Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1102: Phúc Thiên Vương (1)




Chung Nhạc nói:

- Cho dù ngươi không tới mời, ta cũng muốn đi Tinh vực Tử Vi một chuyến. Ngươi yên tâm! Ta đã nắm chắc có thể che giấu tung tích chính mình!

Sau khi luyện ra ta quá khứ và ta chân chính, hắn sớm đã có dự định. Ta quá khứ Cổ Nhạc lưu lại ba ngàn Lục Đạo Giới, dẫn dắt lực chú ý của đám đại lão ba ngàn Lục Đạo Giới và đám cường giả Tinh vực Tử Vi, mà hắn tên ta chân chính này sẽ đi tới Tinh vực Tử Vi, gặp mặt một lần thiên hạ anh tài của Tử Vi, dương danh lập vạn, xây dựng công lao sự nghiệp, đánh vào nội bộ địch nhân.

Sau khi hắn đạt được đoàn Tổ huyết của Thần Hậu nương nương kia, trong lòng liền đã có ý niệm này. Nhất là sau khi bị Tử Quang Quân Vương bắt giữ, ý niệm này cũng càng lúc càng cường liệt hơn. Chỉ là trước đây hắn chưa luyện thành nhục thân Tiên Thiên, mà hiện tại đã luyện thành, mới có thể tách ra ta quá khứ và ta chân chính, giống như Hậu Thổ nương nương và Thần Hậu nương nương vậy, biến thành hai cái chính mình độc lập. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám tiến vào Tinh vực Tử Vi.

- Bất quá, muốn tiến vào Tử Vi, còn cần phải thay hình đổi dạng một phen, không thể lại xưng là Chung Nhạc được!

Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, nhớ tới Phong Sấu Trúc đã chết thay cho Phong Thường, lại nghĩ tới Phong Thường đã dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy sự bình an cho Nhân Tộc, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói:

- Sau khi tiến vào Tử Vi, ta sẽ thay tên đổi họ, cứ gọi là Dịch Phong đi! Việc này không nên chậm trễ! Y Kỳ trưởng giả, chúng ta nên nhanh chóng lên đường a!

- Không dám! Ở trước mặt Phục Hy, ta không dám xưng là trưởng giả. Cứ gọi ta Y Kỳ là được rồi!

Khương Y Kỳ thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía Lão Tộc trưởng. Lão Tộc trưởng gật đầu một cái, nói:

- Nếu biểu đệ đã nắm chắc như thế, vậy hết thảy hãy cẩn thận! Bất quá, ta không bao lâu nữa cũng sẽ chết, sau khi ta chết, ngươi đừng quên lời cam kết của ngươi!

Hắn cũng là lo lắng cho sự an nguy của Chung Nhạc tại Tinh vực Tử Vi, mới nhắc nhở Chung Nhạc không nên quên lời hứa hẹn lúc trước, là muốn hắn có thể từ Tinh vực Tử Vi trở về, trên danh nghĩa là trấn thủ Tinh vực Lôi Trạch, tránh cho rơi vào trong tay người ngoài, thật ra cũng là hy vọng có thể bảo hộ an nguy của hắn.

Trong lòng Chung Nhạc cũng biết rõ ràng, khom người tạ ơn.

Hai người lập tức bước vào Truyền Tống Trận, truyền tống về phía Ba La Lục Đạo Giới.

Lão Tộc trưởng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời khỏi, trong lòng buồn bã thở dài, gọi các vị Trưởng lão lại, nói:

- Sau khi ta chết, ngoại tộc tất sẽ tới đoạt quyền. Các ngươi sớm chuẩn bị sẵng sàng, trận kiếp số kia tất nhiên là sẽ mãnh liệt tới cực điểm. Ngoại tộc tuyệt sẽ không để cho Lôi Trạch thị ta bảo lưu khối Tịnh Thổ cuối cùng này!

Các vị Trưởng lão xưng vâng, mỗi người đều rời đi chuẩn bị.

o0o

Chung Nhạc và Khương Y Kỳ một đường tiến về phía trước. Nửa năm sau, hai người đã đi tới Ba La Lục Đạo Giới. Khương Y Kỳ mỉm cười, nói:

- Phục Hy… Dịch Phong, con đường chúng ta sắp sửa phải đi sẽ khó khăn hơn rất nhiều, hơn nữa lại càng là dài dằng dặc, phải trải qua suốt bảy năm đằng đẳng mới có thể đi tới Tử Vi. Muốn đi tới Tử Vi, cũng chỉ có con đường này là có thể đi. Những Thần Ma lui tới gọi con đường này là Thông Thiên Tinh Đạo, phải trải qua rất nhiều Trận đài Truyền tống cổ lão, đi ngang qua di tích Vũ trụ Cổ lão mới có thể tiến vào Tử Vi!

- Thông Thiên Tinh Đạo? Vũ trụ Cổ lão?

Chung Nhạc hiếu kỳ không thôi. Khương Y Kỳ mỉm cười, nói:

- Vũ trụ hiện tại của chúng ta là tân Vũ trụ! Thời đại ba ngàn Lục Đạo Giới cũng không tính là quá xa xưa, cũng chỉ bất quá hai mươi hai vạn năm mà thôi. Ba ngàn Lục Đạo Giới là do Đại năng Thượng Cổ vào hai mươi hai vạn năm trước đã sáng tạo ra. Tại niên đại càng cổ lão hơn còn có Vũ trụ Cổ lão. Nơi đó vốn là khởi nguyên của Tiên Thiên Thần. Ngay cả Cổ Lôi Trạch, Cổ Hoa Tư cũng đều là khởi nguyên từ trong phiến Vũ trụ Cổ lão kia. Về sau, ba ngàn Lục Đạo Giới xây dựng thành, Cổ Lôi Trạch và Cổ Hoa Tư mới rời khỏi nơi đó, di chuyển tới ba ngàn Lục Đạo Giới. Mà Trận đài Truyền tống dọc theo con đường này, đại đa số là do Đại năng Thượng Cổ xây dựng nên, là con đường đi thông tới Tử Vi. Bằng không, Đế Quân bình thường cũng không tới Tử Vi được!

Chung Nhạc đối với chuyện này gần như là hoàn toàn không biết gì cả, nghe được lời giải thích của hắn, liền cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Hai người đang muốn tiến vào Truyền Tống Trận, trong lòng Chung Nhạc đột nhiên khẽ động, khẽ cười nhạt.

Lúc này, ta quá khứ Cổ Nhạc của hắn cũng đã đi tới Ba La Lục Đạo Giới, bị hắn cảm ứng được. Cổ Nhạc đang chạy về Ngũ Hành Giới của Ba La Lục Đạo Giới, đi tìm Phúc Thiên Vương, dự định mời vị Phúc Linh Thể này xuất sơn, tương trợ chính mình.

- Có vị Phúc Linh Thể trời sinh Phúc Thiên Vương này hỗ trợ, ta tại Hạ giới tất nhiên sẽ có thể gặp dữ hóa lành, như cá gặp nước!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Danh tiếng của ta tại Hạ giới càng lớn, ta tại Tử Vi lại càng an toàn hơn!

o0o

Lúc này, Cổ Nhạc đã đi tới Ngũ Hành Giới của Ba La Lục Đạo Giới, một đường chạy tới địa phương Ôn Thần Phúc Thiên Vương cư trú, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu ta ở Tử Vi muốn được an toàn, vậy ta tại Hạ giới phải náo loạn càng hung. Đáng tiếc! Không thể mang theo Tân Hỏa bên người. Bất quá, nếu tình cảnh của ta chân chính thật sự càng hung hiểm, có Tân Hỏa bên cạnh ít nhiều cũng an toàn hơn một chút!

Cổ Nhạc dò hỏi được nơi ở của Ôn Thần Phúc Thiên Vương tại Ngũ Hành Giới, cũng không vội vàng đi gặp Phúc Thiên Vương, mà trước tiên xông vào phủ đệ một tôn Thiên Thần Ngũ Hành Giới, đại náo một trận, đánh cho tôn Thiên Thần kia mình đầy thương tích, lúc này mới nghênh ngang bỏ đi.

- Hóa ra Phúc Thiên Vương không ở nơi này!

Trước khi đi, ngữ khí Cổ Nhạc đầy thất vọng, nói:

- Phúc Thiên Vương đối với ta trung tâm như một, nhiều lần hỗ trợ ta. Hắn gặp rủi ro bị cách chức làm Ôn Thần, ta còn dự định đón hắn nhập bọn nữa a. Vị phúc tướng này của ta đã bị lưu đày tới nơi nào rồi?

Hắn lại tùy tiện xông vào phủ đệ của hơn mười gã Thiên Thần, đánh từng gã từng gã Thiên Thần trọng thương. Trong lúc nhất thời, trong Ngũ Hành Giới các loại tin tức tung bay đầy trời. Rất nhiều Thiên Thần lo lo lắng lắng vội vội vàng vàng báo cáo lên trên, thượng bẩm lên Thần Hầu, Thần Hầu lại lập tức đi thượng bẩm lên Thần Hoàng, Giới Chủ…

Tới lúc này, Cổ Nhạc mới thản nhiên đi tới Ôn Thần Phủ, bái kiến Phúc Thiên Vương.

Ôn Thần Phủ nằm ở địa phương khá hẻo lánh. Bởi vì đây là phủ đệ của Ôn Thần, các Thần Ma bình thường nào có ai dám cư ngụ ở phụ cận. Trước cửa Ôn Thần Phủ hoàn toàn có thể giăng lưới bắt chim. Chư Thần Ngũ Hành Giới đều biết Phúc Thiên Vương vốn là kẻ tâm phúc trước mặt Ba La Giới Đế, nhưng vỗ mông ngựa lại đánh trúng đùi ngựa, khiến cho Ba La Giới Đế tức giận, cách chức hắn, giáng làm Ôn Thần, càng thêm không có Thần Ma nào dám can đảm thân cận hắn.

Nhất là cái gã Chung Nhạc mà hắn vuốt mông ngựa này về sau đã cướp sạch bảo khố của Ba La Giới Đế, Ba La Giới Đế cũng bởi vì vậy mà bị trọng thương, cho tới bây giờ thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn. Vì chuyện này, Phúc Thiên Vương lại càng thêm không có hy vọng đông sơn tái khởi.

Cổ Nhạc đi tới Ôn Thần Phủ, chỉ thấy trong phủ chỉ có mấy gã gia đinh gia tướng, cũng đều là Luyện Khí Sĩ, tư chất tầm thường, ngay cả một tôn Thần Ma cũng đều không có. Phúc Thiên Vương vốn dĩ kẻ đi theo đông đảo, Thần Ma dưới trướng mấy chục vạn, nhưng bây giờ hắn sa cơ thất thế, đám Thần Ma kia làm sao còn dám đi theo hắn? Đã sớm cây đổ bầy khỉ tan từ lâu rồi.

Cổ Nhạc nghênh ngang tiến vào Ôn Thần Phủ, mỉm cười nói lớn:

- Phúc Thiên Vương, có bằng hữu cũ tới nhà bái phỏng a!

Phúc Thiên Vương nghe được thanh âm của Cổ Nhạc, trong lòng nhất thời giật mình, dẫn theo nữ nhi cùng phu nhân đi ra nhìn xem. Đến khi thấy kẻ tới là Chung Nhạc, Phúc Thiên Vương đầy mặt tươi cười, tay bắt mặt mừng, vui vẻ cười nói:

- Hóa ra là Nhạc Hầu gia! Nhạc Hầu gia như thế nào có thời gian tới chỗ này của ta? Ai nha! Ngươi xem trí nhớ của ta này! Nhạc Hầu gia chờ một chút, ta đi vào lấy món đồ a!

Dứt lời liền xoay người đi vào trong nội phủ.

Phúc Thiên Vương đầy mặt tươi cười, từ trên tường phủ đệ gỡ xuống Thần binh của chính mình, là hai cây đại chùy quả dưa, sau đó mỉm cười tủm tỉm đi ra. Lúc này hắn mới đầy mặt sát khí, giơ cao song chùy, giận dữ hét lớn:

- Các ngươi không ai được cản ta! Ta muốn đập chết tên khốn kiếp này!