hỏi:

- Ngươi có thích côn trùng không? Ta nơi này có rất nhiều côn trùng màu sắc rực rỡ a…

Hắn kéo từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một con Côn Thần Côn Tộc to lớn tới trăm dặm, tát mạnh một cái trên đầu con Côn Thần kia. Toàn thân con Côn Thần kia run rẩy, vội vàng thu nhỏ thân thể lại, biến thành một tôn Côn Thần nửa Trùng nửa Ma, cao tới hơn mười trượng, nhu thuận đứng ở nơi đó.

- Cho ngươi con côn trùng này, là ta đã luyện hóa qua!

Phù Lê nhếch miệng cười, vui vẻ nói:

- Đây là Kim Quang Trùng, tốc độ chính là nhanh nhất trong đám côn trùng. Sau này nếu ngươi muốn tìm ta, cứ việc tiến vào Vũ trụ Cổ lão, sau đó tế khởi con côn trùng này, nó sẽ dẫn ngươi tới tìm ta. Đi đi! Đi theo Chung Nhạc, cẩn thận bảo hộ an nguy của hắn!

Con Côn Thần kia ít nhiều gì cũng là một tôn Thần Hầu, trong miệng mọc đầy móc câu sắc bén, toàn thân đều là do Thần Kim trúc thành, nhưng ở trước mặt Cự nhân Phù Lê lại cực kỳ ngoan ngoãn, không ngừng vâng vâng dạ dạ, đi tới sau lưng Chung Nhạc.

Chung Nhạc ngẫm nghĩ trong chốc lát, cắt vỡ cổ tay, một đoàn Thần huyết bay ra. Hắn giao đoàn Thần huyết này cho Cự nhân Phù Lê, nói:

- Phù Lê huynh, ngươi trở về bái kiến các vị Trưởng lão Nhân Tộc, giao đoàn máu này của ta cho bọn họ!

Cự nhân Phù Lê có chút không hiểu ý hắn, nhận lấy đoàn Thần huyết, phất tay nói:

- Ta đi đây! Các ngươi không cần đưa tiễn ta!

Trong Bí cảnh Nguyên thần hắn bay ra một đám trùng vân kim sắc chi chi chít chít. Hai con Mẫu Hoàng bay xuống dưới chân, nâng thân thể to lớn của Phù Lê lên, bay về phía sâu bên trong Vũ trụ Cổ lão.

Chung Nhạc nhìn con Côn Thần Kim Quang Trùng một cái, tế khởi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, thu con Côn Thần này vào trong gương.

- Không ngờ Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão lại còn có tồn tại đẳng cấp này!

Khương Y Kỳ tán thán một tiếng, nói:

- Nông Hoàng liên lạc với bọn họ, bố cục thật lâu, đáng tiếc tới cuối cùng hắn vẫn là tới lúc chết già cũng không thể sử dụng tới lực lượng của Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão!

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi tới tòa Thần thành thứ tám. Sau khi thoáng nghỉ ngơi hồi phục, Khương Y Kỳ nói:

- Tòa Thần thành thứ chín chính là trung tâm của Vũ trụ Cổ lão, khởi nguyên của toàn thể vũ trụ. Toàn bộ thời không vũ trụ đều là bùng phát ra từ nơi đó, hình thành một cái thế giới mỹ lệ. Cũng chỉ có truyền tống từ tòa Thần thành thứ chín, mới có thể đi tới Tinh vực Tử Vi. Bởi vì Tinh vực Tử Vi ở trong không gian tầng thứ càng cao!

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi mong đợi, bức thiết muốn nhìn xem một chút tòa Thần thành thứ chín và Tinh vực Tử Vi.

Tòa Thần thành thứ tám mặc dù cũng là một khỏa Tinh cầu bị chém phân nửa, nhưng phòng ngự của tòa Thần thành này càng sâm nghiêm hơn. Thần Ma trấn thủ tòa Thần thành này càng nhiều hơn, thực lực cũng càng cường đại hơn. Không chỉ như vậy, Thần thành cũng không phải là cô độc phiêu phù trong Vũ trụ Cổ lão, mà là được một pho Thần tượng to lớn khôn cùng nâng trên lòng bàn tay.

Pho Thần tượng kia so với một khỏa Tinh cầu còn khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần. Tòa Thần thành thứ tám ở trong lòng bàn tay hắn giống như một quả trứng vậy. Thần tượng phong cách cổ xưa, sinh động như thật, còn có vô số Thần Ma trong tòa Thần thành thứ tám không ngừng triều bái tế tự.

- Đây là Thần tượng của đương kim Thiên Đế! Thiên Đế lưu Thần tượng của chính mình lại nơi này, trấn thủ nơi này, tránh cho sinh linh Vũ trụ Cổ lão nơi này quá mạnh, có thể công hãm Thần thành!

Khương Y Kỳ nói:

- Nếu có cường địch đột kích, Thần Ma trong Thần thành thứ tám không chống đỡ nổi, các Thần Ma thủ tại nơi này sẽ liền tế tự Thiên Đế Tượng, pháp lực Thiên Đế sẽ liền từ trên Tinh vực Tử Vi trực tiếp quán chú xuống, Thần tượng sống lại, có được gần phân nửa chiến lực của Thiên Đế!

Chung Nhạc tán thán không thôi. Hai người leo lên Trận đài Truyền tống, tiến về tòa Thần thành thứ chín.

o0o

Lại nói tới Cự nhân Phù Lê. Hắn chân đạp trên lưng hai con Mẫu Hoàng, trong vòng vây của rất nhiều Côn Thần, nhanh chóng bay vào sâu bên trong Vũ trụ Cổ lão. Hắn một đường bay đi, một đường cảm ứng. Trải qua thời gian nửa năm, nhãn tình hắn chợt sáng lên, bay thẳng về phía một hướng trong Vũ trụ Cổ lão.

Cũng không lâu lắm, chỉ thấy trong vũ trụ xuất hiện một đại vật khổng lồ. Đó là từng khỏa từng khỏa Tinh cầu khổng lồ, được những cây cầu dài do Thần Kim tạo thành tương liên lại với nhau. Từng đạo từng đạo Thần kiều đan xen ngang dọc, kết nối các khỏa Tinh cầu lại với nhau. Mà số Tinh cầu ở nơi này nhiều tới hơn ba trăm khỏa.

Các khỏa Tinh cầu dùng các cây Thần kiều tương liên với nhau, còn có hơn một trăm gã Cự nhân giơ cao hai cánh tay, nâng lấy từng khỏa từng khỏa Thái Dương, phi hành xung quanh những khỏa Tinh cầu này, tiến hành chiếu sáng cho những khỏa Tinh cầu phía dưới.

Mà trên những khỏa Tinh cầu kia, khắp nơi đều là những tòa kiến trúc nguy nga, đình vũ gác lầu cao lớn đâm thẳng vào trong mây. Vô số con dân Nhân Tộc sinh hoạt trên những khỏa Tinh cầu này, sinh con đẻ cái, xây dựng Văn minh, phiêu lưu trong Vũ trụ Cổ lão.

Mà trong các tòa Thần điện trên đám Tinh cầu kia đứng sừng sững từng pho từng pho tượng đá khổng lồ. Đó là các pho Thần tượng, Thần tượng của Phục Hy và Nữ Oa, đầu người thân rắn, giữa cặp mắt còn có Thần Nhãn thứ ba.

Cự nhân Phù Lê đi xuyên qua từng khỏa từng khỏa Tinh cầu, đi tới địa phương trung tâm của đạo Tinh trận phiêu lưu này. Nơi này là một mảnh Đại lục cổ lão, những tồn tại cường đại nhất trong các dân du cư Nhân Tộc đều sinh hoạt ở nơi này, thống hợp chư tinh, đề phòng ngoại địch.

- Phù Lê trở lại rồi!

Phù Lê đi tới Thần Miếu trung ương, bái kiến các vị Trưởng lão Nhân Tộc, khom người nói:

- Ta đã hoàn thành chuyện mà Nông Hoàng bàn giao. Bất quá, gã Chung Nhạc này là một tên bướng bỉnh, hắn vẫn một mực muốn đi Tử Vi, không muốn đi theo ta!

Mấy vị Trưởng lão khẽ nhíu mày. Đám Trưởng lão này ai nấy cũng đều vô cùng hùng tráng, cơ bắp hữu lực, có một loại khí tức dã man. Bọn họ rối rít nói:

- Đi Tử Vi có gì tốt chứ? Còn không phải đi làm nô tài sao? Làm gì khoái hoạt bằng lưu lạc ở chỗ này? Nông Hoàng chính là như vậy bị phế đi, cả đời bị vây khốn ở Tử Vi!

Phù Lê nói:

- Gã Chung Nhạc này đưa cho ta một đoàn Thần huyết, bảo ta giao nó cho các vị Trưởng lão!

Dứt lời, hắn liền lấy đoàn Thần huyết kia của Chung Nhạc ra. Đoàn Thần huyết này vừa xuất hiện, sắc mặt đám Trưởng lão đột nhiên kịch biến, nhao nhao đứng dậy, quát lớn:

- Thần huyết Phục Hy!

- Hắn là Phục Hy!

- Gã Chung Nhạc này đang ở đâu?

Đám Trưởng lão nhất thời loạn thành một đoàn. Phù Lê vò đầu gãi tai nói:

- Đã đi Tử Vi rồi! Tính toán thời gian, hẳn là đã tới Tinh vực Tử Vi rồi!

Đám Trưởng lão không ngừng dẫm chân than tiếc. Chung Nhạc đã đi Tử Vi, cho dù là bọn họ cũng không dám chạy tới nơi đó đòi người.

- Phục Hy đã trở lại rồi! Chúng ta dùng Phù làm họ, chính là không muốn quên đi tiền bối tổ tiên, hiện tại rốt cuộc đã có Phục Hy trở lại rồi!

Bọn họ không ngừng kích động. Đại Trưởng lão đột nhiên thấp giọng nói:

- Một vị Phục Hy cuối cùng a… Các ngươi nói, có phải chúng ta đã thức tỉnh kiện vũ khí kia quá sớm rồi không? Sớm biết Phục Hy đã xuất thế, chúng ta hẳn là chậm thức tỉnh kiện vũ khí kia lại một chút…

Đám Trưởng lão nhất thời bình tĩnh lại, liếc nhìn lẫn nhau một cái. Một vị Trưởng lão Nhân Tộc than thở:

- Cũng đã thức tỉnh mấy trăm năm rồi, bây giờ cũng không thể để cho kiện vũ khí kia ngủ say trở lại. Chúng ta chỉ có thể hy vọng sẽ không tạo thành nhiễu loạn mà thôi…

Phù Lê nghi hoặc hỏi:

- Kiện vũ khí gì vậy?

- Vũ khí của Phục Hy!

Đại Trưởng lão lắc lắc đầu, không tiếp tục nói hết.