Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1079: Giải phong (2)




Chung Nhạc vận chuyển tâm thần, không ngừng mở ra càng nhiều phong ấn huyết mạch. Làn da phần hông hắn bắt đầu chậm rãi mọc ra Long lân, đó là dấu hiệu Tiên Thiên Long Lân sắp sửa thức tỉnh.

Một mảnh tiếp theo một mảnh Long lân chậm rãi xuất hiện, phát ra quang trạch sáng ngời, chiếu rọi hết thảy bí ẩn.

Tiên Thiên Long Lân chính là một trong những thiên phú chủng tộc cường đại nhất của Phục Hy Thần Tộc. Theo tu vi đề thăng, Long lân có thể phân giải ra Đồ đằng thần thông khắp thiên hạ, khiến cho hết thảy mọi thứ đều không còn bí mật gì đáng nói nữa.

Hiện tại trên thân thể Chung Nhạc không ngừng mọc ra Long lân, trong đầu hắn cũng không ngừng hiện ra các loại văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên huyền diệu, đó là tin tức chất chứa trong Tiên Thiên Long Lân, biến thành nội tình của bản thân hắn, khiến cho hắn có thể nắm giữ được những ảo diệu của Tiên Thiên Long Lân.

- Nếu có thể mang theo Tân Hỏa, vậy tính nguy hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều rồi!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Chỉ bất quá ta là hồn phách tiến về mười vạn năm trước, không thể mang theo Tân Hỏa được. Ừm… hiện tại hồn phách của ta cường đại không gì sánh được, có thể so sánh với Thần Hoàng, nói không chừng có thể mang theo Tân Hỏa cùng đi… Không! Không! Lần trước là nhờ Tân Hỏa cứu ta trở về. Nếu tồn tại tà ác kia đã biết rõ sự tồn tại của Tân Hỏa, vậy hắn nhất định đã có sự đề phòng, nếu ta mang theo Tân Hỏa, ngược lại chính là đã hại hắn!

Hiện tại hồn phách của hắn đã cường đại tới trình độ siêu việt Thần Hoàng thông thường. Nguyên thần của hắn dùng hồn phách là chủ đạo, Linh chỉ là phụ tá. Bí cảnh Nguyên thần cũng chính là Bí cảnh hồn phách, Bí cảnh nhục thân của hắn. Cũng tức là nói, trên lý thuyết, hắn tuyệt đối có thể mang theo những bảo vật trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, thậm chí nói không chừng còn có thể mang theo nhục thân đi nữa. Chỉ là, ngàn vạn lần không thể mang Tân Hỏa theo.

Chung Nhạc suy tư làm sao để biến lý luận thành sự thật, để cho nhục thân cùng Nguyên thần trở về gặp tồn tại tà ác kia. Đột nhiên, thân thể hắn khẽ rung lên một cái, cảm giác được trong cõi u minh có một cỗ lực lượng to lớn đang tập kích về phía chính mình.

- Không tốt!

Chung Nhạc lập tức mở mắt ra, vươn tay lấy cây đèn đồng từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra, nhanh chóng nhét vào trong tay Y Uyển Quân, trầm giọng nói:

- Uyển Quân, nếu ta quá lâu không về, ngươi dùng cây đèn này chiếu rọi ta a!

Thanh âm của hắn vừa dứt, lập tức cảm giác được hồn phách của chính mình đã thành lập một loại liên hệ khó hiểu với một tồn tại chí đại chí vĩ. Cùng lúc đó, bên tai hắn vang lên một đạo thanh âm vang vọng khôn cùng:

- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!

Một trận cảm giác xé rách truyền tới. Cỗ lực lượng hạo hãn kia đang xé rách Nguyên thần của hắn, xé rách nhục thân hắn, muốn lôi kéo hồn phách của hắn ra khỏi nhục thân và Nguyên thần. Cỗ lực lượng này căn bản không cho hắn mang theo nhục thân, mang theo Nguyên thần, chỉ có thể dùng thân hồn phách trở về.

- Đừng mơ tưởng!

Chung Nhạc quát lớn một tiếng. Nhục thân, Nguyên thần và hồn phách dung hợp chặt chẽ như một. Hắn điều động toàn bộ lực lượng của sáu đại Bí cảnh Nguyên thần, dưới sự thống hợp của Bí cảnh Đạo Nhất, Lục Đạo Luân Hồi chuyển động, lực lượng quán thông linh hồn nhục thân và huyết mạch, khiến cho cỗ lực lượng kia hoặc là mang theo cả nhục thân lẫn Nguyên thần hắn, hoặc là cái gì cũng không thể mang đi.

Hắn thôi động toàn bộ khí Tiên Thiên trong cơ thể, cắm rễ vào trong nhục thân và Nguyên thần, liên tiếp với linh hồn, đồng thời dùng đại đạo Lục Đạo Luân Hồi xuyên suốt Luân Hồi, gia trì bản thân.

Y Uyển Quân vừa mới nhận được cây đèn đồng rỉ sét cũ nát nơi chứa Tân Hỏa kia, đã thấy khí tức của Chung Nhạc đột nhiên hoàn toàn bạo phát, khí huyết cuồn cuộn như vực sâu, không ngừng xoay tròn, giống như đang chống lại một tồn tại vô hình nào đó vậy, trong lòng không khỏi kinh nghi bất định.

- Nha đầu, mau dùng ta chiếu rọi hắn!

Đột nhiên, cây đèn đồng trong tay nàng chợt phát ra thanh âm. Y Uyển Quân nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng nhấc lên cây đèn đồng, chiếu rọi về phía Chung Nhạc.

Ánh đèn chiếu lên trên người Chung Nhạc, thân thể hắn đột nhiên run rẩy mãnh liệt, một mảnh hắc ám vô biên từ trong thân thể ầm ầm tập kích ra.

Đó là một mảnh hắc ám trước giờ chưa từng thấy qua, so với mực còn đen hơn gấp ức vạn lần, giống như không gian bị thiếu đi một mảng lớn vậy. Mảnh hắc ám kia từ trong cơ thể Chung Nhạc tập kích ra xung quanh, thân thể hắn rất nhanh đã biến mất trong mảnh hắc ám.

Cùng lúc đó, trong mảnh hắc ám đáng sợ kia, một con mắt tà dị chợt chậm rãi mở ra. Đó là một con mắt đáng sợ tới cùng cực.

Y Uyển Quân nhìn thấy con mắt kia, cảm thấy chính mình cơ hồ hồn bất phụ thể, không tự chủ liền muốn rơi vào trong Luân Hồi vô biên, không ngừng trầm luân.

- Trụ Hồn Chi Hỏa, Vũ Trụ Thần Đăng! Ta đã tìm ngươi rất lâu rồi…

Một đạo thanh âm khiến cho người ta không rét mà run vang lên. Tiếp theo, con mắt trong bóng tối kia giống như một cái miệng vậy, khẽ mở ra. Một bàn tay tựa hồ như xuyên qua không gian vô biên, chậm rãi từ trong con mắt hắc ám kia vươn ra ngoài, chụp về phía cây đèn đồng trong tay Y Uyển Quân.

Y Uyển Quân cảm thấy toàn thân chính mình triệt để không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại thủ kia chậm rãi tiếp cận. Đây là cảm giác tuyệt vọng tới mức nào? Cảm giác khủng bố tới mức nào?

Cảm giác khủng bố vô biên giống như ác mộng kia giống như một cơn thủy triều vậy, ầm ầm bao phủ về phía nàng, chậm rãi ngập lên tới hai chân nàng, ngập lên tới phần hông của nàng, ngập lên tới yết hầu của nàng, cuối cùng triệt để bao phủ nàng, khiến cho nàng ngạt thở.

Nhưng lúc này, trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng đao minh. Thanh âm đao minh chấn động, bàn tay hắc ám đang sắp sửa bắt lấy cây đèn đồng kia giống như bị điện giật một cái vậy, cực nhanh lùi trở về bên trong con mắt. Mà cái miệng lớn trong con mắt kia cũng nhanh chóng khép lại. Tiếp theo, mi mắt của con mắt tà dị kia cũng từ từ khép lại. Đồng thời, mảnh hắc ám vô biên kia cũng nhanh chóng rút ngược trở về bên trong con mắt đang chậm rãi khép lại kia.

Y Uyển Quân cũng tỉnh lại từ trong trạng thái hồn bất phụ thể, chỉ thấy con mắt hắc ám kia sắp sửa biến mất không thấy đâu nữa. Nàng chợt khẽ cắn răng một cái, cầm theo cây đèn đồng, phóng người một cái, nhảy vào trong mảnh hắc ám vô biên kia.

Tân Hỏa nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh kêu lên:

- Nha đầu, ngươi làm gì vậy?

Y Uyển Quân nhảy vào trong mảnh hắc ám vô biên kia, trong tay cầm theo một cây đèn đồng rỉ sét, rọi sáng con đường phía trước. Chỉ thấy nơi này trên không lên tới trời, dưới không xuống tới đất, không nhìn thấy bất luận một tia sáng nào. Nàng thản nhiên nói:

- Tự nhiên là đi tìm Chung Nhạc!

Tân Hỏa cả giận nói:

- Hắn là bảo ngươi ở bên ngoài đợi hắn, dùng ta chiếu rọi hắn, chỉ điểm phương hướng cho hắn, không phải là bảo ngươi cầm theo ta đi tìm hắn! Ngươi không thấy con mắt kia kinh khủng tới mức nào sao? Nha đầu không biết sống chết!

Y Uyển Quân vẫn như cũ tiếp tục tiến về phía trước, lắc đầu nói:

- Âm Cơ đã từng nói, hắn là nam nhân của ta. Nếu như nam nhân của ta đã đi lạc, ta đương nhiên là phải đi tìm hắn về rồi!

Trong lòng Tân Hỏa chán nản, thở dài một tiếng, cúi đầu xuống quan sát dầu thắp của chính mình, khổ sở nói:

- Không biết sống chết! Ngươi nha đầu này cứ như vậy không biết sống chết a! Dầu thắp của ta đã không còn nhiều nữa, chỉ có thể chi trì thêm mấy năm nữa mà thôi, chẳng biết tới lúc nào sẽ tắt mất!

Y Uyển Quân nhất thời trở nên khẩn trương. Nàng cũng có chút sợ hãi phiến hắc ám vô biên này, vội vàng hỏi:

- Dầu thắp của ngươi còn có thể chống đỡ thêm bao lâu nữa?

- Cũng chỉ khoảng chừng hơn ba năm nữa mà thôi!

Tân Hỏa chán nản nói.

- Vạn nhất trong vòng ba năm này không thể tìm ra đường trở về…

Y Uyển Quân không khỏi rùng mình một cái.

Tân Hỏa nhìn Trụ Hồn trong cây đèn đồng, không ngừng thở dài. Chỉ thấy đạo Trụ Hồn khổng lồ giống như Tinh hệ ngân hà này đang chậm rãi xoay tròn. Mỗi khi nó tự quay một vòng chính là một năm. Nếu tính theo thời gian của Tổ Tinh, đại khái là khoảng chừng ba trăm triệu năm.